Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 9




Tôi một mình đứng trong phòng Kì Băng rất lâu....tôi khóc dữ lắm.....lần đó là lần tôi cảm thấy mình thật sự bí bách đến ức chế nặng.

Sau lần bị thương tôi vẫn lập được thành tích cho mình, tôi dưỡng thương rất lâu, vết thương ở đùi nên chẳng tiện đi lại.

Đến giờ vết thương ấy vẫn là vết sẹo trắng trên đùi tôi.

Những tuần lễ sau rất nhiều sát thủ mới được nhận nhiệm vụ, tôi nghe nói họ rất khá, ba mẹ tôi cũng an tâm phần nào.

Tôi dường như chết đi trong niềm khiêu hãnh duy nhất của mình.....vì mọi chuyện xảy ra tôi nào đoán trước được.

Chỉ mất một tháng để tôi hồi phục và bước vào tập luyện như thường. Tối đó tôi ở phòng tập bắn một mình. Tôi muốn dùng thử cây súng mới vừa nhận được sau nhiệm vụ.

Tôi chỉ thích súng lục, nó nhỏ gọn dễ giúp tôi hành động. Tôi thích tính linh hoạt chẳng thích nỗi cồng kềnh.

Tôi tập bắn một lúc có cảm giác cổ tay và vai hơi tê tôi liền nghỉ một lát. Vai tôi dần nhức nhói khó hiểu, tôi không nghĩ nhiều chỉ nghĩ sẽ khỏi nên chẳng bận tâm.

Sáng hôm sau mẹ tôi mở cuộc tập huấn nhỏ, ngoài việc bắn các tấm bia ở các cự li khác nhau mẹ còn thử thách chúng tôi bằng một cách tập mới.

Chúng tôi tập luyện cứ như chơi đùa, mỗi người sẽ đứng giữa sân tập, đây là một sân tập không lớn lắm, nó là nóc tòa thành.

Xung quanh gió thổi tứ phía, biển rừng dường như ở dưới chân tôi, dọc bốn góc sân là cả chục quả bóng bay.

Ai bắn trên 5 quả trong vòng 1phút sẽ đạt và miễn kiểm tra tháng này. Nhìn mà ai cũng than vãn, tôi cũng trong số đó. Tôi giỏi môn nay nhưng không phải như mẹ, tôi có thể bắn ở các loại cự li hay địa hình. Tất cả đều được lập trình, nhưng trường hợp này là nhờ vào hướng gió và tốc độ nhanh tôi chỉ e...

Tina rất khá, "lão bà" vẫn luôn suất sắc hơn ai hết, chị ta cố bắn cho được quả bóng ở góc vuông của sân trong vài giây đầu nhưng rồi bỏ cuộc và hoàn thành tốt bài thực hành.

Tôi có cảm giác những quả bóng ở hai bên, sau lưng hay trước mặt đều khó, duy chỉ có quả Tina cố bắn là dễ. Ở đây chỉ có bốn quả như thế nằm bốn góc, gió vẫn làm chúng đung đưa qua lại nhức cả đầu.

Tôi cố tập trung, mọi người hướng mắt về tôi, mẹ tôi vẫn cười dịu dàng, nụ cười báo cho tôi biết bà hiểu được ý tôi.

1phút là 60'

Trong 60' tôi dùng hết số đạn có trong súng để chỉ bắn quả bóng ở góc, 4-5 viên đạn thoát khỏi nòng súng nhưng chẳng thể làm nổ tung quả bóng chướng mắt đó.

Phát đạn tiếp theo.....tôi thật chẳng muốn nhớ.....nhưng nó là kí ức khó quên

Lúc đó không biết tại sao súng giật mạnh, thật ra sức giật của nó tôi đã quen nhưng lúc đó tôi cảm thấy áp lực đó tôi không thể chịu được.

Khẩu súng rơi xuống đất, tôi lùi lại vài bước rồi giữ chặt vai phải của mình, cơn đau nhức làm cả cánh tay tôi tê liệt tôi chỉ biết là rất đau, rất đau.

Khi tôi khụy xuống mọi người lao tới, ba tôi đã bế tôi về phòng. Mẹ ở lại trấn an mọi người rồi theo sau, Tina giúp mọi người tập luyện tiếp.

Ba người đến phòng tôi, khi mặt tôi nhăn nhó, mồ hôi trên trán lăn dài thì bác sĩ đã đến. Tôi điên tiết lên đuổi hết mọi người ra ngoài.

Cơn đau dần qua nhanh tôi thấy chẳng đau nhức gì nữa, tôi nghĩ chỉ là chấn động nhẹ không phải lo, sức khỏe và kĩ thuật của tôi tốt như thế sao có chuyện gì được.

Tôi bước ra ngoài, tôi còn nhớ đó là lần đầu tiên tôi lớn tiếng với Hàn Nhuận, anh đứng ngoài cửa chờ tôi, tôi chẳng thèm nói gì mà đi một mạch.

- Anh nghĩ em nên để bác sĩ xem vai em hay tốt nhất nên chụp X quang đển xem liệu em có thể bị gì không hay không?

- ...

- Em có thể sẽ bị chấn thương hay nghiêm trọng hơn là không thể dùng súng nữa.

- ...

- Ba mẹ em đã rất lo em không thấy sao?

- ...

- Lúc nãy em không nên dồn quá sức vào quả bóng đó như thế, kĩ thuật em hẳn chưa tốt em nên lực chọn việc làm sễ hơn.

- ...

Lúc anh "thao thao bất tuyệt" thì tôi dừng lại trước cửa phòng Kì Băng. Anh xoa đầu tôi rồi lại khuyên nhũ, tôi biết anh muốn tốt cho tôi nhưng tôi không muốn nghe giáo huấn vào lúc này. Tâm trạng tôi rất ư là không tốt.........vì thế tôi đã làm sai.

Tôi hất mạnh tay anh ra và quát nạt ghê gớm, lần đó chính là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình dữ dằn vô cùng.

- Anh thôi trò mèo khóc chuột đi. Phải anh tốt như thế hiểu gì cảm giác của người thiếu sót như em.

- Anh không có ý đó

- Anh chính là có ý đó. Anh cho rằng quả bóng đó khó lắm sao? Anh sai rồi em thấy nó là dễ nhất trong vô vàn quả bóng chết tiệt khác.

- Anh cảm thấy...

- Thấy! Anh nhìn nhận người khác chỉ bằng cách tầm thường như vậy sao? Phải em là vô dụng làm nhiệm vụ cứ bị thương rồi bất tỉnh anh lúc nào cũng phải ra tay cứu giúp. Sau này em sẽ không cần đến anh theo sát em trong nhiệm vụ nữa em có chết cũng chẳng phiền anh nhặt xác. Em sẽ không bao giờ bỏ việc bắn súng, dù tay phải có gãy em vẫn sẽ dùng tay còn lại mà bắn anh chớ lo. Mà anh có lo cho em đâu. Chẳng phải tối nào Kì Băng cũng nhắc nhỡ anh chăm sóc cho em sao? Em không cần Kì Băng tốt với em em nhận còn sực quan tâm, bảo vệ của anh em không cần tới.

Tôi đã như thế.......đã làm anh tỗn thương như thế rồi quay vào phòng Kì Băng đóng cửa thật mạnh.