Tên truyện: Có những ngày vô lo vô nghĩ
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
17-01-2023
Nguyên Dương thẫn thờ trở về nhà. Vào đến phòng khách, hắn vẫn thấy Liễu Trâm ngồi hút thuốc, lần này hắn không to tiếng cản như lúc Ánh Dương ở đây mà chỉ lạnh nhạt đi lướt qua.
Liễu Trâm nhếch môi cười nói: "Xin lỗi nhé, phá hỏng buổi hẹn hò của mày rồi."
Nguyên Dương cố gắng bỏ ngoài tai coi như không nghe thấy nhưng Liễu Trâm đứng dậy đi tới đẩy vai áp sát lưng hắn vào vách tường!!!
Liễu Trâm tương đối cao, lại mang giày cao gót thế chiều cao gần bằng Nguyên Dương. Bà dùng móng tay dài sơn màu đỏ chót cào nhẹ vào gò má của hắn, hơi thở mang theo khói thuốc phả vào mặt hắn: "Tao nhớ mày, về thăm mày một chút, vậy mà sao mày lạnh lùng thế!"
Nguyên Dương nhíu mày khó chịu, giọng gằn lên một câu: "Cái mùi của bà làm tôi buồn nôn!!!"
"Thế à?"
Liễu Trâm lại hé môi cười, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở, bàn tay kia kéo áo phông của hắn lên lộ cả vùng bụng và cơ ngực rắn chắc...
Xèo!!!
Liễu Trâm thản nhiên dí đầu lọc thuốc lá vào bên ngực trái của Nguyên Dương!!! Mùi cháy khét thoang thoảng, vết bỏng đỏ bừng trên da thịt nhưng hắn ngậm chật môi nhất quyết không phát ra một tiếng kêu đau nào!
"Lì lợm nhỉ?"
Liễu Trâm cười tỏ vẻ rất hài lòng trước thái độ của hắn. Bà xoã tóc xuống, mái tóc đen dài xoăn sóng phủ lên cơ thể thon gọn giấu sau bộ váy sang trọng. Sau đó...
"A..."
Nguyên Dương nhất thời há miệng bật ra một tiếng kêu rên đau đớn khi bị Liễu Trâm dùng sức ở hai tay bóp chặt cổ!!! Hắn buộc phải há miệng hít thở lấy hơi thì Liễu Trâm hôn lên môi hắn!
"Ưm..."
Son môi màu đỏ của Liễu Trâm dính lên miệng Nguyên Dương, hắn liếm phải son môi, cảm thấy ghê tởm, hai tay muốn đẩy Liễu Trâm ra nhưng không được... không phải hắn yếu mà là Liễu Trâm vẫn quá quá khoẻ! Thế là hắn đã cắn xuống một nhát thật mạnh!!!
Liễu Trâm vội vàng đẩy hắn ra, mùi máu tanh ngập trong khoang miệng, bà đưa tay chạm lên bờ môi bị Nguyên Dương cắn chảy máu.
Liễu Trâm vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng bàn tay thô bạo đánh lên mặt hắn một cái tát vang dội!!!
CHÁT!!!
Nguyên Dương bị ăn tát và ngã sấp mặt... hắn nằm gục trên sàn, bên mặt bị đánh sưng đỏ lên. Nhưng rất nhanh hắn đã gượng đứng dậy, vẻ mặt tức giận nói: "Đừng có đánh vào mặt tôi!"
"Ờ, quên mất."
Liễu Trâm thản nhiên nói rồi đi tới gần cái tủ để đồ.
"Mày biết phải làm gì rồi đấy."
Nghe vậy, Nguyên Dương cắn chặt môi, tâm trạng trở nên căng thẳng sau đó hắn từ từ cởi bỏ hết quần áo trên người... Không phải tự nhiên hắn có cái thói quen khoả thân ở nhà...
Liễu Trâm và Nguyên Dương... mối quan hệ giữa họ mà là mẹ con được thì chết liền...
Liễu Trâm không phải mẹ ruột của Nguyên Dương nhưng cũng không phải mẹ kế của hắn. Liễu Trâm là chính thất, hắn mới là con của tiểu tam...
Bố của hắn là Trần Nguyên Vũ chỉ là một người nhân viên bình thường, Liễu Trâm là tiểu thư trong gia đình danh giá. Liễu Trâm lại một lòng một dạ yêu Trần Nguyên Vũ, cuộc hôn nhân này chỉ bắt đầu từ một phía.
Nguyên Dương là kết quả của mối tình vụng trộm giữa Trần Nguyên Vũ và nữ giúp việc... Và hắn được sinh ra, từ khi có nhận thức hắn đã biết ánh mắt của "người mẹ" Liễu Trâm lúc nhìn hắn là vô cùng căm ghét, thậm chí hắn đã nhiều lần bị Liễu Trâm đánh mà chẳng cần lí do. Rồi đến một ngày, Trần Nguyên Vũ bị tai nạn xe và qua đời, Liễu Trâm đã giết chết nữ giúp việc ngay trước mặt Nguyên Dương khi hắn biết người đó mới là mẹ ruột của mình...
Hắn vô cùng căm ghét Liễu Trâm nhưng mà có ghét đến đâu cũng không thể làm gì được. Bởi vì hắn chẳng còn gì cả, căn nhà này là của Liễu Trâm, mọi thứ đều là của Liễu Trâm. Liễu Trâm vẫn là một phú bà sống an nhàn sung túc, bà có thể đuổi hắn ra khỏi nhà bất cứ lúc nào, hắn vẫn... phải phụ thuộc vào Liễu Trâm!!!
Đêm tối, trong căn phòng khách nhà Liễu Trâm vẫn sáng đèn.
Nguyên Dương, hắn toàn thân loã thể còn bị dây thừng trói chặt treo lơ lửng lên giữa căn phòng. Dây trói siết chặt vào ngực và xuống tới cả hai bắp đùi, bộ phận sinh dục giữa hai chân cũng không thoát khỏi sự trói buộc. Một đoạn dây quấn chặt lấy dương v*t và hai túi tinh của hắn.
Liễu Trâm ngồi trên sô pha nhàn nhã hút thuốc, ánh mắt liếc nhìn hắn như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật!!!
Lát sau Liễu Trâm đứt dậy rót rượu vang vào ly có những viên đá lạnh rồi từ từ đổ lên cơ thể trần trụi của hắn!!!
"Ư..."
Hắn lập tức run rẩy phát ra tiếng kêu, cơ ngực và vùng bụng liên tục phập phồng. Liễu Trâm đứng ở khoảng cách gần còn nghe được tiếng nhịp tim đập thình thịch vì căng thẳng của hắn.
Trước khi bị Liễu Trâm trói lại thì hắn đã tự đeo băng bịt mắt để che giấu sự xấu hổ và nhục nhã của bản thân nhưng Liễu Trâm thoáng vẫn nhìn thấy hai bên gò má run rẩy dần đỏ ửng lên của hắn!
Liễu Trâm vui vẻ mỉm cười lấy trong vali ra một cây roi bằng da, dùng phần đỉnh roi lướt nhẹ qua đầu ti hồng hào của hắn sau đó quất thật mạnh!!!
CHÁT!!!
Tiếng roi vun vút cùng tiếng quất mạnh làm da thịt trên ngực hắn có vết đỏ lằn, cơ thể hắn run lên bần bật nhưng vẫn cắn chặt môi nhẫn nhịn!
"Ha." Liễu Trâm cười chế giễu nói: "Đầu ti của mày đang dựng đứng lên kìa, thằng nhỏ của mày cũng chuẩn bị ngóc đầu lên đấy!"
Hắn chán ghét không muốn thừa nhận nhưng khi bị lột sạch rồi trói lại treo lên thế này thì cơ thể hắn đã có phản ứng rồi...
"Kêu một tiếng cho tao nghe đi!"
Liễu Trâm càng nói thì hắn càng cắn môi đến mức trầy xước chảy máu!
Liễu Trâm lấy ra cái khẩu tắc hình cầu, tay bóp chặt quai hàm ép hắn mở miệng rồi nhét khối cầu vào và khoá chặt dây lại!
CHÁT!!!
Liễu Trâm tiếp tục dùng roi quất lên người hắn không bỏ sót một chỗ nào!!! dương v*t của hắn dần trướng lên nhưng vì bị trói buộc lại thêm khó chịu!
"Ưm... ư..."
Cổ họng hắn không ngừng phát ra tiếng kêu rên vô nghĩa, nước bọt không nuốt xuống được từ lỗ hổng trên quả cầu bịt miệng chảy dọc xuống cằm xuống cổ và đọng lại trên cái khe ở xương quai xanh rắn rỏi, khoẻ khắn trên ngực của hắn!
"Mày rất thích cô bé tên Ánh Dương đó nhỉ? Liệu cô bé có biết sở thích biến thái của mày không?"
Liễu Trâm vừa đánh vừa nói ra những lời khiêu khích làm cơ thể hắn càng nóng rực lên!
Hắn vô cùng thích Ánh Dương! Hắn chỉ còn mỗi Ánh Dương thôi... nhưng làm sao đây, Ánh Dương ngây thơ như vậy làm sao có thể để cô ấy biết...
Nghĩ đến Ánh Dương, hắn lại càng thêm n*ng!
"Ưm..."
Tiếng rên rỉ của hắn ngày càng lớn, hắn không nhịn nổi nữa đã chà sát hai bắp đùi lên dương v*t đang cương cứng bị buộc chặt. Liễu Trâm bật cười thành tiếng: "Mày muốn bắn."
Hắn kịch liệt gật đầu, Liễu Trâm cởi dây trói trên dương v*t cho hắn! Hắn ngay lập tức xuất ra dòng tinh dịch màu trắng đục vào tay Liễu Trâm!!!
Liễu Trâm nhìn dòng tinh nhớp nháp trên tay, sắc mặt nguội lạnh không cảm xúc. Thường ngày bà nói ghét hắn nhưng thực ra trong thâm tâm cũng đâu có ghét lắm...
Liễu Trâm vào phòng tắm thay quần áo tắm rửa lúc đi ra thì thấy Nguyên Dương không có phản ứng gì, chắc hắn đã ngủ rồi.
Liễu Trâm cắt dây trói thả hắn nằm xuống. Dây thừng là loại đặc chế dù có siết chặt đến đâu cũng không để lại vết tích trên người hắn, chỉ có mấy vết roi đỏ ửng nhưng đến sáng mai là sẽ mờ đi.
Liễu Trâm tháo khoá miệng và cởi băng bịt mắt, quả nhiên hắn đã ngủ thiếp đi rồi.
Mặc dù Liễu Trâm và Nguyên Dương hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, nói đúng hơn chỉ là người dưng nhưng Liễu Trâm vẫn có sự ràng buộc với thằng nhóc này!
Liễu Trâm mải ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ say không chút muộn phiền của hắn đến phát nghiện! Biết làm sao được, tại vì hắn là con trai của người mà Liễu Trâm đã yêu sâu nặng chứ?
Liễu Trâm đứng dậy mặc kệ Nguyên Dương nằm ngủ ở đó. Phòng khách đóng kín cửa, máy lạnh hoạt động vừa phải, trên sàn trải thảm lông mềm mại, cao cấp nên hắn sẽ không bị lạnh nhưng Liễu Trâm vẫn ném xuống cho hắn một cái chăn đắp lên người.
***
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Dương thức dậy, thân dưới dính tinh dịch nhớp nháp khó chịu, nhớ lại cảnh tượng tối qua thì mặt hắn lại thoáng đỏ bừng lên. Hắn vội đứng dậy chạy lên phòng tắm rửa.
Lúc đi xuống thì hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, tóc để gọn gàng, một bên vai đeo balo chuẩn bị tới trường.
Liễu Trâm bước ra gọi: "Ăn sáng trước rồi đi."
Nghe vậy hắn có hơi ngẩn người quay lại nhìn Liễu Trâm. Nếu là mọi khi thì bà về nhà thăm hắn xong sẽ rời đi ngay, vậy thì hắn đoán chắc bà sẽ ở lại mấy ngày.
"Tôi không đói..."
Hắn muốn cự tuyệt nhưng bụng hắn không cho phép!
Rột!
Bụng hắn kêu đói cồn cào phản đối, hắn xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu: "K... Không phải tôi..."
Liễu Trâm nhoẻn miệng cười: "Thế thì là tao à?"
"Là tôi... được chưa..." Hắn miễn cưỡng thừa nhận xong rút điện thoại ra nhắn tin cho Ánh Dương với nội dung: "Tôi ăn sáng rồi, bà cứ ăn ở nhà đi rồi tôi qua chỗ bà."
Nhắn tin xong thì hắn vào bếp ăn sáng cùng Liễu Trâm.
Hắn ngồi lẳng lặng ăn bát cháo sườn, xong rồi uống hết cốc sữa ấm. Bữa ăn giữa hai người lúc nào cũng rơi vào trạng thái yên ắng, thậm chí là lúng túng!!! Bởi vì hắn rất sợ Liễu Trâm, dù sao thì Liễu Trâm đã giết chết mẹ của hắn trước mặt hắn vì sự tức giận và ghen ghét, lúc đó hắn chỉ mới có 9 tuổi... Hắn lớn lên trong sự lo sợ, sợ rằng một ngày Liễu Trâm khi cảm thấy chán ghét rồi cũng sẽ giết hắn thôi...
"Việc học ở trường thế nào?" Liễu Trâm bỗng nhiên hỏi: "Có thích nghi được không?"
Hắn khẽ nói: "Được."
"Vậy thì đừng có làm tao thất vọng."
"Biết rồi..."
"Tiền nong đủ không?"
"Đủ..."
Hắn đã nói vậy rồi, Liễu Trâm không hỏi gì nữa. Ăn xong, hắn ở lại rửa bát, Liễu Trâm ra ngồi phòng khách xem ti vi.
Lúc hắn đứng gần cửa lớn thay giày đã buột miệng nói: "Xe mô tô ngoài kia đẹp nhỉ?"
Không ngờ Liễu Trâm lại nghe thấy, bà liền nói: "Mày thích thì tao cho."
"Hả?"
Hắn bất ngờ nhìn về phía Liễu Trâm thì bà đã ném vội cái chìa khóa xe ra cho hắn. Hắn đón lấy cái chìa khóa, sắc mặt vẫn có chút không tin được.
Hắn biết Liễu Trâm tỏ ra ghét hắn nhưng vẫn chu cấp cho hắn đầy đủ không thiếu một thứ gì.
Liễu Trâm cười châm chọc: "Cuối tuần đi thi lấy bằng lái, nếu trượt thì tao cho tiền mua luôn cái bằng."
"Không có chuyện đó đâu, tôi tự thi được!"
Hắn vội cãi lại xong thì quay người đi luôn.