Giải quyết xong một tai họa ngầm, Ô Nha Nha đi theo y tá trưởng vào phòng thuốc dọn dẹp. Khi hai người đi thang máy trở về gặp phải một đôi vợ chồng. Người phụ nữ bụng to như mang bầu 6- 7 tháng đang bị người đàn ông không ngừng lôi kéo.
Giọng nói của cô ấy yếu ớt: "Anh đừng kéo em, cả người em đều rất đau!"
Người đàn ông giọng điệu tàn ác nói: "Cô giả vờ cái gì? Mỗi lần mẹ tôi vừa nói cô, cô liền giả bệnh! Cô không phải muốn tìm cớ đưa bà ấy về quê sao? Đi, về với tôi! Nhiều lần kiểm tra cũng chưa ra bệnh, cô mẹ nó cho rằng tôi là máy in tiền à!"
Người xung quanh chỉ xem náo nhiệt, cũng không ai giúp cô gái nói một câu. Từ xưa đến nay, việc nhà là khó chen vào nhất.
Ô Nha Nha nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt dị thường của cô gái trong chốc lát, cảm thấy nỗi thống khổ của cô ấy không phải giả. Vì vậy mở thông cảm thuật, sau đó cả người đều đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Vị đồng chí này, tôi đưa vợ anh đi kiểm tra sức khoẻ, chi phí tôi bỏ!", cô dùng sức chen qua.
Người đàn ông tức giận mắng: "Cô cmn là ai vậy? Chuyện nhà tôi đến lượt cô quản? Cô cho rằng ông đây thật thiếu mấy cái phí kiểm tra sức khoẻ chắc?" (Viết tắt từ chửi bậy mn có hiểu kh? ?)
"Tôi gửi anh hai nghìn tệ, anh cho tôi mượn vợ anh một giờ!", Ô Nha Nha mở e- bank ra.
Người đàn ông luôn miệng nói bản thân không thiếu tiền: "Cô mang cô ta đi đi!"
Y tá trưởng lộ ra biểu tình không tán đồng, lại không lên tiếng ngăn cản. Thấy sự đau đớn của bệnh nhân đồng cảm như bản thân mình cũng bị, Ô Nha Nha không khống chế được liền đồng cảm, bà ấy phảng phất nhìn thấy bản thân mình thuở còn trẻ.
"Tôi cho cô nghỉ một giờ.", sau khi bước ra khỏi cửa thang máy, y tá trưởng lãnh đạm nói một câu.
"Cảm ơn y tá trưởng, tôi rất nhanh sẽ trở về!", Ô Nha Nha vội vàng khom lưng 90 độ.
Người phụ nữ được cô đỡ trong tay đã đau đến đứng không vững, chỉ có thể nâng cái bụng thật lớn dựa vào người cô.
Người chồng của cô gái dùng ngón tay chỉ vợ, trào phúng: "Cô giả bệnh quả là chuyên nghiệp, ngay cả y tá nhà người ta cũng bị gạt!"
Nhưng một giờ sau, Ô Nha Nha có được báo cáo kiểm tra sức khoẻ, thì bác sĩ liền bảo cô đi ra, kiên trì muốn cho chồng của cô gái nghe kết quả. Đây là một tín hiệu nguy hiểm.
Ô Nha Nha cùng cô gái kia nhìn nhau, sau đó từ trong ánh mắt của nhau phát hiện tia hoảng loạn và sợ hãi.
Ô Nha Nha vội vàng gọi cho chồng của cô gái, đối phương có được hai nghìn tệ vậy mà đánh bài chuồn, khi bị gọi trở về cực kỳ không tình nguyện. Gã căn bản không nghĩ tới, nếu vợ không có vấn đề gì lớn, bác sĩ sao lại đợi lâu như vậy chờ gã tới?
Một giờ sau đó, tâm tình của Ô Nha Nha phức tạp trở lại phòng.
"Thai phụ kia mắc bệnh gì?", y tá trưởng đang ở bàn trực ban ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
"Hình như rất nghiêm trọng. Bác sĩ không nói với tôi, muốn nói với chồng cô ấy."
"Vậy thật đúng là nghiêm trọng. Chẳng qua chỗ chúng ta là bệnh viện, mỗi ngày đều sẽ gặp phải loại chuyện này, cô phải sớm quen một chút.", y tá trưởng ý vị thâm trường khuyên một câu.
Ô Nha Nha bình tĩnh nhìn bà, sau đó lắc đầu cười khổ: "Tôi không cách nào quen được."
10 năm, cô không có một ngày nào quen.
"Bây giờ cô mới nói vậy thôi, đợi qua một hai năm, không, chỉ cần qua một hai tháng, cô sẽ chết lặng.", y tá trưởng xua tay: "Đi làm việc đi, đừng suy nghĩ."
Ô Nha nha không cãi lại, xoay người trở lại cương vị công tác. Mấy chục phút sau, một y tá nói bên ngoài có người tìm cô. Cô chạy ra đã thấy, vậy mà là thai phụ trước đó.
"Cô mắc bệnh gì?", Ô Nha Nha lập tức hỏi.
Cô gái lùi về sau một bước, đôi môi run nhẹ mở ra: "U ác tính di căn đến xương. Điều trị sẽ ảnh hưởng tới thai nhi, cho nên tôi không trị. Tôi tới cảm ơn cô, y tá Ô. Số Wechat của cô là gì? Tôi trả lại cô hai ngàn kia."
U ác tính đã di căn và lan rộng thì không cách nào chữa khỏi. Ô Nha Nha trong nhất thời không biết bày tỏ biểu tình gì.
Cô nhíu mày, dồn dập hỏi: "Tại sao lại không điều trị? Có phải chồng của cô tiếc tiền điều trị cho cô?", cô nắm chặt tay, dáng vẻ hung ác muốn tìm người đánh nhau.
Cô gái bị hãm sâu trong tuyệt vọng vậy mà bị chọc cười chớp mắt. Phần thiện ý này, đối với cô ấy mà nói giống như cam lộ nơi sa mạc. (Cam lộ: sương mưa ngon ngọt, ý câu này là tìm được nc trong sa mạc)
"Anh ta không muốn trị cho tôi, bản thân tôi cũng không muốn trị. Trong bụng tôi còn có em bé, tôi phải giữ lấy con.", cô gái vỗ vỗ bụng, gương mặt đau khổ được tình thương của người mẹ mạ lên một tầng ánh sáng nhu hoà.
Ô Nha Nha sửng sốt một hồi lâu mới hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ mạng của đứa bé quan trọng hơn so với mạng của cô?"
"Vấn đề không phải đối với tôi mạng ai quan trọng hơn, vấn đề là tôi nhất định không sống được, vậy nên tại sao không cho con tôi sống sót? Đây cũng là sinh mệnh kéo dài của tôi mà.", cô gái lại hỏi: "Y tá Ô, số Wechat của cô là gì?"
Ô Nha Nha lùi về sau hai bước, đồng thời đôi tay cũng giấu sau lưng: "Tôi không cho!"
Cô gái rất lâu rồi chưa gặp qua người nào thú vị như vậy. Nếu thường lui tới, cô ấy nhất định sẽ kết bạn với cô y tá nhỏ đáng yêu này. Đau nhức quen thuộc không ngừng đánh úp, nhắc nhở cô ấy thời gian không còn nhiều.
Cô ấy nhắm mắt lại, sau đó khom lưng thật sâu. Sau khi khom lưng 90 độ, cô ấy bước đi nặng nề rồi lại vô cùng kiên định.