"Đáng ghét chết đi. . . . . ." Cô không nhịn được thì thầm.
Đợi lát nữa lúc ăn cơm phải đối mặt với anh thế nào đây. . . . . . Huốnghồ, ngay cả Byron cũng thấy được hai người bọn họ. . . . . .
"Aaaaa….. ghét. . . . . ." Chi Liễn ôm đầu nhỏ giọng kêu rên.
"Ghét chuyện gì?" Thanh âm Shabaka đột nhiên từ phía sau Chi Liễn truyền đến.
"A --" Chi Liễn vừa nghe đến thanh âm của anh, lập tức giống như gặp quỷ mà nhảy lên, vội vàng muốn xông ra bên ngoài.
"Chờ một chút." Anh lập tức dễ dàng kéo Chi Liễn, mà lại còn thuận thế để cô tựa vào ngực mình.
Từ trên người anh tản mát ra hơi thở đàn ông cùng mùi vị quen thuộc, làmChi Liễn không được tự nhiên, cô giãy giụa muốn cách anh xa một chút.
"Buông, buông tôi ra." Giọng nói cô mơ hồ thỉnh cầu.
"Không thả, kể từ sáng hôm nay, cô luôn luôn tránh tôi không phải sao? Tôi thả cô đi, đợi lát nữa cô nhất định lại trốn không thấy bóng dáng."
Trong giọng nói Shabaka tràn đầy không vui, đôi tay càng dùng sức ôm cô trong ngực, sợ mình không chú ý một chút, cô lại không thấy.
"Tôikhông có, không có tránh anh." Chi Liễn phủ nhận không có chút thuyếtphục. Cô đúng là đang trốn anh, bởi vì không biết nên như thế nào đốimặt với anh.
"Phải không?" Shabaka không tin hỏi .
ThấyChi Liễn hết sức chột dạ gật đầu một cái, trong mắt của anh mang theo bá đạo, dùng giọng điệu không cho người cự tuyệt nói: "Vậy bây giờ côngẩng đầu lên nhìn tôi."
Nhìn anh? Chi Liễn dùng sức lắc đầu. Hiện tại điều cô không muốn làm nhất chính là nhìn anh.
"Không chịu?" Trong giọng nói của anh mang theo ý vị cảnh cáo dày đặc. "Không ngẩng đầu lên, tôi . . . . . . sẽ lại hôn cô a!"
"Tôi. . . . . ." Lời của anh khiến Chi Liễn bị dọa sợ đến lập tức ngẩng đầu,mặt cô đỏ lên, đôi mắt không được tự nhiên nhìn nhìn anh, bên trong làtràn đầy uất ức cùng bất mãn đối với anh.
"Rất tốt." Thấy côngẩng đầu, Shabaka miễn cưỡng gật đầu một cái, coi như là hài lòng, trên mặt anh mang theo nụ cười dong lười, nhìn tà mị lại hấp dẫn.
"Lần sau không được tránh tôi nữa, biết không?" Bưng lấy mặt của Chi Liễn, anh hiếm khi dịu dàng nói.
Chi Liễn như bị hạ ma chú, chỉ có thể thuận theo lời anh gật đầu một cái,cặp mắt không tự chủ được bị cặp mắt xanh của anh hấp dẫn, không cáchnào dời đi.
Một lần nữa, Shabaka lại không hề báo động trước, cúi đầu, hôn lên môi cô.
Toàn thân Chi liễn cứng ngắc không cách nào nhúc nhích, mặt của anh khôngngừng ở trước mặt mình phóng đại phóng đại nữa, cuối cùng chỉ thấy haitròng mắt sâu như biển.
Cô kéo cổ áo của anh, đem sức nặng thânthể lại một lần nữa ném cho anh, hai chân cô như nhũn ra, căn bản đứngkhông vững, nhịp tim theo nụ hôn càng kịch liệt của anh mà nhảy nhanhhơn.
"Tại sao. . . . . .Em ngọt ngào như vậy . . . . . ." Vị ngọt này làm anh không nhịn được muốn nếm lại nếm. Shabaka khàn khàn thìthầm, trong mắt lộ ra dục vọng dâng cao. Nếu như có thể, anh hiện tạiliền muốn cô.
"Tôi. . . . . . Tôi không thể hít thở." Chi Liễnsau khi kéo rời khoảng cách hai bên, liền dùng sức thở hổn hển, một taynhẹ nhàng vỗ ngực, muốn an ủi tâm tình kích động.
"Đợi lát nữaphải đi ăn cơm, đừng lại không xuất hiện, biết không?" Shabaka nhắc nhở, tiếp đó lại sâu sắc nhìn Chi Liễn một cái rồi mới xoay người rời đi.
Hiện tại anh không thể tiếp cận quá gần cô, nếu không anh không dám bảo đảm, mình có thể hoàn toàn không đụng cô, trời mới biết bây giờ anh chỉ muốn dẫn cô tiến vào phòng, thật tốt cùng cô ôn tồn, ôn tồn.
Đưa mắt nhìn anh rời đi, gương mặt Chi Liễn lại là ngẩn ngơ.
Suy nghĩ của cô còn dừng lại trong nụ hôn vừa rồi, nhìn bóng lưng anh rời đi, cô không nhịn được mặt đỏ tim đập. . . . . .
Cô. . . . . . Thật sự trở nên rất lạ, lạ đến ngay cả mình cũng không biết. . . . . .
Bữa ăn tối, Byron, Pierre, Shabaka và Chi Liễn cùng nhau ngồi bên trong phòng ăn.
Chiều nay, trừ Chi Liễn ra, còn lại ba người họ đều lấy thái độ nhẹ nhõmhưởng thụ bữa ăn tối phong phú, thỉnh thoảng còn có thể nghe được họ vìmột đề tài mà vui vẻ cười to.
Chi Liễn ngồi bên cạnh Shabaka, mang theo vẻ mặt không được tự nhiên, cúi đầu không ngừng ăn món thịt bò đặt ở giữa mâm.
Sự im lặng của cô khiến Pierre cảm thấy tò mò.
Mặc dù Chi Liễn không thích mở miệng nói chuyện, nhưng trước kia, lúc mọingười đang tán gẫu thì cô nhất định sẽ ngẩng đầu nhìn mọi người, sau đótrên mặt nhàn nhạt xấu hổ cười lộ ra lúm đồng tiền, nhưng hôm nay saolại thế này? An tĩnh đến làm cho người ta một chút cũng không cảm thấysự tồn tại của cô.
"Shabaka, thân thể Chi Liễn không thoải máisao?" Cuối cùng đánh không lại lòng hiếu kỳ, Pierre mở miệng hỏi ngườiđàn ông ngồi ở bên cạnh cô.
Lời nói của Pierre khiến Byron choanh một cái nhìn xem thường. Người đàn ông này thần kinh thị giác là cóvấn đề đi! Cho dù không rõ chuyện xảy ra sáng nay giữa hai người bọn họ, cũng có thể nhìn ra được xung quanh hai người này đang nhấp nhô hơi thở mập mờ mới phải!
Hơn nữa cả tối, Shabaka không biết cố ý nhìn Chi Liễn mấy lần, trong ánh mắt đều mang nồng nặc tình cảm và dục vọng đối với cô.
"Tôi nghĩ có lẽ là thức ăn quá ngon rồi, khiến Chi Liễn bận rộn ngay cả mộtchút thời gian ngẩng đầu lên cùng mọi người nói chuyện cũng không có."
Vẻ mặt Shabaka đùa giỡn, tay còn duỗi tới hông của Chi Liễn, một tay đem cô ôm vào trong lòng. "Em nói đúng không? Chi Liễn."
Thấy cô bởi vì lời nói và hành động của mình mà thân thể không khỏi run rẩymột cái, dao nĩa trên tay cũng suýt nữa là cầm không vững, cả người xemra hốt hoảng không biết làm sao, anh hài lòng cười hả hê ra tiếng.
Thấy hành động thân mật nhỏ giữa hai người, lại thấy mặt của Chi Liễn giốngnhư táo đỏ chín muồi, Pierre cũng ngầm hiểu, anh cũng học Byron, thôngminh giữ vững im lặng, ăn đồ trước mắt.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, tiếp đó không lâu Quản gia liền xuất hiện.
"Pierre tiên sinh, điện thoại của ngài." Ông đem điện thoại đưa cho Pierre.
"Alo! Tôi là Pierre."
Một đầu khác điện thoại không biết là nói với anh chuyện gì, chỉ thấy sắcmặt của Pierre trở nên nặng nề, lại lo lắng nhìn Shabaka và Byron mộtcái.
"Tốt, tôi đã hiểu, phái người đi tìm, vô luận như thế nào cũng phải tìm cho ra cô ta." Giao phó xong, Pierre cúp điện thoại.
"Làm sao vậy?" Shabaka dĩ nhiên biết có việc xảy ra, vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn về phía Pierre.
"Ách. . . . . ." Pierre vốn là muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện Chi Liễnvẫn còn ở nơi này, hơn nữa đang lấy ánh mắt tò mò lại khó hiểu nhìn anh.
"Chi Liễn, ăn xong rồi sao? Ăn xong em trước đi thư phòng mau lên! Tôi nhớem nói có một vài bức vẽ trước tối nay phải giao đúng không?"
Shabaka hiểu ý Pierre, cố ý để Chi Liễn.
"A!" Chi Liễn ngoan ngoãn gật đầu một cái, đem miếng thịt bò cuối cùng mộtngụm ăn sạch, sau đó an tĩnh từ trước bàn ly khai, đi ra đóng cửa phòngăn.
"Được rồi, cậu nói đi!"
"Christine trốn rồi."
"Cái gì?" Byron hoài nghi mình nghe lầm, người phụ nữ kia. . . . . . Trốn?
Lạp Tắc đã chết, lão thủ lĩnh nể tình tình cũ, hạ lệnh không giết Christine, không nghĩ tới cô ta lại chạy trốn!?
"Người ở đó gọi điện thoại, nói Christine đang lẩn trốn, lúc đi còn giết haibảo vệ, khốn kiếp hơn chính là, thì ra cô ta cũng là một sát thủ, cùngsở trường dùng súng giống tôi và Byron, kỹ thuật bắn dường như vô cùngtinh thông, sợ rằng năng lực của cô ta cùng chúng ta không phân caothấp." Pierre trầm trọng nhìn hai người im lặng tại chỗ, thật không nghĩ tới người phụ nữ kia không đơn giản như vậy, lại có thể chạy thoát.
"Phải không?" Shabaka thú vị cười ra tiếng. Không nghĩ tới cô ta đi theo bêncạnh mình lâu như vậy, ngay cả mình cũng bị cô ta lừa. Cô ta thật đúnglà ngụy trang tương đối triệt để a!
Chỉ là, cho dù cô ta lộ ra bản lãnh thật sự, cũng không phải là đối thủ của anh.
"Nếu cô ta phát hiện cha mình đã chết, tôi nghĩ cô ta sẽ gây bất lợi cho cậu." Byron nét mặc nghiêm túc và lo lắng.
"Thế nào? Đừng nói với tôi các cậu đang sợ?!" Shabaka nhẹ khiêu hai hàng lông mày, nụ cười trên mặt mang theo chế giễu.
"Chúng tôi là vì lo lắng cho cậu. Sợ. . . . . ." Pierre và Byron bốn mắt chạm nhau, sau đó im lặng cúi đầu.
"Sợ tôi lại trúng đạn?" Shabaka hiểu rõ, lần trước mình trúng đạn, đối vớibọn họ mà nói là bao nhiêu khuyết điểm, bọn họ có nhiều tự trách cùngđau lòng.
"Chớ dại dột, làm nghề này, sao có thể không bị tổn thương? Chớ vì tôi mà nghĩ quá nhiều."
Làm thủ lĩnh nhiều năm như vậy, loại chuyện này căn bản là chuyện bình thường như cơm bữa, không cần thiết lo lắng như vậy.
"Nếu biết mình là thủ lĩnh Mafia Ý. . . . . ." Pierre muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, không biết có nên nói ra miệng hay không.
"Cái gì?" Shabaka nghi ngờ nhìn chằm chằm Pierre.
"Cậu. . . . . . Chẳng lẽ cậu thật muốn đem Chi Liễn lôi xuống nước? Cô ấy căn bản --"
"Pierre? Cậu đang nói cái gì?" Giọng điệu Byron không vui, quát bảo bạn tốt không nên nói tiếp.
"Không sao, để cậu ta nói." Vẻ mặt Shabaka bình tĩnh, vẻ không sao cả nhìnchằm chằm Pierre, anh không phải là không rõ Pierre muốn nói những gì.
"Cô ấy căn bản không thích hợp ở chỗ này. Chi Liễn đơn thuần giống như tờgiấy trắng, ở bên cạnh cậu, chỉ sẽ trở thành đối tượng người khác làmhại." Pierre không đếm xỉa đến, nhất cỗ tác khí* nói ra .
L*câu này nghĩa là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.( Không hiểu sao lại dùng như vậy nữa [i]( ....)
Anh biết mình nói như vậy sẽ khiến Shabaka bị thương, nhưng nếu không nói,Chi Liễn vô tội sớm muộn gì cũng sẽ vì thân phận giáo mẫu, mà trở thànhmục tiêu của mọi người.
"Byron, chẳng lẽ cậu không nghĩ như thế?Chi Liễn đợi ở chỗ này chỉ có bị thương, đừng quên Shabaka chính là thủlĩnh Mafia, huống chi, Shabaka cũng rất có thể sẽ bị uy hiếp bởi cónhược điểm là cô."
"Này. . . . . ." Byron lộ vẻ mặt khó khăn, một câu phản bác cũng nói không ra được. Pierre nói không sai, Chi Liễn yếu ớt như vậy, căn bản không thích hợp với nơi này, cũng không thích hợpvới thân phận giáo mẫu .
Nhưng mà. . . . . .Cô lại là cô gái duy nhất Shabaka yêu. . . . . .
"Không cần nói nữa." Mặt Shabaka lạnh lẽo, đứng lên đi tới bên cửa sổ.
"Shabaka. . . . . ." Hai người cùng lúc nhìn anh.
"Tôi biết rõ các cậu cũng không đồng ý cô ấy đi theo tôi."
Shabaka quay đầu, cho hai người một mạt nụ cười miễn cưỡng.
"Nhưng, yêu chính là yêu, bất kể là cô ấy có thích hợp đợi ở chỗ này hay không, vô luận cô ấy có trở thành nhược điểm của tôi hay không, tôi chính làmuốn cô. Vì cô ấy, tôi sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ an toàn của cô,không để cho mình và cô gặp nguy hiểm." Ánh mắt Shabaka kiên định lộ raquyết tâm của anh, nếu đã không bỏ được thân phận của mình, anh lạikhông muốn cô gái mình yêu rời đi, chỉ có thể dùng thủ đoạn bá đạo nhưthế.
"Cho dù sau khi cô ấy phát hiện thân phận của cậu, có thểmuốn chạy trốn?" Pierre vừa nghĩ tới khi Chi Liễn biết thân phận củaShabaka, có thể sẽ có hành động, liền lo lắng không dứt.
"Khôngsai. Đời này kiếp này, Chi Liễn chỉ có thể làm vợ của tôi." Cho dù làdùng dây để trói, anh cũng muốn để cho cô đợi ở bên cạnh mình, một tấccũng không rời.
Shabaka bá đạo cùng tham muốn giữ lấy, làm haingười ở đây chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ sợ Chi Liễn cănbản không cách nào tiếp nhận. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không hy vọng chuyện như vậy xảy ra, không có ai tưởng tượng được Chi Liễn sẽ có cử động gì, bọn họ thật không hy vọng Shabaka bị tổn thương về mặt tình cảm.
"Được rồi! Vậy chúng tôi cũng sẽ hết sức bảo vệ an nguy của cậu và Chi Liễn.Chỉ là. . . . . . Cậu vẫn là sớm nói cho cô ấy biết thân phận của cậu,cùng chuyện cậu yêu cô ấy! Dĩ nhiên, nếu như cần chúng tôi trợ giúp,chúng tôi cũng sẽ giúp cậu một tay." Lời nói của Byron, khiến Pierre tán thành gật đầu.