Cô Nàng Thầy Thuốc Và Anh Chàng Bác Sĩ

Chương 2




Editor + Beta-er: Kỳ Giản Niệm

Vương Dịch Chi không ngờ, mới sáng sớm tinh mơ đã gặp lại nữ thầy thuốc hôm qua ở trong tiểu khu.

“Thầy thuốc Lê đang làm gì vậy? Học sinh tiểu học tập thể dục theo đài sao?”

“Tập thể dục theo đài cái gì! Đây là Ngũ Cầm Hí!” Lê Dụ tức tối đáp lời.

Thấy dáng vẻ tức giận của Lê Dụ, tự nhiên Vương Dịch Chi lại muốn trêu chọc cô.

“Ơ? Tôi tưởng chỉ có mấy người lớn tuổi mới tập Ngũ Cầm Hí thôi chứ?”

“Người lớn tuổi? Tôi lớn tuổi? Tôi mới 27 tuổi thôi đấy! Bác sĩ Vương, phiền anh lúc tan làm thì xuống khoa mắt ở tầng dưới khám thử, tôi nghi ngờ anh bị cận nặng đấy!”

“Trung y của chúng ta rất phong phú và sâu sắc, theo thầy thuốc Lê thì nên chữa như nào.”

“Tôi không giỏi về chữa mắt, nhưng tôi từng nghe ông nội nói, trộn lá dâu tằm trắng với xác ve, sau đó nghiền thành bột… Ơ? Không đúng, tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Lê Dụ chìa tay ra, “Nộp tiền khám bệnh trước đã!”

Vương Dịch Chi cười, gật đầu: “Không ngờ chúng ta lại sống cùng một tiểu khu.”

Lê Dụ buồn rầu nói: “Hừ, tôi cũng quên mất chuyện này.”

Ánh nắng ban mai chiếu vào ngũ quan của anh, một chất chứa muối thông thường tiết ra các tuyến trên da vì nhiệt độ cơ thể cao sau khi vận động, “Thời gian không còn sớm, đi làm thôi.” 

Một người là bác sĩ tuổi trẻ tài cao vừa về nước, một người là người thừa kế của một gia đình Trung y, là những gương mặt trẻ tuổi đầy triển vọng. Hai phòng khám đối diện nhau không ngừng có bệnh nhân ra vào. Vì vậy, tuy ở gần nhau, nhưng hai người khó có cơ hội gặp mặt.

Phần lớn thời gian trong ngày đều bận bịu, chỉ đến khi tan làm rồi mới có thể thư giãn một chút. Vương Dịch Chi lái xe về nhà, anh bất ngờ nhận được một gói hàng.

“Trong tiểu khu của chúng ta có một cô gái tên là Lê Dụ, gia đình cô bé ấy làm Trung y, gói hàng này là cô ấy mang tới. Thì ra các con làm cùng bệnh viện à? Bình thường có thân nhau không?” Mẹ Vương Dịch Chi hỏi?

Thân ư? Anh đơn phương cảm thấy rất thân.

Vừa mở gói hàng ra, mùi thuốc bắc đã sộc lên, đáy hộp trải đầy hạt quế, anh chỉ nhận ra được đào nhân, còn mấy loại khác thì… anh thật sự không chắc lắm. Vương Dịch Chi tìm tòi một lúc thì mới biết rõ tên các loại thảo dược này: Ngũ chỉ mao, bặc giới, thất diệp linh. 

Sau khi suy nghĩ một lúc, rốt cuộc anh mới hiểu ra vấn đề. Ngũ chỉ mao, bặc giới, đào nhân, thất diệp linh. Ngũ, bặc, đào, thất, cũng có nghĩa là – tôi không nghịch ngợm*

*Chỗ này chị Dụ chơi chữ: Ngũ, bặc, đào, thất (wǔ, bǔ, táo, qī) phát âm gần giống với “Tôi không nghịch ngợm.” (wǒ bú táo qì.)

Ý gì đây?

Vương Dịch Chi cảm thấy hơi buồn cười, cô gửi đơn thuốc này cho anh là vì ghét bỏ thị lực của anh không tốt ư?

Tuy cô gái này học Trung y nhưng không cứng nhắc như tưởng tượng của anh.

Ngày hôm sau, còn chưa đến giờ làm đã có đôi vợ chồng chạy đến trao cờ thi đua cho Lê Dụ. Trên cờ thi đua viết: 

Hạnh Lâm thánh thủ,

Hoa Đà tái thế,

Diệu thủ hồi xuân, 

Tống tử tống phúc.

Hạnh Lâm thánh thủ, Hoa Đà tái thế: ý nói Lê Dụ có tay nghề giỏi như hai vị thầy thuốc Hạnh Lâm, Hòa Đà.

Diệu thủ hồi xuân nghĩa là bàn tay kỳ diệu có thể khôi phục lại sức sống, ẩn dụ cho tay nghề cao cứu người giỏi.

Tống tử tống phúc: Ban con, ban phúc.

Lê Dụ nhìn thấy cờ thi đua thì xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, cô liên tục từ chối nhưng không được, cuối cùng đành bị động nhận lấy.

“Hóa ra thấy thuốc Lê còn nghiên cứu việc sinh đẻ nữa cơ à?” Vương Dịch Chi khoanh tay đứng dựa vào vách cửa quan sát cô.

Mặt Lê Dụ đỏ bừng, “Bác sĩ Vương đừng chế giễu tôi mà!”

“Đúng rồi, trong tiểu khu của chúng có người mãi mà không có con, cô có muốn ra tay giúp đỡ không?”

“Thật sao?” Lê Dụ nhíu mày, “Sao tôi lại không biết?”

“Cô quên rồi sao? Chính là con gà của chú bảo vệ đó.”

“Gà?” Lê Dụ bỗng phản ứng lại, cô chống hông, đáp, “Vậy thì đơn giản, chỉ cần kêu chú Kỷ để nó nằm trong ổ gà là được rồi. Còn vấn đề gì nữa sao?”

Vương Dịch Chi cố gắng nhịn cười, “Thầy thuốc Lê giấu tài giỏi thật đấy, khiến tôi đây rất kính phục.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi xoay người đi vào phòng của mình, “8 giờ rồi, chuẩn bị làm việc thôi.”

Lê Dụ bị phớt lờ vẫn đứng đó, vừa giận vừa buồn cười.

Hừ!… Cái tên bác sĩ Tây y này!