Cô Nàng Xinh Đẹp Của Giáo Phụ

Chương 13




Ban đêm vắng vẻ, ánh trăng bị mây đen che lấp, trừ một vài chiếc đèn đangchiếu sáng ở trong sân rộng lớn ra thì bốn phía đều tối đen như mực.

Trong sân thoáng hiện một bóng dáng nhỏ nanh đang muốn chạy trốn .

Chi Liễn giống như kẻ trộm nhìn xung quanh, mỗi khi có cảnh vệ đi qua thìcô lập tức trốn vào trong bụi cây, lấy đó làm nơi ẩn náu cho mình. Sauđó nhìn kĩ không có người ở phía sau đi tới mới dám từ trong bụi cây đira.

"Nguy hiểm thật!" Chi Liễn vỗ ngực của mình, thở mạnh.

Lúc này đây, cô đang mặc trên người quần áo nhẹ nhàng, tay cầm hành lý đơn giản, không khó nhìn ra cô đang định muốn chạy trốn.

Kể từ sau khi Shabaka nói đến chuyện kết hôn, Chi Liễn phát hiện mỗi khicô muốn nói chuyện rời đi thì anh luôn dùng nụ hôn để kết thúc lời củacô. Hoặc, khi cô nói chuyện làm cho anh cảm thấy không xuôi tai thì anhliền dứt khoát kéo cô lên giường trừng phạt cô một phen.

Ngày cửhành hôn lễ càng đến gần, Chi Liễn cũng càng ngày càng luống cuống. MàByron cùng Pierre cũng không thể giúp cô chạy trốn.

Hôm nay, khó khăn lắm Shabaka mới có chuyện phải đi ra ngoài xử lý, mà Byron cùng Pierre cũng đã đi theo bảo vệ cho anh.

Vốn là Pierre muốn ở lại bảo vệ cho cô nhưng Chi Liễn lại lo lắng choShabaka sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước, mặt khác cô lạitính toán muốn chạy trốn, nếu như Pierre ở lại nơi này thì sẽ làm hỏngkế hoạch của cô, vì vậy, cô tận tình khuyên bảo Pierre nên đi theoShabaka.

Hắc hắc! Cô cười hả hê, vào giờ phút này cảm thấy mình thật thông minh.

Hiện tại cả căn phòng ở bên trong, trừ một mình cô ra thì bên ngoài chỉ cóbảo vệ, cô thông báo với mọi người nói mình mệt mỏi muốn ngủ nên sẽkhông có người dám tới quấy rầy.

Ha ha ha! Chi Liễn che miệng cười, mặt hả hê đi lại trên sân rộng lớn.

Cửa chính thì có nhân viên bảo vệ trông coi, cô dĩ nhiên không ngốc đến mức chạy đi đến đó, căn cứ vào kế hoạch của cô thì, cô quyết định leotường.

Mặc dù nơi đó có chút cao, nhưng cô nhớ nhân viên làm vườn đang sửa chữa ở đó nên có thả một cái thang rất cao, chỉ cần cô có thểtìm được cái thang kia là có thể rời đi.

Ha ha ha! Thật là khôngchê vào đâu được! Kế hoạch thật hoàn hảo. Nghĩ không thể cười quá lớntiếng, Chi Liễn hưng phấn đến nổi cặp mắt đều tỏa sáng.

"Mình nhớ được. . . . . . hình như lúc tan tầm họ để ở nhà kho. . . . . . A! Ởnơi đó." Nhìn thấy ngôi nhà gỗ cách đó không xa, Chi Liễn hưng phấn kêuto.

Ông trời thật là tốt với cô!

Cô vui vẻ hướng về phía nhà gỗ, vừa mở cửa ra, lập tức thấy một cái thang cao.

Cắn chặt răng, cô nỗ lực mang cái thang hướng tới tường rào.

Một bước, hai bước, ba bước. "Tiếp tục. . . . . . tiếp tục nhẫn nại, lậptức tới ngay." Mỗi bước chân đều khó khăn, Chi Liễn không quên động viên chính mình.

Đi một khoảng dài, cô thở hổn hển, rốt cuộc cũng đã đến nơi.

Cô dùng tay lau mồ hôi trên trán, hài lòng gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ với lúm đồng tiền đáng yêu.

Ai ngờ, lúc này ở phía bên trong nhà, vì trở về sớm nên Shabaka phát hiệncô đã trốn đi, cả người nổi trận lôi đình, lập tức sai người đi tìm cô.

"Các người,những người này tại sao lại như vậy!? Nhiều người trông chừng một mình cô ấy làm thế nào mà cô ấy có thể trốn đi!" Shabaka đứng ở trướcbàn, vỗ mạnh một cái lớn tiếng quát.

Đứng ở trước mặt anh bây giờ là mười mấy tên hộ vệ cùng người làm.

"Thật xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý, bởi vì Hạ tiểu thư nói có chút mệtmỏi nên ngủ trước, không hy vọng có người đi quấy rầy cho nên chúng tôimới. . . . . ." Một người run rẫy giải thích.

"Còn đứng sững sờ ở nơi này làm cái gì? Nhanh cho người ra ngoài tìm cô ấy!" Gương mặt anhtrở nên lạnh lùng, trong mắt bắn ra từng ánh nhìn sắc nhọn.

"Các ngươi." Anh nhìn về phía hộ vệ gác cổng. "Xác định là cô ấy không đi ra cửa lớn?"

"Đúng vậy, chúng tôi không ai trông thấy Hạ tiểu thư đi ra cửa lớn."

"Tốt, vậy chứng tỏ cô ấy vẫn còn ở nơi này. Tìm cho ta, không tìm được người, tất cả mọi người không có sự cho phép của ta không được nghỉ ngơi." Anh lớn tiếng ra lệnh.

Cho đến khi tất cả mọi người đi, cả phòng ngủ chỉ còn lại Pierre cùng Byron, Shabaka không nhịn được ngã người ngồi ở trên giường, sắc mặt đầy lo lắng.

"Shabaka, anh đừng lo lắng,theo tình hình này xem ra Chi Liễn hẳn là chạy trốn mà không muốn bịngươi bắt đi." Pierre an ủi vỗ vỗ vai Shabaka.

"Cái người nàykhông phải nói nhảm sao? Chi Liễn đương nhiên là chạy trốn." Byron không nhịn được nhìn Pierre với một ánh mắt xem thường.

Bên trong phòng, vật dụng của Chi Liễn đều không thấy, nghĩ cũng biết là cô đã mang đi.

"Ta không phải lo lắng cho cô ấy, với sự an toàn tuyệt đối ở đây, ta tin tưởng không có bất kỳ người nào có thể lén đi vào."

Shabaka cau mặt lại, không nhẫn nại mà nói: "Tôi tức giận là cô ấy vì sao vẫn muốn rời khỏi tôi."

Nhìn sắc mặt bi thương của Shabaka, Byron không khỏi đồng cảm với anh. "Có lẽ cô ấy sợ chăng?"

"Sợ?" Pierre cau mày không hiểu.

"ô ấy sợ cuộc sống ở nơi này."

"Tôi biết rõ cô ấy chưa quen, hơn nữa cô ấy cũng đã biết thân phận của tôi." Shabaka bất đắc dĩ cười khổ.

"Ôi! Ngươi phải cho cô ấy thời gian." Pierre hiếm khi an ủi Shabaka.

"Tôi hiểu rõ." Shabaka gật đầu một cái, anh làm sao không biết, chỉ là. . . . . . Anh sợ mình cho cô thêm thời gian thì cô lại vẫn nghĩ tới việc rờikhỏi anh mà thôi.

“Hả?” Byron nghi ngờ đi tới phía trước cửa sổ." Các ngươi có nghe tiếng chó sủa ở phía sau không?"

"Vậy sao?" Pierre cũng đi theo đến ngoài cửa sổ.

Chó ở đây đều phải trải qua huấn luyện, trừ bọn họ ba người ra, thì đối với người ngoài đều vô cùng dữ tợn. Vì sợ có người từ nơi đó lẻn vào, nêncó nuôi một vài con chó để canh giữ.

"Có lẽ là có trộm đi vào. Có cần cho người đi xem một chút không?" Byron nhìn Shabaka.

"Không cần, để cho bọn họ đi tìm Chi Liễn, chúng ta đi xem một chút là được."Shabaka phất tay một cái, đứng lên đi ra khỏi phòng.

"Tránh ra, cái con chó ngu ngốc!" Chi Liễn vẻ mặt kinh sợ phát ra tiếng thét chói tai, đem mình canh ở giữa tường và cầu thang.

Ở cách đó không xa, mười mấy con chó to lớn xem ra cực kỳ hung ác khôngngừng đến gần cô, còn phát ra tiếng sủa làm người khác hết sức ghê sợ.

Chúa ơi! Làm sao nơi này lại có nhiều chó như vậy? Cô ở đây lâu như vậy cũng chưa từng gặp qua.

Vốn là cho rằng mình thật may mắn mới có thể dễ dàng rời khỏi nơi này, ChiLiễn không nghĩ tới việc vừa để thang xuống, chuẩn bị leo lên thì độtnhiên nhìn thấy vài con chó săn hung ác vọt tới.

Khuôn mặt lập tức tái xanh, cả người không thể động đậy đứng yên ở đó.

Vì thế mà cô đã bỏ lỡ thời cơ trốn chạy tốt nhất, ngơ ngác đứng ở đó chờ chó săn đến.

Tiếp theo đó, cô mới nhớ tới mình nên chạy trốn, nhưng đã không kịp rồi, bởi vì chúng nó cũng đã xác định được vị trí của cô, vây lấy cô không ngừng sủa.

Nhìn thấy tình huống như thế, Chi Liễn định đem mình vây ởgiữa cái thang cùng cái tường, khiến cho những con chó kia không quađược, mà cô. . . . . . Cũng không ra được.

“Đồ chó ngu ngốc, mautránh ra! Cẩn thận ta đem các ngươi làm thành bữa ăn đấy.” Thân thể ChiLiễn run rẫy, nước mắt rơi ra, không ngừng nói qua, cũng không ngừngcảnh cáo.

Vừa lúc đi tới dò xét thì cùng lúc ba người cho nhìn thấy cảnh tượng ấy.

"Ha ha ha! Ta có không có nghe lầm, Chi Liễn. . . . . . Đang uy hiếp nhữngcon chó kia chứ? Ha ha ha!" Đây thật là chuyện buồn cười nhất.

Byron không đếm xỉa đến gương mặt lạnh lẽo của Shabaka, không nhịn được bật cười.

"Này! Đừng nữa cười." Pierre nén cười. Bởi vì ánh mắt của Shabaka càng ngàycàng lạnh, tượng trưng cho cơn giận của anh đã đến cực hạn.

Nếungười đã tìm được, thì ba người đàn ông cũng đã buông xuống được căngthẳng, nhìn trước mắt là một trò hề. . . . . . Ít nhất đối với Byroncùng Pierre mà nói, đây là quả thật là một trò khôi hài nhất.

"Nhanh một chút tránh ra, đợi lát nữa lão đại của các ngươi tới, ta không thểgiúp các ngươi được đâu!" Mắt thấy đám chó kia càng ngày càng đến gầnmình, Chi Liễn không chút nghĩ ngợi một lần nữa mạnh mẽ nói.

Shabaka thế nào còn không xuất hiện a! Cô đã sắp chống đỡ không nổi nữa, rốtcuộc còn bao lâu nữa mới có người phát hiện mình đã trốn đi?

Bình thường lúc không cần thì Shabaka lại xuất hiện, hiện tại cô cần anh thì thế nào lại cố tình không thấy bóng dáng đâu.

"Hạ Chi Liễn --" Shabaka cũng không chịu được nữa rồi, anh rống lớn ra tên Chi Liễn, hơn nữa trong giọng nói tràn đầy tức giận.

"A! Shabaka, mau tới cứu em, em gặp nạn!" Xuất hiện, anh rốt cuộc đã xuất hiện.

Chi Liễn chưa từng giống như bây giờ, vui vẻ vì sự xuất hiện của anh mà nở một nụ cười như thiên sứ.

"Các ngươi chết chắc, lão đại của các ngươi đến rồi!" Cô nhìn bọn chúng,trong lòng có chút hả hê, hoàn toàn quên lãng việc mình đang chạy trốn.

Shabaka huýt sáo một hơi, lập tức những con chó đang vây lấy Chi Liễn liền lùi về phía sau, ngồi lên đám cỏ.

"Em rốt cuộc đang làm gì!" Giống như tiếng rống giận dữ, Chi Liễn đang cao hứng vui vẻ liền bị dọa sợ

"Anh, anh làm gì thế này, tại sao lại hung dữ như vậy. . . . . . Người ta vừa mới bị… bị chó khi dễ, hiện tại anh liền muốn khi dễ . . . . . ." ChiLiễn khổ sở nhìn Shabaka, vẻ mặt bị khi dễ mà tủi thân, nước mắt từtrong mắt cô rơi ra, cô thút tha thút thít, đáng thương nhìn Shabaka một cách giận dữ.

"Tại sao xuất hiện ở nơi này?" Shabaka thấy trongmắt cô xuất hiện nước mắt, lòng không khỏi đau một cái. Nhưng nhớ đếnviệc cô trốn đi, anh giận dữ, rồi lại quyết định tha cho cô sợ cô đaulòng.

“Em muốn chạy. . . . . . ặc. . . . . . Em à. . . . . . Cáiđó. . . . . .” Đột nhiên nhớ tới việc mình muốn chạy trốn, toàn thân Chi Liễn run rẩy, mắt lén liếc nhìn cầu thang đang đặt trên tường. . . . . . Nếu như bây giờ liền leo lên, không biết sẽ thành công không?

“Đừng hòng mơ tưởng.” Shabaka lén nhìn về phía cô cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Người phụ nữ này, còn muốn ở trước mặt anh chạy trốn. . . . . . Nằm mơ đi!

Chi Liễn còn chưa có kịp phản ứng thì cả người đột nhiên bị Shabaka bế lên.

"A! Anh muốn làm gì? Byron cùng Pierre đang ở đây đó! Thả em xuống. . . . . ." Cô giãy giụa muốn đứng xuống, nhưng rồi lại phải cúi đầu vì ánh mắtlạnh lẽo của Shabaka đang nhìn mình. Cô không thể làm gì khác ngoài việc để mặc cho anh ôm lấy đi về phía nhà lớn.

"Đừng mong hôm nay anh sẽ để em bước xuống giường."

Mãi cho đến khi hai người đi khỏi, Pierre cùng Byron mới nhìn bọn họ một cái, bật cười ra tiếng.

"Tôi có lẽ cũng đã hiểu. . . . . . Tại sao Shabaka lại chấp nhất với ChiLiễn rồi." Pierre nhìn Chi liễn và Shabaka cách đó không xa nói.

"Đúng vậy a. . . . . ." Byron cũng đồng cảm nói.

Mới vừa rồi nhìn thấy bọn họ đi tới, cô nở nụ cười như thiên sứ giống như là người không có tội nhìn Shabaka.

Bởi vì Shabaka là thủ lĩnh Mafia của thế giới hắc ám cho nên ánh mắt của anh ta rất đáng sợ.

Nhưng là. . . . . . Chi Liễn trong sáng như một tờ giấy trắng, giống nhưthiên sứ bị rơi xuống trần giang. Mà sự tồn tại của cô làm cho bọn họcảm thấy được cứu vớt, cô là người duy nhất biết thân phận thật sự củabọn họ, còn có thể làm cho bọn họ tươi cười sảng khoái.

"Em không dám đâu! Á. . . . . . Shabaka. . . . . . Van xin anh. . . . . . Em mệt quá. . . . . . Hu hu. . . . . ."

"Còn chưa đủ. . . . . . Anh muốn em trước khi kết hôn cũng không xuốnggiường được. . . . . . Như vậy em mới không nghĩ lung tung nữa." Shabaka không để ý đến lời cầu khẩn của cô, tiếp tục làm việc của mình.

Chi Liễn nghĩ, tại sao mình không bất tỉnh đi?

Sau khi bị bắt trở về, vừa vào đến phòng,gương mặt Shabaka tái xanh vì tức giận, không nói câu nào liền lôi cô lên giường.

Kết quả là sau 6 tiếng, anh vẫn không cho cô ngủ, đặt cô nằm trên giường không ngừng bắt nạt cô.

"Em, em mệt quá rồi. . . . . ."

"Xem em sau này còn dám rời khỏi anh nữa không?" Shabaka cười quỷ quái nhìncô, rồi hôn lên chiếc lưng đầy những vết đỏ hồng mà anh đã để lại.

"A. . . . . ."

Rốt cuộc, toàn thân Chi Liễn mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường.

Cô thề, cô thật không thể cử động được nữa rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa. . . . . . Cô sẽ chết. . . . . .

Hai người ở trên giường thở hổn hển, Shabaka vẫn nằm trên người cô không muốn rời đi.

"Anh thật nặng nha. . . . . . anh nằm xuống có được không. . . . . ." Chi Liễn nhìn anh đầy oán trách.

Nhìn Chi Liễn thở hổn hển, không còn cách nào khác, Shabaka từ từ rời khỏithân thể cô, nằm xuống bên cạnh. Mới vừa nằm xuống, anh lại nhanh chóngôm cô vào trong lòng ngực.

"Nóng quá. . . . . ." Chi Liễn bĩu môi không nhịn được oán trách.

"Vậy đi tắm."

"Em mệt lắm rồi. . . . . ." Cô nhìn anh với ánh mắt trách cứ, muốn nói đây là lỗi của anh.

"Không sao, anh vẫn khỏe." Shabaka không ngại cười cười, rời khỏi giường, đemtoàn thân yếu ớt của Chi Liễn ôm vào trong ngực, đi về phía phòng tắm.

Khi hai người cùng nhau ngồi trong bồn tắm lớn, Chi Liễn mới hồi phục lại tinh thần. “Anh, anh vào đây làm gì?”

"Anh cũng tắm." Shabaka tự nhiên nói.

"Không cần, anh, anh đi ra ngoài, em muốn tự mình tắm." Cô bĩu môi, đưa taychỉ ra cửa, ý muốn anh ra ngoài. Cô còn nhớ những lần cùng tắm với anh,anh đều ở trong này muốn cô lần nữa.

Ha ha! Người phụ nữ của anh. . . . . . Thông minh hơn chút rồi.

Shabaka ôm lấy Chi Liễn, đặt một nụ hôn lên môi cô. “Này. . . . . . Nhưng màanh không muốn.” Trong mắt mang theo ý cười, nhịn không được trêu chọccô.

"Vậy. . . . . . Vậy thì để em ra." Chi Liễn thở gấp nói.

"Không được, không muốn. Anh muốn chúng mình cùng tắm."

"Nhưng mà, nhưng mà, anh không được phép làm cái chuyện kia nha!" Cô nhìn chằm chằm, nhỏ giọng cảnh cáo anh.

"Chuyện gì?" Shabaka tà ác nhìn cô, giờ phút này nhìn Chi Liễn giống như một con cừu chờ bị sói ăn thịt.

"Chính là. . . . . . Chính là không được làm cái việc kia!" Chi Liễn đỏ mặt nói.

"Việc nào? Em nói là. . . . . ." Ngực của anh cũng đã dựa sát vào lưng cô, vẻ mặt mờ ám thổi nhẹ bên tai cô. “Cái này sao?”

"Anh. . . . . ." Cảm nhận được dục vọng của anh, Chi Liễn thở dài bất đắc dĩ. Còn chưa đủ sao? Cô chán nản nhìn chằm chằm Shabaka.

Tên sói lớn này, tại sao lúc nào cũng muốn làm cái chuyện kia thế! Cô mệt mỏi sắp chết rồi.

"A. . . . . . Shabaka, anh. . . . . ." Cô vòng tay lên cổ anh thật chặt, khổ sở thở hổn hển.

Thân thể ngâm trong nước ấm ngày càng thêm nóng, Chi Liễn đầu óc choáng váng, nhắm chặc hai mắt, khó nhịn rên rỉ.

Nước bên trong bồn tắm bị động tác của Shabaka làm cho tràn hết ra ngoài,anh gầm nhẹ cùng tiếng rên rỉ của cô lại một lần nữa hòa làm một như bản giao hưởng dể nghe.

Chỉ là. . . . . . Chi Liễn dù thế nào cũngkhông nghĩ ra, sau khi kết thúc cuộc ân ái bên trong phòng tắm thìShabaka lại ở trên giường cùng cô nghỉ ngơi suốt cả đêm. . . . . .

Mà sau đó suốt một tuần, cô như lời Shabaka nói, không thể nào bước xuống khỏi giường.