Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 4




Nốt nhạc thứ tư

Ra đến cổng trường nó giựt mạnh tay mình lại rồi chạy đi, với tốc độ chạy như gió của nó thì hắn chạy đến đừ người mới dí kịp, nói ra mất mặt chứ nó dừng lại ngay tiệm áo cưới chứ không phải hắn dí kịp.

- Tuyết Nhi.

Nước mắt nó bỗng dưng rơi xuống hai gò má, mặt nó chẳng có tí cảm xúc nào, nhìn chăm chăm vào chiếc váy cưới trong tiệm mà nói :

- Cả đời..con gái chỉ được mặc áo cưới một lần, tại sao...Ba Mẹ lại ép tôi như thế? Cưới một người không có một chút gì gọi là tình cảm thì làm sao cả đời hạnh phúc? Thật nực cười. – Nó cười một nụ cười nhạt nhẽo, ai nhìn vào cũng đau lòng

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, dịu dàng nói :

- Đi với anh, một nơi chắc chắn sẽ khiến em dễ chịu hơn, đi

Cứ thế, nó mặc cho hắn đưa đi đâu, gương mặt vẫn buồn bã như thế. Sau một khoảng thời gian nhất định, cả hai đã đến được vườn hoa “cổ tích”, lavender, hồng, mai, cúc, vân vân và mây mây. Tâm trạng của nó cũng kha khá lên tí, tay chạm nhẹ vào những cánh hoa mềm mịn đang đón ánh nắng ”ban mai”, hắn khoanh tay trước ngực nhìn nó hỏi :

- Thích chứ? Đã tốt lên chưa?

Nó liếc xéo hắn một cái rồi đáp :

- Tạm ổn

- Cái gì mà tạm ổn? Vậy anh sẽ làm cho nó ổn hơn, đi đi đi – Hắn lại nắm tay kéo nó đi đâu trong khi nó cố gắng “thoát khỏi” tay hắn

- Đi nữa hả? Đi đâu? Cái tên này, đồ lợi dụng, buông ra

Nó bị hắn kéo đi một mạch, dù làm gì hay nói sao hắn vẫn nắm chặt tay nó lôi đến chuồng ngựa, làm quái gì cũng không biết.

- Em biết đua ngựa không?

- Tui á? Hình như không - Nó không chắc về việc này, hồi đó hình như Ba nó có chỉ nó một lần, mà lâu quá cũng không nhớ nổi

- Còn hình như, chọn một con đi, anh chỉ cho

- Anh anh em em nghe phát ớn – Nó rùng mình, nhìn xung quanh rồi chỉ vô con ngựa màu trắng - Tui lấy con này, Bạch “Công Chúa”

Hắn kí nhẹ lên đầu nó.

- Đây là Bạch Mã, Bạch Công Chúa cái gì

- Anh kệ tui đi, tui lấy con này

- Rồi rồi, thế thì đi

Hắn dắt con ngựa ra cho nó rồi đưa cho nó cầm dây, kĩ thuật dắt ngựa của nó rất tốt nha, vậy hẳn là biết cưỡi rồi.

- Dắt ngựa tốt ha, vậy chỉ cần leo lên là cưỡi được chứ gì đâu

- Ủa dắt ngựa liên quan gì cưỡi ngựa? Con nít cũng dắt được mà? – Nó thắc mắc

- Dắt ngựa những ai biết mới dắt được, ai không biết là nó đá một phát lòi ruột đó – Hắn dọa

Mặt nó tái mét nhìn con ngựa không nhúc nhích, hắn phì cười.

- Giỡn thôi, lên đi, anh chỉ cho

Hắn đỡ nó lên ngựa và có một sự cố dễ thương đã xảy ra, khi nó chỉ vừa đặt chân lên “bàn đạp” thì cái đó rớt ra và hai người này đã..môi chạm môi, vừa đến số ba (3s) thì nó xô hắn ra rồi đỏ mặt quay hướng khác, hắn thấy thế liền đánh trống lãng.

- Mấy cái này cũ quá rồi, phải thay đồ mới thôi. Lên lại đi. Chân để đây này, tay cầm dây cương, em muốn cho nó đi thì hai chân đánh mạnh vào ngựa, dừng thì kéo dây cương.

- Ừm, biết rồi

Cứ thế, nó và hắn cùng hai con Bạch Mã và Hắc Mã cùng nhau dạo quanh khắp vườn hoa xinh đẹp và tĩnh lặng này. Tối đến, hắn đưa nó về nhà mình, chỉ mới có sáu giờ rưỡi thôi, cả hai đang ngồi ngoài sân nhà hắn nói chuyện vu vơ, ngắm trăng ngăm sao.

- Xin lỗi em, chuyện hôm qua.. – Hắn nói làm cho nó ngơ ngác

Nó cười nhìn lên bầu trời đêm.

- Tui quên hết rồi, nếu đã là sự cố thì tui cũng không trách anh

Hắn cười một cái rồi tiếp tục nhìn trời đêm, giờ cũng đã trễ rồi, phải về thôi kẻo gia đình lo lắng, nó vỗ vai hắn một cái rồi nói :

- Trễ rồi, tui phải về không là Ba Mẹ tui lo

- Ở lại ăn cơm đi hãy về, hay là gọi nói cho Ba Mẹ em là về trễ, kìa, họ về rồi

Nó mau chóng lấy điện thoại ra gọi, cánh cửa nhà hắn tự động mở ra, một chiếc xe hơi sang trọng màu trắng từ từ chạy vào và đổ ngay một chỗ riêng biệt, bóng dáng của hai ông bà Thiên bước ra từ chiếc xe đó, trông thật uy quyền.

- Con chào Ba Mẹ

- Con chào hai bác – Nó lễ phép

Mẹ hắn vừa thấy nó liền vui như nở hoa, liền nắm lấy tay nó như con cháu trong nhà,

- Con đến chơi à? Ở lại ăn cơm cho vui, được không con? Hay là con phải về?

- Mẹ làm gì mà hỏi con dâu nhiều thế? Cô ấy sẽ ở lại ăn cơm mà, yên tâm đi Mẹ, ha?! – Hắn nháy mắt với nó, nó hiểu ý liền cười tươi gật đầu, nhưng với Ba Mẹ hắn thì hình như điều đó..con dâu..

- Con nói gì vậy? Con dâu là sao..? – Ba nó thắc mắc

- Chúng ta vào nhà nói chuyện, đi thôi con

Mẹ hắn kéo nó vào nha, tất cả bốn người trong phòng khách nói chuyện, căng thẳng a~

- Vũ, lúc nãy con nói cái gì? Con dâu là sao? – Ba hắn lập lại câu hỏi

Hắn thẳng thắn đáp :

- Con muốn hủy hôn

- Tại sao con lại muốn hủy hôn? – Mẹ hắn

- Con có bạn gái rồi, với lại con không yêu cái cô gái tên Thy gì đó – Hắn nghiêm túc

- Vậy..bạn gái của con là ai? Người như thế nào? Tính tình ra sao? – Ba hắn hỏi dồn

Nghe xong ba câu hỏi, hắn nắm lấy tay nó đáp :

- Là cô ấy, Lục Tuyết Nhi

Ba Mẹ nó ngỡ ngàng, là Tuyết Nhi? Cô gái mà hắn chỉ mới quen có vài ngày? Là cô gái mà Mẹ hắn vừa mới gặp đã thích?

- Con chắc chắn chứ?

- Con chắc chắn.

Trong người nó lúc này giống như có một ngọn lửa vậy, nóng bừng lên. Mẹ hắn nhìn nó mỉm cười nói :

- Tuyết Nhi nó là cô bé lễ phép và ngoan ngoãn, nhưng không phải vì thế mà Ba Mẹ đồng ý, bởi vì nếu con hủy hôn sự này cũng được thôi, nhưng con bé còn bên gia đình nó nữa, con có từng nghĩ..

- Con đã nghĩ hết rồi, không gì là không thể cả, con đã quyết định rồi, Ba Mẹ có nói gì cũng vô ích thôi.

Nó thầm nghĩ rằng chỉ là diễn kịch thôi mà, sao hắn lại nghiêm túc ra mặt thế nhỉ? Ể, có khi nào tên này yêu giả thành thật không?

- May mắn cho tụi con là nhà mình chỉ mới có bàn bạc với nhà bên kia thôi, chứ nếu hứa thì khó chối lắm, còn việc bên nhà Tuyết Nhi, tụi con làm gì thì làm, phải gọn gàng chứ đừng bừa ra là được. Mau rửa tay rồi đi ăn cơm nào – Ba hắn đứng lên cười rồi đi xuống bếp rửa tay, Mẹ nó cũng nối gót theo sau nhưng không quên “tặng” cho cả hai một câu.

- Đi nào hai con, con trai và con dâu.

Khi nó nghe câu này, bỗng nhiên trong lòng nó vui lên, chẳng biết sao nữa? Có phải..người đóng giả thành thật là nó?

- Ba Mẹ anh có sao không thế?

- Không đâu, họ lúc nào chẳng thế, nghe họ nói rồi đó, cũng may chỉ mới bàn bạc chứ chưa hứa, có vẻ như anh vẫn còn hên, còn em thì..hơi khó nha

Cả hai xuống ăn cơm, ăn xong xuôi rồi thì Ba hắn khởi xuống vụ xem phim kinh dị, có vẻ như Ba “chồng” và “con dâu” hơi bị hợp ý, nó cũng thích xem mấy thể loại này nữa.

- Vậy chúng ta xem gì đây?

- The Walking Dead? – Nó

- Đúng đúng đúng, phim đó hay lắm, mau bấm phim đó đi bà – Ba hắn phấn khích

Reng...reng...reng... Thật đúng lúc thay, điện thoại nhà hắn đỗ chuông, Ba hắn bực mình đi lại bắt máy, xem thử coi ai lại đi phá giờ xem phim của ông.

- Ai vậy?

“- Ông già, tôi đây, Ba Tuyết Nhi”

- À ông bạn già, có gì sao? – Nghe giọng bạn thân, ông liền thay đổi thái độ

“- Tuyết Nhi nó ở nhà ông phải không?”

- Tuyết Nhi, phải rồi, nó đang ở đây

“Thôi rồi, sao Ba lại biết mình ở đây? Phải rồi ha, điện thoại mình với Ba Mẹ có kết nối định vị” _ Nó nghĩ thầm

“- Ông bảo nó về gấp giúp tôi, tôi và bà nhà phải đi dự tiệc”

- Ông rất biết canh thời cơ, giờ chúng tôi đang coi phim, Ông đợi đó đi, nó sẽ về tới nhà ngay – Gác máy, Ba hắn quay sang nhìn nó – Ba con nói con phải về ngay, họ chuẩn bị đi dự tiệc

Nó mỉm cười gật đầu rồi với lấy cái cặp, cuối đầu lễ phép rồi chào.

- Thưa hai bác con về.

- Lần sau nhớ qua chơi nữa nha con, con hứa rồi đó – Mẹ hắn không nỡ

- Vâng, con hứa.

Hắn xách cặp giúp nó.

- Anh đưa em về, đi

Trên xe, bản nhạc vui vẻ, sôi động làm cả hai thoải mái vô cùng. Nó cất tiếng hỏi.

- Này, sao anh lúc nắng lúc mưa vậy?

- Có gì đâu, bình thường mà

- Nói thật là lúc mới gặp anh tôi rất ghét anh đó, bởi vì thoạt nhìn anh giống như mấy chàng công tử bột khác, nhưng giờ đã có cách nghĩ khác rồi. Anh á, rất có trách nhiệm về chuyện này, nhưng chuyện khác thì tôi không biết

- Có lẽ là vậy

[...]

Về đến nhà nó, cả hai bước ra như khung cảnh mà họ vô tình chạm môi lần đầu tiên.

- Vào nhà đi, ngày mai anh đón em

- Được rồi, bái bai, ngủ ngon ha.

Nó vẫy tay, hắn vào xe rồi dần dần khuất bóng, nó chợt mỉm cười rồi quay lưng, chưa bước một bước đã có tiếng nói làm nó quay lại.

- Em đi đâu mới về thế?

Chẳng biết anh ta từ đâu bước ra nhưng hình như là thấy hết rồi nhỉ?

- Không liên quan đến anh – Nó lạnh lùng quay đi

- Đi với hắn ta thì em cười cười nói nói, còn với anh như một người xa lạ vậy sao?

- Anh không cần nói mấy câu đó, dù anh có nói sao, em vẫn không chấp nhận hôn sự này, chắc chắn là thế

- Em muốn gì cũng được nhưng chuyện này là không thể, Tuyết Nhi, em phải hiểu...

Anh ta chưa kịp nói hết thì nó đã cắt ngang :

- Hiểu gì? Chẳng có gì phải hiểu, nếu anh ép em, em sẽ thật sự xem anh là người xa lạ

Nói xong, nó bỏ vào nhà không nói câu nào cả để anh ta đứng đó ôm cục lửa mà không sao dập tắt được. Bước vào nhà, quăng cái cặp lên ghế sofa, thở dài một cái rồi Ba Mẹ nó từ trên lầu đi xuống, Mẹ nó ngồi kế bên nó, Ba nó ngồi đối diện nó.

- Con về rồi, sao thế? – Mẹ nó hỏi han

Nó lắc đầu đáp :

- Con hơi mệt tí thôi, không sao

- Tuyết Nhi, sao con nghỉ học? – Ba nó hỏi

Nó im lặng không nói gì, bà vuốt tóc nó.

- Con không muốn nói cũng không sao, nhưng Minh Lâm..nó tìm con đó

- Con gặp anh ấy rồi, mà Ba Mẹ định đi dự tiệc à? – Nó vui vẻ trở lại

- Trước khi đi, Ba có chuyện muốn nói với con – Ba nó nghiêm giọng – Con và Thiên Vũ..quen nhau? Nhằm mục đích gạt bỏ hôn sự này?

Nó lắc đầu, ngước mặt nhìn Ba nó đáp :

- Không, con và anh ấy là thật lòng, bên nhà anh ấy cũng đã đồng ý, con..

- Im ngay! – Ba nó bỗng tức giận quát lên – Hai bên gia đình đã hứa khi tụi con còn nhỏ rồi, con muốn Ba Mẹ làm sao đây?

- Đó là chuyện của người lớn, tại sao tụi con phải cưới một người mà chẳng có tí tình cảm nào chứ? Ba muốn con sống không hạnh phúc sao? Hay Ba muốn ép con làm gì khác để phá bỏ hôn sự này? Ba muốn con làm sao chứ? – Nó rưng rưng nước mắt

- Ba chỉ cần con kết hôn với Minh Lâm thôi Tuyết Nhi à, nó là một đứa con trai tốt, cũng là anh trai của Thy mà, dần dần sẽ có tình cảm với nhau – Ba nó dịu giọng lại

Nó đứng lên, nói với giọng cương quyết :

- Con sẽ không lấy anh ta đâu, con nhất định, nhất định sẽ chỉ lấy người con yêu, không ai ép được con. Con nhất định sẽ phá bỏ cái đám cưới vô nghĩa này, nếu không con không phải là Lục Tuyết Nhi!

Nó chạy đi, gương mặt ướt đẫm nước mắt, trời bắt đầu đổ mưa xuống như đang khóc thương cho cuộc đời của nó, tại sao nó lại phải lâm vào hoàn cảnh này chứ?

Mưa dần nhỏ lại và tạnh hẳn, người nó ướt từ trên xuống dưới như chuột lột. Đang đi ngon lành thì một đám thanh niên có vẻ như là ăn chơi lêu lỏng đi lại chặn đường nó.

- Này cô em, buồn gia đình hả? Không sao, đi với tụi anh, đảm bảo hết liền mà còn..sướng mê mệt đó

Nó xem như chó điên nên không thèm nhìn họ một cái mà đi luôn, hậu quả là bị một thằng trong đám nắm tóc nó kéo lại và kết cục của thằng đó là một phát ngay chỗ hiểm.

- Mày, rượu mời không uống uống rượu phạt hả mày?

Thằng đó giơ tay định đánh nó thì một trái banh từ đâu bay thẳng vào đầu, một người con trai to con, hình như mới đi tập bóng về, ôm nguyên bộ đồ bóng rổ kìa.

- Đàn ông con trai, một đám mà đi ăn hiếp đứa con gái yếu mềm à? Đáng mặt không? Tao thấy nhục cho tụi bây đấy

- Mày..lên tụi bây

Tất cả nhào lại đổ xô đi đánh “người hùng”, nhưng may thay người ta có võ, thuộc đai đen đàng hoàng nên cũng chấp hết.

- Đừng để tao gặp lại tụi bây đó

Đám tụi nó bỏ chạy hết, anh ấy đi lại hỏi han nó.

- Em không sao chứ?

Em mỉm cười lắc đầu.

- Không sao, em ổn cả, cảm ơn anh nha. Anh tên gì để em...

- Không không, không cần, anh tên Trương Minh Tuấn

- Em tên Lục Tuyết Nhi, cảm ơn anh nhiều nha

Nụ cười đó dần tắt theo từng giây từng phút, anh ấy vỗ vai nó nói :

- Về nhà đi, con gái đi ngoài đường ban đêm nguy hiểm lắm, vậy nhé.

Anh ấy lấy trái bóng rồi cất bước đi khỏi, nó thở dài rồi đến nhà chị của mình, nơi an toàn nhất cũng như là nơi nương tựa cuối cùng trong giờ phút này.