Cố Nguyệt Vương

Chương 121: Sóng ngầm nổi lên




“Nguyệt Nguyệt, tỉnh lại… Vân Nguyệt…”

Trời mới chỉ hửng sáng nhưng chỉ một tiếng động nhỏ Vương Tử Dực cũng cảm nhận được, hắn vừa tỉnh lại nhìn sang bên cạnh đã thấy Vân Nguyệt người đầm đìa mồ hôi vật vã trên giường, hắn liền vỗ nhẹ mặt nàng vừa gọi, mất một lúc Vân Nguyệt mới giật mình thoát khỏi mở mắt ra nhìn hắn.

“Nàng làm ta sợ đó, nàng gặp phải chuyện gì sao?”

Vừa thấy nàng mở mắt hắn nhanh chóng hỏi, tuy nhiên Vân Nguyệt chỉ ôm chầm lấy hắn, Tử Dực cảm nhận được cái ôm hôm nay rất lạ vòng tay nàng còn siết chặt hắn đến khó thở tuy vậy hắn để mặc mà nhẹ nhàng ôm nàng vỗ nhẹ.

“Ổn rồi, có ta đây.”

“Vương Tử Dực,… chàng còn nhớ ta từng hỏi chàng thích ta của trước đây hay hiện tại không?...”

Sau cùng nàng đã lấy lại được bình tĩnh, ngước lên hỏi hắn nhưng đôi tay ấy hôm nay lại bám chặt hắn. Vương Tử Dực cứ ngỡ nàng không tin mình, hắn vội nói.

“Không phải ta nói rồi sao, ta yêu nàng của hiện tại dù nàng có như nào…”

“Ta tin chàng, có điều… Ta đúng là Thượng Vân Nguyệt nhưng không phải Vương phi thật sự của chàng, ta là người…”

Nàng đã quyết định nói rõ sự thật cho hắn dù có ra sao bởi giấc mơ khi nãy quá khủng khiếp đối với nàng, Thượng Vân Nguyệt kiếp này xuất hiện đòi lại thân phận, nàng ta khiến tất cả người đang yêu quý nàng dần dần rời xa, từ phụ hoàng, hoàng huynh tất cả mọi người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt lạ lẫm, đứa con trong bụng nàng cũng biến mất, ngay cả Vương Tử Dực hy vọng cuối cùng cũng gạt nàng ra, câu nói khiến nàng không dứt ra được khi hắn đứng về phía nàng ta.

“Ta không yêu cô, người ta yêu là Thượng Vân Nguyệt, cô chỉ là kẻ thế thân giả mạo…”

Dù hắn không hiểu lắm thời đại của nàng cũng như việc nàng xuất hiện ở đây nhưng một điều hắn dám chắc, Vương Tử Dực yêu Thượng Vân Nguyệt thật lòng là người ở trước mắt hắn không phải ai khác cũng không phải người trước kia mà hắn coi nàng là thế thân.

“Ngốc, đời này hay kiếp sau ta cũng chỉ yêu mình nàng, giấc mơ đó có thể do nàng quá mệt thôi, nó sẽ không bao giờ xảy ra.”

Vương Tử Dực hôn lên trán nàng vẫn còn lấm tấm mồ hôi do sợ hãi, hắn không hẳn là chấn an mà còn như một lời ước định, Vân Nguyệt đã an tâm phần nào, lúc nàng quyết định nói ra chỉ sợ hắn sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác, nàng sẽ không còn nhận được sự yêu thương nữa, có lẽ nàng đã quá mệt mà sinh lo giống như hắn nói chăng.

“Cảm ơn chàng.”

Vân Nguyệt vùi đầu vào ngực hắn nói, nàng cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho mình cũng như đứa nhỏ đang dần lớn lên, bằng mọi giá nàng phải bảo vệ họ.

“Người đâu,… Nguyệt Nguyệt nàng đừng doạ ta…”

Vụ việc ban sáng hai người quyết định coi như chưa có gì xảy ra, như mọi ngày hắn sẽ cùng nàng tản bộ rồi dùng bữa, nhưng hôm nay có vẻ không được yên bình. Vân Nguyệt đang đi đột nhiên trong người nóng bừng, nàng còn cảm thấy khó thở không chịu được liền khuỵ người xuống. Vương Tử Dực hốt hoảng gọi người rồi đỡ nàng.

Dạ Thu từ khi sang đây mất tăm đột nhiên lại xuất hiện, vẻ mặt bất an đi lại,

“Tỷ tỷ, người ổn chứ?”

Vân Nguyệt sau khi được đưa về phòng đã đỡ hơn phần nào, nàng ngạc nhiên khi Dạ Thu lại ở đây, từ lúc sang đây liền biệt tích chẳng ai biết nay lại tự động về, nàng liên kết mọi việc mới giật mình gượng người dậy.

“Dạ Thu có phải… có phải đã có chuyện gì xảy ra?”

Lúc này Vương Tử Dực từ ngoài đi vào, sắc mặt không khá hơn, thấy nàng chưa gì đã ngồi dậy vội đi lại đỡ miệng thì trách móc, mắt còn nhìn Dạ Thu, tiếc là Dạ Thu không sợ còn nhún vai.

“Sao nàng không nằm nghỉ còn ngồi dậy.”

“Vương Tử Dực… chàng có chuyện gì giấu ta không?”

“Không có gì nghiêm trọng cả, đợi nàng khoẻ hẳn ta sẽ nói, được chứ?”

Hắn vẫn làm bộ mặt bình thản, khuyên nhủ nàng, nhưng chỉ có Vân Nguyệt biết mọi chuyện không hề đơn giản, không dưng mà chân thân của nàng lại nóng bừng, linh lực đang bình ổn lại đảo lộn lên khiến nàng không kiểm soát được.

“Tỷ tỷ, tiểu lục…”

Dạ Thu vừa nói được một nửa thì dừng lại, dù biết không nên nói nhưng cả hai đã có sợi dây liên kết giống như chính Dạ Thu với Vân Nguyệt. Chỉ cần tiểu lục hay Dạ Thu gặp vấn đề Vân Nguyệt cũng sẽ cảm nhận được và ngược lại.

“Tiểu lục… Vương Tử Dực, có phải ở Đại Tần xảy ra chuyện, mẫu thân nữa… Bọn họ sao rồi…”

Bấy giờ Vân Nguyệt mới giật mình, nàng quên mất trước khi đi có để lại tiểu lục bên cạnh để bảo vệ cho mẫu thân, cảm giác nàng trải qua không hề nhẹ có thể thấy tiểu lục gặp vấn đề không hề nhỏ.

“Nàng bình tĩnh rồi ta nói… Hắc Yêu không làm gì được nàng cho nên…”

Hắn nhận được tin mới vừa nãy, Hoàng huynh cố báo tin sớm nhất có thể, hoàng cung không gặp vấn đề nhưng nơi Thái Hậu ở và Thượng phủ lại gặp chuyện. Đêm hôm ấy, Thượng phủ bị đột kích bất ngờ, tất cả trên dưới phủ đều chết thảm chỉ may mắn Thượng lão vẫn an toàn nhờ vật bất ly thân mà Vân Nguyệt đưa. Còn tiểu lục trong lúc bảo vệ Thái Hậu đã bị thương không nhẹ, đặc biệt A Tứ lâm vào hôn mê do cố gắng bảo vệ cả Vương phủ và Thượng phủ.

Vân Nguyệt ngẩn người, dù hai người nàng yêu quý nhất không sao nhưng nàng không hề nhẹ nhõm, tiểu lục không phải chỉ là thú cưng nó đã trở thành người bạn, một phần trong người nàng.

Bên ngoài A Ly suýt nữa làm đổ chén thuốc của Công chúa, vừa mới bước đến cửa đã nghe được tin A Tứ gặp chuyện, đây là lý do cả nay nàng bồn chồn không yên?

“Công chúa, thuốc của người.”

Vương Tử Dực nhận lấy đút cho nàng, trải qua chuyện vừa rồi đứa nhỏ bị ảnh hưởng không nhỏ, hiện nàng không thể làm gì nếu không muốn hại đến đứa nhỏ.

“Nàng yên tâm, ta đã sắp xếp mọi chuyện rồi… Gia Phong sẽ rời khỏi đây để quay về Đại Tần.”

Vừa nghe Vương gia nói, A Ly ngập ngừng nhìn hắn rồi nhìn nàng, Vân Nguyệt là người tinh ý,

“A Ly, em đi cùng Gia Phong quay về, có gì báo cho ta… Đừng lo, ở đây có rất nhiều người.”

Nhìn vẻ mặt nửa muốn nửa không Vân Nguyệt liền chốt hạ, A Ly phân vân rồi cúi người nhận lệnh.

Phía bên này xảy ra chuyện thì bên Lạc phủ cũng không yên bình, sau mấy ngày suy nghĩ, Thượng Khả Hân quyết định đến gặp Lạc lão để nói rõ mọi chuyện, dù như nào thì không thể phủ nhận đây là phụ thân của nàng.

???⬅️