Editor + Beta-er: Kỳ Giản NiệmQuả nhiên, ông cha nói không sai, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen. Bởi vì dưới sự khích lệ của ba mẹ Lê Dụ, ba mẹ Vương Dịch Chi vốn ghét đi xa lại đi du lịch cùng bọn họ! Mà đi là đi hết mười ngày nửa tháng luôn.
Chính vì vậy, Lê Dụ biến thành trụ cột của gia đình.
Nhưng thật đáng tiếc, ngày thứ ba cả nhà đi vắng, cái người trụ cột này đã làm tắc cống.
Lê Dụ nghĩ là chuyện nhỏ, vì vậy cô làm theo cách trên mạng, kết quả là nửa tiếng sau, toàn bộ phòng tắm đã ra đi vinh quang.
Cô không dám làm bậy nữa, vội vàng dọn dẹp qua, sau khi hẹn với thợ ngày mai đến sửa, cô mặt dày chạy đến nhà Vương Dịch Chi.
Lê Dụ mặc áo sơ mi anh đưa đi quanh phòng: “Dịch Chi, Dịch Chi, anh thấy quần áo của chúng ta giống đồ đôi không?”
Vương Dịch Chi cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình, “Ngày nào hai chúng ta cũng mặc blouse, nếu nói như em thì mỗi ngày chúng ta đều mặc đồ đôi còn gì.”
Lê Dụ nghĩ, đúng nhỉ.
Cô nhảy lên, bám vào Vương Dịch Chi, cọ chóp mũi anh, “Quả nhiên là chỉ có người đáng yêu mới phát hiện ra chuyện đáng yêu!”
“Anh còn phát hiện ra một chuyện đáng yêu nữa này, em muốn nghe không?”
“Hả?”
“Em yêu à, em bị lộ hàng rồi.”
Không đáng yêu chút nào!
Trải ga giường xong, Vương Dịch Chi ra phòng khách túm Lê Dụ vào, “Đi vào ngủ với anh.”
Lê Dụ túm chặt quần áo, sợ hãi hỏi, “Vì sao?”
Vương Dịch Chi bất đắc dĩ thở dài, “Không phải em sợ ngủ một mình cho nên luôn phải mở đèn ngủ à? Trong phòng khách không có.”
“Anh, sao anh lại biết?”
Anh cúi đầu nhìn thẳng cô, “Mẹ em nói.”
“Vậy thì cũng không thể, không thể ngủ chung được… Tốt xấu gì em cũng là thiếu nữ tuổi xuân thì…”
Vương Dịch Chi nhân dịp cô không chú ý, trực tiếp khiêng cô lên, “Cũng không phải chưa từng ngủ chung, đi nào.”
Lê Dụ đỏ mặt giãy dụa, lại nghe thấy Vương Dịch Chi bổ sung: “Cao Thúy Lan, nếu em còn giãy dụa nữa anh sẽ đưa em về nhà em đấy.”
*Cao Thúy Lan là vợ của Trư Bát Giới.
Thì ra, thì ra lúc đó anh đã hiểu ý của cô rồi.
Vương Dịch Chi, em thật sự thua anh rồi.
Ban đêm, Lê Dụ liên tục đạp chăn, Vương Dịch Chi không nhịn nổi nữa, túm Lê Dụ vào lòng mình. Hành động này của anh khiến Lê Dụ tỉnh giấc, cô ngáp một cái, mơ màng hỏi: “Sao vậy anh? Có động đất à?”
Mặt Vương Dịch Chi đầy vạch đen, “Sợ em mưu sát chồng.”
“Hả, em nói muốn gả cho anh sao?”
Vương Dịch Chi không chịu được nữa, anh xoay người đè lên Lê Dụ, trực tiếp hôn cô.
“Bác sĩ Lê, em không định phụ trách với anh à?”
Vương Dịch Chi thở hổn hển buông cô ra, nhẹ nhàng hôn lên lông mi cô.
Lê Dụ cảm thấy có một bàn tay đang di chuyển dọc theo sống lưng cô, quả nhiên, giây tiếp theo, áo ngực của cô tuột ra, người bên cạnh lại tiếp tục cởi từng cúc áo của cô.
Giây phút này, cô không buồn ngủ chút nào.
“Anh, anh, anh…”
Lê Dụ bị anh trêu chọc, cả người mềm nhũn, kêu “anh” nửa ngày trời, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Anh cảm thấy phòng của anh rất thú vị.”
Một lúc sau, Lê Dụ mới hiểu anh nói gì.
Kết quả, Vường Dịch Chi chỉ ôm chặt cô, cắn nhẹ vành tai cô nhỏ giọng nỉ non, “Anh sắp 30 tuổi rồi.”
“Lần đầu tiên em đến gặp anh có phải là muốn so tài với anh không?”
“Anh cho là anh thắng rồi, nhưng cuối cùng, anh lại thua.”
“Đều tại em lợi hại hơn đấy, bác sĩ Lê à.”
Khóe mắt Lê Dụ hơi ẩm ướt.
Cô nhắm hai mắt lại, vòng tay qua eo anh.
“Em cũng thua rồi.”
“Giây phút nhìn thấy anh, em đã thua rồi.”
Lúc Vương Dịch Chi đang hưởng thụ giọng nói mềm mại của cô, cô bỗng bổ sung một câu.
“Dịch Chi, sủng phi của trẫm.”
Vương Dịch Chi cố nén cười, đầu ngón tay anh mân mê làn da cô, làm cô ngứa ngáy, “Vì sao anh lại không được làm hoàng hậu.”
Lê Dụ lười biếng đáp, “Đều nghe anh, người em thích có quyền quyết định.”
“Em biết anh có ý gì mà. Không nói gì nghĩa là đồng ý rồi nhé.”
Căn phòng bỗng chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Vương Dịch Chi cười, hôn cô thật sâu.
“Ngủ ngon, thầy thuốc Lê yêu dấu của anh.”
“Ngủ ngon, bác sĩ Vương yêu dấu của em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Từ nay về sau, thầy thuốc Lê và bác sĩ Vương sẽ sống hạnh phúc bên nhau ~