Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra - Chương 17




“Bác sĩ Diệp! Anh bình tĩnh một chút!” Tim Trần An An đập thình thịch không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giống như xuất huyết đến nơi, ở dưới thân Diệp Lương Nhất ra sức vặn vẹo, không ngừng giãy dụa.

Không xong rồi! Bác sĩ Diệp giống hóa sói quá!

Chút sức lực này của cô Diệp Lương Nhất không xem ở trong mắt, một tay tóm lấy hai tay cô, cô định ở trên đầu, tay kia thì kéo áo ngủ Trần An An lên, chậm rãi xoa thắt lưng của cô.

Trần An An gấp muốn chết, thanh âm cũng mang tiếng nghẹn ngào, “Diệp, bác sĩ Diệp, anh đừng như vậy….. Ô…..”

Diệp Lương Nhất nhíu mày, buông tay cô ra, đem cô xoay lại, liền nhìn thấy hai mắt đỏ bừng.

“Anh, anh đừng lại đây!” Trần An An vừa run rẩy co rụt người vào góc giường, vừa trừng mắt nhìn Diệp Lương Nhất, trong đôi mắt to tròn đều là hoảng sợ.

Sắc mặt Diệp Lương Nhất đen sì, ánh mắt lạnh như băng, hắn tóm lấy chân Trần An An kéo cô tới bên người mình, âm thanh lạnh lùng: “Cô nghĩ rằng tôi có hứng thú với cô?”

Trần An An cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được bàn tay như gọng kìm kia, chỉ có thể giương cổ, cằm nhỏ hơi hếch lên, mạnh mẽ kiên định, “Sao, chẳng lẽ không đúng?”

Diệp Lương Nhất hừ lạnh, khinh thường liếc mắt cao thấp đánh giá Trần An An một cái, “Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô.”

Ngưng một lúc lại thêm một câu, “Không ngực, không mông.”

Con thỏ cũng có thể phát cáu! Trần An An nghe vậy giận tím mặt, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Lương Nhất nói: “Anh nói ai không ngực không mông?”

Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.

“Sao tôi lại không có ngực!” Trần An An lúc này cũng đã quên cả sợ hãi, cố ý ở trước mặt Diệp Lương Nhất ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, kiêu ngạo nói: “Tôi có!”

“À…” Diệp Lương Nhất kéo dài giọng, ở trước ngực cô quét một vòng, “Tôi đã quên, cô có ngực, tôi còn nhìn qua.” Hắn nhìn Trần An An nháy mắt hai má đỏ bừng, nhếch môi xấu xa nói: “Còn nhìn không chỉ một lần!”

“Anh, anh sao lại làm thế?” Trần An An phút chốc suy sụp, khí thế vừa rồi như quả bóng bị kìm hãm, lập tức xẹp xuống, lúng túng không nói được lời nào.

Diệp Lương Nhất ngồi đối diện cô, thưởng thức một hồi biểu tình của cô vừa thẹn vừa giận, lúc này mới đẩy gọng kinh, khôi phục bộ dáng bình thường lạnh như băng, “Được rồi, vén áo lên để tôi xem thắt lưng của cô.”

Trần An An khiếp sợ trừng mắt, “Anh, anh bảo tôi cởi quần áo vì muốn kiểm tra thắt lưng cho tôi?”

Diệp Lương Nhất liếc cô một cái, “Nếu không cô cho là vì sao?”

Được rồi, Trần An An ủ rũ nằm úp sấp trên giường, ngoan ngoãn xốc áo lên, lộ ra khoảng lưng trắng nõn trơn bóng phía sau.

Hóa ra bác sĩ Diệp là muốn xem bệnh cho cô, cô thật không thuần khiết! Vậy mà nghĩ bác sĩ Diệp muốn…… muốn cái kia!

Hai tay Diệp Lương Nhất vuốt ve lưng cô, ánh mắt chú ý tới sườn mặt xấu hổ của Trần An, trong lòng vui vẻ, quả nhiên là đồ ngốc, chọc một chút cũng tin!

“Đau à?” Diệp Lương Nhất từ eo Trần An An chậm rãi xoa đến giữa, vừa xoa vừa hỏi cô.

“A….. Không đau lắm.”

Thủ pháp của hắn thật khéo léo, cả người Trần An An đều thả lỏng, nhẹ nhàng thoải mái, vừa hưởng thụ vừa mơ hồ trả lời.

Chắc là không có gì vấn đề, nhưng mà vết bầm kia thật khó coi. Diệp Lương Nhất nhìn vết bầm lớn trên lưng trắng nõn của Trần An An, càng nhìn càng không vừa mắt.

“Trần An An, làm sao cô lớn lên được vậy?” Diệp Lương Nhất vừa xoa thắt lưng cô vừa hỏi.

Hắn mới quen biết cô một thời gian ngắn mà thấy cô đã chồng chất vấn đề, không phải bị thương chỗ này thì là chỗ kia đổ máu, thật muốn biết làm sao cô bình an lớn lên như vậy.

Diệp Lương Nhất nghĩ nghĩ tốc độ xoa bóp liền chậm lại. Trần ngốc nghếch về sau chắc phải cùng sống với bác sĩ, nếu không với bộ dạng chíp bông bất cẩn của cô, làm sao có thể ứng phó được với người ta!

Không biết vì sao, tưởng tượng như vậy, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong lòng mình tựa như là con suối nhỏ, niềm vui hân hoan chảy róc rách ra bên ngoài.

Hắn ngừng mát xa, đưa tay lên lưng Trần An An, suy nghĩ một chút mới nói: “Trần An An, cô…..”

Nói đến đây bỗng nhiên im bặt, hắn dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An, không ngờ cô lại ngủ mất!

Khi ngủ Trần An An rất ngoan, cũng giống con người cô vậy, im lặng cuộn mình ở trên giường, không chút lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ, cánh mũi xinh xắn hơi mấp máy, cực kì đáng yêu.

Diệp Lương Nhất nhìn nhìn, tay không tự giác chạm lên mặt Trần An An, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đầu ngón tay cảm thụ xúc cảm trắng mịn mềm mại, thoáng chốc liền mất hồn.

Bỗng nhiên Trần An An ưm một tiếng, Diệp Lương Nhất giật mình, vội vàng thu tay về.

Lúc quay sang nhìn thì phát hiện cô chỉ chép chép miệng rồi ngủ tiếp.

Thật giống heo! Lại còn ngốc nữa! Trong lòng Diệp Lương Nhất hừ lạnh, ngón trỏ cùng ngón cái cũng không tự giác xoắn vào nhau, giống như còn lưu luyến cảm xúc tốt đẹp vừa rồi.

Hắn đi qua giúp Trần An An chỉnh lại tư thế ngủ, hơi nâng đầu cô lên để chèn gối đầu xuống dưới, lại đắp chăn lên người cô. Lúc này mới tắt đèn ngủ, đi ra khỏi phòng Trần An An.

Trần An An ngủ một giấc thật ngon, sáu giờ sáng hôm sau tỉnh lại cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái.

Rửa mặt xong, cô liền chui vào phòng bếp làm điểm tâm. Vốn lấy ít gạo chuẩn bị vo, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay Diệp Lương Nhất ở đây, nghĩ nghĩ, liền lấy nhiều thêm một chút.

Sáng sớm trong bếp, nồi cơm điện bốc lên hơi nóng lượn lờ, tỏa ra hương gạo thơm nồng.

Trần An An đứng trộn dưa leo, dưa leo cắt thành từng miếng xanh non, nhỏ vài giọt dầu đậu nành, thêm chút nước tương, muối và dầu vừng, cuối cùng trộn cùng tỏi bằm, đơn giản mà ăn với cơm cực ngon.

Buổi sáng đúng tám giờ Diệp Lương Nhất mới rời giường, vệ sinh cá nhân xong, đang định mở cửa, chợt nghe Trần An An gọi: “Bác sĩ Diệp, ăn cơm thôi.”

Diệp Lương Nhất sửng sốt một chút, không khỏi có chút suy nghĩ, lúc ở nhà, mỗi ngày mẹ hắn đều dậy sớm, ăn điểm tâm rồi đến trung tâm thẩm mỹ tập yoga.

Bởi vậy cho tới bây giờ hắn đều ăn sáng ở bên ngoài, bây giờ có người ở phòng bếp gọi hắn ăn điểm tâm thì chính là lần đầu tiên.

“Bác sĩ Diệp, anh nhanh lên, tôi chờ anh lâu rồi.” Trần An An nhanh nhẹn lấy thêm một chén cơm đặt ở phía đối diện, hơi oán giận nhìn Diệp Lương Nhất.

Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, không trả lời, lại không chút do dự bước vào phòng bếp.

Cháo gạo hầm nhừ trắng sữa thơm nức, dưa leo xanh biếc, trứng chiên vàng giòn, thậm chí còn có cả một đĩa tỏi xào…thật không tồi.

Tuy rằng vẻ mặt bác sĩ Diệp vẫn không chút thay đổi, nhưng lại ăn hết hai chén cháo lớn, lúc này mới chịu buông đũa xuống.

Liếc mắt thấy Trần An An đã mặc đồ xong đang chuẩn bị đi làm, liền lạnh lùng mở miệng nói: “Tôi đưa cô đi.”

“không cần.” Trần An An lấy trong túi ra một đồng tiền xu quơ quơ trước mặt Diệp Lương Nhất, “Dưới lầu có trạm xe buýt.”

Diệp Lương Nhất không thèm nói, chỉ nhanh tay đoạt lấy tiền xu trên tay cô, âm thanh lạnh lùng: “Im miệng, tiện đường!”

Trần An An ngồi trên xe Diệp Lương Nhất thuận lợi đến công ty, vừa cùng Diệp Lương Nhất nói gặp lại, đang định bước vào văn phòng, đã bị mấy đồng nghiệp quen biết xông tới.

“An An, thẳng thắn khoan hồng kháng cự nghiêm trị! nói! Người đàn ông vừa mới đưa em đi làm là ai?”

“nói! nói mau! Chất lượng tốt đấy! Có khí chất!”

“An An, nếu không nói hôm nay đừng hi vọng ăn cơm trưa!”

Trần An An chớp mắt vài cái, vừa định nói là người quen, chợt nghe tiếng Duyệt Nhiên, “Đó là bạn trai An An.”

“Duyệt Nhiên!” An An kinh hô một tiếng, muốn che miệng Lý Duyệt Nhiên, đáng tiếc đã không kịp.

“thì ra là như vậy.” một đồng nghiệp nhìn Trần An An cười mờ ám, “ Ánh mắt của An An nhà ta thật không tệ.”

Trần An An chỉ cảm thấy đầu muốn phình ra, rõ ràng lúc đầu chỉ là hiểu lầm nhỏ, hiện tại lại biến thành nói dối rồi.

Cô vừa ủ rũ bước vào thang máy, vừa thưa dạ đáp lại đủ loại trêu chọc của đồng nghiệp, cảm thấy sự tình càng ngày càng không thể khống chế.

Mà ở bên kia, buổi sáng bác sĩ Diệp vừa ra khỏi phòng khám bệnh, rất nhiều y tá liền xúm lại bàn tán.

“Cậu có thấy hôm nay tâm tình bác sĩ Diệp vô cùng tốt không?”

“Hóa ra không phải chỉ mình tôi thấy!” một y tá khác hào hứng, “Lúc bác sĩ Diệp kiểm tra vết thương của bệnh nhân còn nở nụ cười, tôi còn tưởng mình hoa mắt!”

“Gần đây bác sĩ Diệp nhất có chuyện vui sao?”

“không biết...... Đúng rồi, cậu nói xem có thể có liên quan đến bác sĩ Chung khoa ung bướu mới tới không ......”

“Sư huynh, chào buổi sáng.” Chung Vận bưng một ly trà gõ cửa phòng Diệp Lương Nhất, đưa chén trà tới trước mặt hắn, “Trà lúa mạch anh thích nhất, em nhớ không nhầm chứ?”

Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Lương Nhất hơi dịu lại, gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Gần đây anh bận lắm sao?” Chung Vận đi đến ngồi bên cạnh Diệp Lương Nhất, hỏi dò.

“Bình thường, buổi chiều có một ca phẫu thuật ung thư dạ dày, có việc gì à?”

“không có gì, ” Chung Vận vén tóc bên tai, “Em chỉ thắc mắc, mỗi ngày anh bận như vậy, không có thời gian cùng bạn gái, cô ấy không giận sao?”

Nghe vậy, Diệp Lương Nhất buông chén trà, trầm ngâm vài giây, lúc này mới trả lời: “cô ấy không sao.”

Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim Chung Vận, đau đến nỗi ngay cả tươi cười trên mặt cũng không duy trì nổi nữa.

“Sư huynh, em đi trước, lát nữa còn có hẹn khám bệnh.”

“Được.” Diệp Lương Nhất gật đầu, lên tiếng, vì chỉ nghiêng đầu nên không thấy rõ, ánh mắt cô có chút ngưng trệ, không biết suy nghĩ cái gì.

Ra khỏi văn phòng, vừa đóng cửa, Chung Vận lập tức cắn môi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Sư huynh như vậy, là đối với cô gái thô thiển kia sao?

“Chào bác sĩ Chung!” một y tá còn trẻ tuổi đi tới, khách khách khí khí cùng cô chào hỏi.

Chung Vận vội vàng điều chỉnh khuôn mặt, tự nhiên hướng y tá gật đầu, cao ngạo ngẩng đầu, đi qua người y tá.

trên người cô tỏa ra hương nước hoa sang quý làm cho y tá đầy hâm mộ, kìm lòng không được cảm thán nói: “Nếu phụ nữ mà được như bác sĩ Chung, đời này sống cũng đủ!”