Ta là hoàng đế của đất nước rộng lớn này.
Từ nhỏ, Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng, mẫu hậu đều đã khuyên ta rằng, vô tình nhất là đế vương gia. Thân là đế vương, con càng không nên dính đến một chữ “tình”. Nếu không…
……
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nay ngài đã hai mươi sáu, nhưng trong hậu cung lại chỉ có ba vị phi tử. Vậy nên Hoàng Thái hậu đã sắp xếp việc tuyển tú, xin Hoàng thượng…” Một vị đại thần bước lên trước, nửa cúi người, thưa rằng.
Ta phất tay ngắt lời lão: “Việc này thảo luận sau đi, tạm thời trẫm không có ý đấy.”
“Hoàng thượng…” Đại thần nọ vẫn còn muốn khuyên thêm gì đó.
“Ý trẫm đã quyết, không cần bàn lại nữa, bãi triều.” Ta đứng lên khỏi long ỷ, đi về phía sau rèm. Vị đại thần kia thấy ta dứt khoát như thế, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài một hơi, cúi người quỳ lạy tiễn đưa: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Ta rảo bước thật nhanh, chỉ chốc lát sau đã chạy tới Ngự thư phòng chuyên để xử lý chính vụ. Ta biết, đệ ấy chắc chắn đang chờ ta ở phía sau.
“Hoàng thượng!” Thị vệ canh giữ ở cửa hành lễ với ta, ta lòng dạ không yên nói câu bình thân, đôi chân vẫn không dừng lại.
“Tiểu Ngạn…” Đệ ấy vẫn ngồi trước bàn như cũ, vẫn là dáng vẻ nhàn nhã ung dung, nhìn thấy ta cũng không chịu hành lễ. Ta cũng không so đo, chỉ bước qua đó ôm chặt lấy rồi khẽ lẩm bẩm tên của đệ đệ.
“Hoàng huynh, ngôi vị hoàng đế này, huynh ngồi có thoải mái không?” Đệ ấy đặt quyển sách trong tay xuống, giọng điệu châm chọc, hung hăng đâm vào tim ta. Tất cả đều khiến cho trái tim vì nhìn thấy đệ ấy mà vui sướng của ta đóng băng trong nháy mắt. Ta buông đệ ấy ra, không biết nên giải thích thế nào cho phải: “Tiểu Ngạn, đệ nghe ta nói này, mẫu thân của đệ thật sự không phải do ta giết đâu…” Lúc ta đến bà ta đã chết rồi…
“Câm miệng! Hạ An Nhiên! Khi mẫu phi ta chết, không phải ngươi cũng đúng lúc có mặt ở đó hay sao?! Gì mà lúc ngươi đến người đã chết? Rõ ràng là đang che giấu sự thật! Thật đáng buồn cho kẻ thông minh tuyệt đỉnh như ngươi, vậy mà lại không phát hiện ra tay mẫu phi đang nắm chặt lấy ngọc bội của mình. Giờ ngươi còn muốn nói gì nữa?” Đệ ấy đột nhiên đứng dậy, đẩy ta ra xa: “Hừ, Hạ An Nhiên, bình yên vô ưu*? Ngươi cũng xứng?” Dứt lời, bèn phất tay áo mà đi.
* Tên của thụ là An Nhiên trong “An Nhiên Vô Ưu”, tức bình yên không có ưu sầu.
Ta lảo đảo vài cái rồi cúi đầu xuống, giải thích một cách yếu ớt: “Ta không có, ta thật sự không có làm mà. Ngọc bội kia, ta đã vứt đi từ lâu rồi…” Ta cũng không biết mình đang giải thích cho ai nghe.
Tiểu Ngạn, Hạ Ngạn, Tiểu Ngạn, ta yêu đệ như vậy, sao có thể nỡ làm đệ đau khổ? Sao có thể tha thứ cho bản thân đã làm đệ thương tâm? Rõ ràng ta đây, còn hận không thể đặt đệ vào trong tim cơ mà.
……
“Hoàng thượng, Lý thái y cầu kiến.” Tiểu Quý Tử đứng phía sau ta, cúi người bẩm báo.
“Không gặp.” Ta phê duyệt sổ con trước mặt, chưa ngẩng đầu lên đã từ chối.
“Hoàng thượng, thân thể của ngài…”
“Thân thể của trẫm, trẫm tự biết.” Ta tiếp tục lật tấu chương, đương lúc xem đến mấy chữ khoa trương khoe mẽ, bút lông được nắm chặt trong tay bỗng chợt vẽ thành một đường dài. Chén trà bị ta va vào nghiêng đổ, nước trà làm mờ chữ viết. Trong lòng ta dâng lên nỗi chua xót khó nói thành lời, bèn dùng sức ném tấu chương xuống đất, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh: “Tiểu Quý Tử, thiêu hủy tấu chương này cho ta!”
“Vâng! Vâng!” Tiểu Quý Tử vội vàng nhặt cuốn sổ con trên mặt đất lên, sợ hãi thành thật mang ra giao cho thị nữ chờ ngoài cửa. Rồi gã tiến vào khuyên nhủ ta: “Hoàng thượng, ngài đừng nên tức giận. Thái y nói, ngài…”
“Ngươi cũng ra ngoài đi.” Muốn kiềm chế sự chua xót trong lòng, nhưng làm thế nào cũng không đè xuống được. Ta cúi đầu, nói với vẻ mệt mỏi.
“Dạ, xin Hoàng thượng hãy tự chú ý.”
……
Thị nữ tắt đèn, ta nằm một mình trên giường, nhưng mãi vẫn không thể vào giấc được. Trong đầu cứ luôn quanh quẩn một câu:
‘Hoàng huynh, thần đệ tâm đầu ý hợp với Trương Dao tiểu nữ Trương gia, hy vọng Hoàng thượng tứ hôn.’
Ha ha ha, Tiểu Ngạn, đệ thật sự thích nàng ta sao? Cũng tốt, thôi, đệ thích là được.
“Tiểu Ngạn…” Nước mắt xen lẫn máu tươi tràn ra khỏi khóe mắt, chảy xuống cổ.
“Vương gia, sáng hôm nay Hoàng thượng bị nhiễm phong hàn, cơ thể nóng lên, bất tỉnh nhân sự, nhưng trong miệng vẫn luôn nhắc đến tên của ngài. Ngài có muốn đi thăm Hoàng thượng không ạ?” Thị nữ quỳ trên mặt đất, dò hỏi.
“Không cần, y cũng chẳng chết được. Thường hay nói người xấu sống ngàn năm, nếu y chết rồi, không phải ta đây sẽ thấy vui sướng ư?” Hừ, phong hàn? Hạ Ngạn không cho là đúng uống một ngụm trà. Lần trước bị cảm nắng cũng chỉ là cái cớ để dụ hắn đến thôi, mệt cho hắn còn đặc biệt chạy đến. Y thì hay rồi, trông chẳng bị sao cả. Chắc khi đó y còn thấy mừng thầm vì cái vẻ lo lắng của hắn ấy chứ? Hắn đúng là một tên ngốc mà.
Không đúng, hắn nghĩ đến những thứ này làm gì? Không được quên chuyện y đã giết mẫu phi của hắn. Nếu hắn lo lắng cho y thì không phải sẽ khiến mẫu phi thất vọng hay sao? Mối thù thí mẫu (giết mẹ), phải không đội trời chung.
“Hoàng Thượng.”
“Khụ, là… Tiểu Ngạn… đã tới đó sao? Mau tuyên đệ ấy vào… Bên ngoài lạnh lắm, chớ để bị phong hàn.” Ta thấy thị nữ truyền lời, bèn nhịn xuống sự không khỏe của thân thể, cố gắng chống nửa người trên dậy, ra lệnh với thị nữ.
“Bẩm Hoàng thượng, vương gia nói, cái cớ này ngài đã từng dùng rồi, ngài ấy sẽ không tới. Lần sau ngài nhớ dùng một cái tốt hơn chút…” Thị nữ bẩm báo y theo sự thật.
“Vậy sao?” Sức lực như bị rút cạn trong nháy mắt, ta suy nhược ngã xuống giường. Thị nữ thấy thế, vội vàng đỡ ta lên. Tiểu Ngạn, ta thực sự có bị bệnh mà. Chẳng qua vừa nhìn thấy đệ thôi thì bệnh gì cũng sẽ tốt lên hết, thật đó.
“Tiểu Quý Tử, truyền ý chỉ của trẫm, khụ khụ… Ban cho Quảng An vương… thành… hôn… cùng… Trương Dao tiểu nữ Trương gia…” Dùng hết chút sức lực cuối cùng, sau khi nói ra mấy chữ này, ta hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
“Thái y, mau truyền thái y!”
……
“Vương gia, phía bên Hoàng thượng nói, ban cho ngài thành hôn với Trương Dao tiểu thư.” Quản gia nói với Hạ Ngạn.
“Vậy à? Rốt cuộc y cũng làm được một chuyện đúng đắn.” Vì sao lòng hắn chẳng hề thấy vui sướng chút nào? Thậm chí còn hơi tức giận…
……
Ta cho lui mọi người, chỉ để lại Lý thái y.
“Hoàng thượng, ngài…” Sau khi xem mạch xong, Lý thái y sợ hãi quỳ trên mặt đất, trên trán toát ra những giọt mồ hôi lạnh nho nhỏ: “Thứ cho thần nói thẳng, Hoàng thượng… Ngài…”
Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của lão, lòng ta đã đoán được vài phần. Xem ra là không còn bao lâu nữa sao? A, thật không cam lòng mà… “Ta có thể chống đỡ… được nửa năm không?” Ít ra hãy để ta xử lý xong những chuyện sau khi kế vị cho đệ ấy đã.
“Hoàng thượng, nếu an tâm tĩnh dưỡng, tất nhiên có thể kéo dài thêm nửa tháng nữa.”
……
“Nghe nói gần đây Hoàng thượng đều không ra khỏi Ngự thư phòng?” Hạ Ngạn đặt chiếc chén trong tay xuống, nghi hoặc hỏi.
“Vâng, lên triều được một lát đã đến Ngự thư phòng xử lý chính vụ ạ.” Người hầu trả lời.
“Bình thường cũng không thấy y tích cực như vậy, rốt cuộc thì tên kia đang làm gì thế?” Hạ Ngạn hừ lạnh.
“Vương gia, ba ngày sau là ngày đại hôn của ngài, vương gia nên chuẩn bị cẩn thận thì hơn. Nghe nói Trương Dao tiểu thư cá lặn chim sa, hiền lương thục đức, là một giai nhân hiếm có, vương gia ngài…”
Hạ Ngạn không kiên nhẫn ngắt lời lão: “Đương nhiên, bản vương cũng chẳng phải chưa từng gặp nàng ta, ngươi đi xuống đi.”
“Dạ, vương gia!”
Hạ Ngạn đỡ trán, cười to thành tiếng. Ha ha, nực cười thật, không phải y đã nói rằng không cho ta cưới vợ ư? Vậy bây giờ thì sao đây? Xem ra cái thích của hoàng huynh ngươi cũng chỉ là vui đùa phút chốc, nực cười hơn là vậy mà ta lại… Thôi, lúc này nghĩ đến những chuyện ấy làm gì, vẫn nên ngẫm lại làm thế nào để y sống không bằng chết thì hơn. Hạ An Nhiên…
……
“Hoàng thượng giá lâm!” Ta kéo thân thể đi vào Quảng An vương phủ. Nếu như thấy đệ ấy hạnh phúc, chắc chắn ta cũng sẽ hạnh phúc theo ha? Rất tốt mà, không phải sao?
Ta khụ ra một búng máu, rồi lập tức dùng khăn tay lau đi. Đúng ra ta không nên tới đây, làm ngày đại hỉ của đệ ấy đổ máu. Nhưng ta lại muốn được nhìn thấy đệ ấy một lần cuối cùng…
“Thần đệ thỉnh an Hoàng thượng.” Đệ ấy mặc áo cưới màu đỏ, dẫn theo vị tân nương thẹn thùng đến hành lễ với ta. Ta muốn đỡ đệ ấy lên nhưng cơ thể lại không thể khống chế nổi, đành phải nói câu bình thân rồi để thị nữ dìu mình ngồi lên ghế.
Ta nhìn đệ ấy chăm chú, không chớp mắt. Đệ ấy mặc áo đỏ đẹp thật đấy, tiếc là tân nương lại không phải là ta. Hẳn đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy đệ ấy nhỉ?
Nghĩ rồi lại nghĩ, ta cong khóe miệng, gắng sức lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Nhất – bái – thiên – địa!”
“Nhị – bái – cao – đường!”
“Phu – thê – giao – bái!”
“Lễ – thành! Đưa – vào – động – phòng!”
Ta nhìn đệ ấy dắt tay tân nương, đi từng bước từng bước một rời khỏi tầm mắt mình rồi tiến vào động phòng, khẽ cười thảm thiết. Cuối cùng đệ cũng ở bên cạnh người khác rồi, không cần phải cô đơn cả đời như ta đây. Tốt quá, không phải sao?
Ta rất hạnh phúc.
……
“Tiểu Ngạn, hoàng huynh thích… Thích đệ…”
“Tiểu Ngạn cũng thích hoàng huynh nhất, chờ đến khi tiểu Ngạn lớn lên, nhất định phải cưới hoàng huynh!”
“Vậy, ta chờ đệ…”
……
“Vương… Vương gia… Hoàng… Hoàng thượng ngài ấy… Ngài ấy…” Người hầu nửa quỳ trên mặt đất, hoảng sợ đến không dám ngẩng đầu.
“Chuyện gì, mau nói!” Trái tim Hạ Ngạn đột nhiên đau nhói, như là đã xảy ra chuyện gì. Lại thấy dáng vẻ này của người hầu, hắn càng thêm kiên định với suy đoán của mình, giọng điệu cũng không khỏi có chút không vui.
“Hoàng thượng băng hà, ngay tối hôm qua, trên đường về ngài ấy…”
“Cái gì… Sao có thể chứ? Vì sao lại không báo cho ta?” Đôi tay đang thay quần áo của Hạ Ngạn chợt chững lại.
Y chết rồi?
“Hoàng thượng nói, ngày đại hỉ của ngài, không nên bị ngài ấy phá hỏng, ngài nhất định phải là người cuối cùng được biết.” Người hẩu cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường mới tiếp tục trả lời.
“Vậy giờ thi thể của y ở chỗ nào?” Hạ Ngạn hơi hoảng hốt. Rõ ràng trước kia dù có bất cứ chuyện gì, hoàng huynh đều nói cho hắn biết đầu tiên, vì sao lần này hắn lại là người cuối cùng?
“Hoàng thượng nói, trước khi bình minh phải hạ táng ngài ấy. Mọi thứ giản lược hết, ngàn vạn lần không thể để ngài nhìn thấy ngài ấy, không may mắn.”
“Vậy sao? Ngươi lui xuống đi.”
“Đúng rồi, vương gia, hoàng thượng còn bảo rằng sẽ truyền ngôi cho ngài.”
“Ta biết rồi.”
Sau khi người hầu rời khỏi phòng, Hạ Ngạn ôm lấy bình hoa bên người, quăng thật mạnh xuống đất. Thì ra ngươi đã nghĩ cho ta đến vậy? Đáng tiếc ta đây lại chẳng hiếm lạ gì! Ngươi biết ta không muốn gặp ngươi nên lén rời đi phải không?! Nhưng ta còn chưa làm ngươi sống không bằng chết cơ mà!!! Ngươi không thể trốn thoát khỏi bàn tay ta đâu, vĩnh viễn không thể!!!!!
……
Theo lịch năm 317, Hiếu An đế qua đời, hưởng thọ 26 tuổi.
Theo lịch năm 340, vào tuổi 46, Võ Ngạn đế uống thuốc độc tự sát. Sau khi chết, ông hợp táng cùng Hiếu An đế, các nhà sử học gia hậu đại cực kỳ phê phán việc này.
Nghe nói trước khi chết, Võ Ngạn đế cứ ngắm nhìn bức tranh Hiếu An đế mãi. Không ai biết ông đang suy nghĩ điều gì.
Thì ra, mẫu phi của đệ đã hạ độc huynh sau khi tự sát.
Loại độc này thật sự đau lắm, huynh có đau không?
Hoàng huynh, Hạ triều rất tốt, đệ đã giao nó cho cháu trai, huynh có thể yên tâm rồi.
An Nhiên, xin đừng nên tha thứ cho đệ. Nhưng huynh mà không tha thứ thì đệ phải làm sao đây? Đệ còn có thể làm gì nữa bây giờ?