Tên truyện: Có những ngày vô lo vô nghĩ
Tác giả: Huyết Hải Diên
Đăng tại: wattpad.com
Cảnh báo: NGHIÊM CẤM HÀNH VI CHUYỂN VER, NGHIÊM CẤM ĐẠO VĂN VÀ NGHIÊM CẤM MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC!
03-02-2023
Mấy tiếng trước.
Nguyên Dương đến trường đăng ký lớp học lại xong thì lái xe tới quán ăn mà hắn với Ánh Dương thường ghé vào.
Chị chủ quán niềm mở chào đón hắn: "Nguyên Dương đấy à, sao hôm nay em đến một mình thế? Ánh Dương đâu rồi?"
Hắn lễ phép nói: "Dạ, bọn em được nghỉ mấy ngày nên chị Ánh Dương về nhà rồi ạ. Em có việc vừa ở trường về."
"Vậy à. Vẫn như mọi khi phải không?"
"Vâng ạ."
Chị chủ quán mang ra cho hắn tô phở bò đầy, hắn liền nói: "Em cảm ơn."
Chị chủ quán tươi cười nhìn hắn, quán vẫn chưa đông khách nên chị ngồi ngay đối diện trò chuyện với hắn.
"Hôm nay em cưỡi mô tô cơ à, ngầu đấy nhỉ!"
Hắn gượng gạo đáp: "Vâng... thật ra em chưa có bằng lái nên chỉ dám chạy một đoạn tới trường thôi."
Chị chủ quán cười đùa vỗ nhẹ vai hắn: "Trời ạ, chưa có bằng lái mà chạy xe thì cả nước đầy, lo gì. Em lái vững là được rồi. Cùng lắm thì bảo mẹ Liễu Trâm mua luôn cái bằng, haha."
Hắn bối rối cười khẽ. Ngay sau đó có một người đàn ông đi vào, chị chủ quán liền đứng dậy phục vụ.
Lúc ăn xong hắn lấy ví ra, trong ví toàn mấy tờ tiền to. Chị chủ quán cười khúc khích: "Con trai bọn em hay được mẹ chiều quá cơ, đợi chị ra đổi tiền rồi về trả cho em nhé."
Chị chủ quán vội vàng chạy đi. Hắn ngẩng lên gọi: "Chị cứ từ từ, không phải vội đâu ạ..."
Hắn vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm của người đàn ông ngồi ở dãy bàn bên cạnh, hình như là đang nhìn cái ví tiền của hắn... Hắn hơi nhướng mày, người đàn ông gượng gạo ho hai tiếng rồi quay mặt đi. Hắn cất ví vào balo, chờ chị chủ quán quay lại trả tiền thừa rồi rời khỏi quán ăn. Lúc đi ra hắn nhìn thấy một chiếc xe taxi đang đỗ trước quán.
***
Tại sở cảnh sát.
Gã lái taxi giọng gắt gỏng: "Vậy ý mày là tao thấy mày ở quán ăn rồi bám theo nhằm ăn vạ tiền của mày hả?"
Nguyên Dương nói bằng giọng chắc chắn: "Tôi không nhớ rõ mặt anh nhưng tôi nhớ rõ biển số xe taxi của anh!!!"
Gã taxi liên tục phản bác: "Mày đừng có nói linh tinh!!! Trưa nay tao không có vào quán ăn nào hết!!!"
Liễu Trâm sau khi nghe Nguyên Dương kể lại, mặc dù chỉ mới nhiêu đó không thể kết luận gã taxi có phải cố ý gây tai nạn để ăn vạ tiền của hắn không nhưng trực giác nhạy bén của Liễu Trâm thì đã đoán ra được rồi!
"Từ Duy, đã gọi cô chủ quán của quán ăn đó đến đây chưa?"
"Tôi gọi rồi ạ."
Gã taxi nghe vậy thì có hơi rén nhưng vẫn giả bộ: "Đùa hả? Bà bảo đến thì người ta phải đến à..."
Một lát sau, tiếng chị chủ quán bước vào sở cảnh sát, thấy cánh tay trái của Nguyên Dương quấn băng thì rất lo lắng: "Nguyên Dương, sao em lại bị thương vậy? Có nguy hiểm không?"
Hắn lắc đầu nói: "Em chỉ bị thương nhẹ thôi ạ."
Chị chủ quán thở phào nhẹ nhõm sau đó vội cúi đầu chào Liễu Trâm: "Phu nhân."
Liễu Trâm gật đầu rồi hỏi: "Buổi trưa nay, cô có nhớ thằng kia đã vào quán của cô không?"
Chị chủ quán nhìn gã taxi, ngay lập tức đã nói: "Có, anh ta có vào quán tôi gọi đồ ăn."
Gã taxi đập bàn đứng dậy hét với cảnh sát: "Mấy người này đang bàn nhau gây chuyện đấy, rõ ràng tôi là nạn nhân!!!"
Chị chủ quán dứt khoát nói: "Mấy ngày hôm nay quán tôi vắng khách, cả ngày hôm nay chỉ có Nguyên Dương với anh vào ăn thì sao tôi nhớ nhầm được!!!"
Cảnh sát khó xử không biết giải quyết thế nào: "Chuyện... chuyện này..."
"Vậy camera thì sao?" Liễu Trâm hé môi cười: "Ở đoạn đường đó có rất nhiều camera, tao không tin là camera không ghi lại được hình ảnh của mày! Nếu đúng là mày không vào quán ăn thật thì đâu cần nổi giận đến thế, có tật giật mình à?"
Nghe đến đây gã taxi đã im phăng phắc.
"Tôi đã liên hệ với bên nhân viên kĩ thuật, họ đã gửi hình ảnh đến cho tôi đây ạ."
Từ Duy đặt Ipad xuống bàn, màn hình hiện lên là cảnh gã taxi vừa bước ra khỏi quán ăn và đang nói chuyện điện thoại: "Ê, tao còn đang bực mình thì dạo này ế quá mà vừa hay tóm được con mồi ngon để ăn vạ đấy! Lo gì, thằng này là sinh viên nhà giàu, trong ví của nó nhiều tiền lắm, còn lái cả mô tô nữa. Nó chưa có bằng lái nên tao chỉ cần cố ý để nó va vào là ăn vạ được thôi!"
...
Gã taxi hết đường chối cãi.
Từ Duy tắt Ipad thì xung quanh trở nên yên ắng đến khi Liễu Trâm lên tiếng hỏi Nguyên Dương: "Thằng đó để mày tông vào mà mày không tránh được à?"
Nguyên Dương thở dài nói: "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa à, đoạn đường từ cầu xuống ngã tư đông như vậy, lúc đó tôi mà tránh thì sẽ bị xe khác tông trúng thôi."
Liễu Trâm nói với cảnh sát: "Lỗi không có giấy phép lái xe thì phạt vài triệu nhưng tội chặn đường ăn vạ, tùy vào mức tiền chiếm đoạt nặng nhất sẽ phạt tù, tôi nói đúng không?"
Cảnh sát liên tục gật đầu: "Dạ... phu nhân nói đúng rồi ạ."
Gã taxi lập tức trả lại cái thẻ cho Liễu Trâm rồi quỳ xuống, giọng van xin: "Tôi xin lỗi! Tôi thành thật xin lỗi... cầu xin phu nhân..."
Liễu Trâm gằn giọng: "Người mày phải xin lỗi không phải tao!"
Thế là gã bò sang nhìn Nguyên Dương: "Tôi xin lỗi... cậu đừng truy cứu thêm nữa, tôi túng quẫn quá nên mới..."
Nguyên Dương chán nản chẳng thèm liếc gã taxi. Hắn đeo balo lên vai phải rồi hỏi cảnh sát: "Em về được chưa..."
"À, được nhưng dù sao thì em vẫn chưa có bằng lái nên..."
Nguyên Dương định lấy tiền ra thì Liễu Trâm đã ném xuống bàn đủ số tiền phạt của hắn xong cũng đứng dậy: "Mấy chú cảnh sát cứ theo luật mà xử lý gã này, tôi không nhúng tay vào nhưng đừng có xử lý qua loa!!!"
"Vâng ạ, chúng tôi sẽ xử theo pháp luật!"
***
Xong việc, bọn họ rời khỏi sở cảnh sát. Nguyên Dương nói cảm ơn với chị chủ quán: "Cảm ơn chị vì đã tới tận đây."
"Đâu có, em khách sáo rồi."
Liễu Trâm cũng nói: "Xin lỗi đã làm phiền cô, tiện đường thì cô lên xe về cùng bọn tôi."
"Không cần đâu ạ, tôi đi xe máy tới đây. Cảm ơn phu nhân, ừm... phu nhân rảnh thì ghé qua quán ăn của tôi ạ."
Liễu Trâm cười nói: "Được."
"Vậy chào phu nhân, hẹn gặp lại em nhé, Nguyên Dương."
"Vâng, chào chị."
Chào nhau xong, Từ Duy lái xe đưa Liễu Trâm và Nguyên Dương trở về. Ngồi trong xe, Nguyên Dương mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cánh tay trái của hắn bị trật khớp, dù không nghiêm trọng nhưng phải đeo nẹp mấy ngày.
Liễu Trâm hỏi: "Sau vụ này thì mày rút ra bài học chưa?"
Hắn khẽ nói: "Chưa có bằng lái thì không được chạy xe, mà khỏi cần bằng lái, từ giờ tôi sẽ không lái xe mô tô nữa."
Liễu Trâm bật cười thành tiếng, hắn hơi đỏ mặt tỏ ra xấu hổ: "Bà... đang cười nhạo tôi à..."
"Không." Liễu Trâm mỉm cười kể lại: "Trước đây bố mày chưa có bằng lái nhưng lái xe ô tô chở tao tới công ty. Dọc đường thì xui xẻo gặp cảnh sát, cũng không biết rõ luật bị cảnh sát phạt tiền gấp ba. Thế là tao phải mất thời gian với đám cảnh sát nên lỡ cuộc họp. Bố mày cảm thấy áy náy nên cũng nói câu y hệt mày, nói là từ nay sẽ không lái ô tô nữa nhưng đáng tiếc... anh ấy đã qua đời vì lái chiếc xe của tao đi đón con đàn bà đó!"
Giọng Liễu Trâm rất từ tốn nhẹ nhàng nhưng Nguyên Dương nghe mà lòng nặng nề cảm giác bà đang oán trách hắn!!!
Hắn lẳng lặng ngồi nghe không nói gì. Liễu Trâm lại nói: "Bài học dành cho mày là dù ở tình huống nào, dù mày có làm sai thì cũng đừng có im lặng nghe chửi để bị đánh! Bị đánh thì cũng phải biết đánh lại, đánh không lại thì chạy, tao dạy mày cách đánh nhau để làm gì!"
"Tôi không có bạo lực như bà!"
"Rồi sau này mày phải dùng đến thôi."
Xe chạy đều đều trên đường, Liễu Trâm hơi ngoảnh sang thì thấy Nguyên Dương nhắm mắt dựa vào ghế xe ngủ mất rồi. Bà đưa tay lên, có hơi do dự thì...
Bốp!
Đúng lúc đi qua cái gờ giảm tốc, xe bị lắc lư... Nguyên Dương đang thiu thiu ngủ nên ngồi không vững, hắn bị cộp đầu vào kính cửa xe...
Nghe âm thanh lớn vậy thì biết hẳn là rất đau, Từ Duy giật mình giảm tốc độ xe rồi nhìn qua gương chiếu hậu thấy Nguyên Dương đưa tay lên xoa trán nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền. Liễu Trâm cẩn thận đưa cánh tay ra ôm vào vai hắn, để hắn dựa vào vai bà nằm ngủ... bàn tay bà giữ chắc như vậy thì xe có bị xóc thêm nữa hắn vẫn chẳng sao.
Trong mắt Từ Duy lúc này thì Liễu Trâm thật sự rất giống người mẹ của Nguyên Dương, anh cười nhẹ nhõm tiếp tục lái xe.