Cô Nàng Mộ Bên

Chương 8




Thế đấy. Thế là xong! Tôi chỉ còn phải thu dọn đời mình và gói ghém hành lý.

Nếu trước đây một tuần có ai đó bảo với tôi là mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, chắc chắn tôi không tin. Không thể nào như thế được. Không phải là Benny, người mà tôi biết quá rõ. Anh ta không hành động như thế. Anh ta sẽ không làm cho bạn gái cũ mang bầu, người dứt khoát đã không còn là bạn gái của anh ta nữa. Chỉ vì chị ta yêu cầu. Mà anh ta lấy đâu ra thời gian để làm chuyện ấy kia chứ?

- Nhưng chắc em cũng đã nhận thấy rồi, đúng không? – Benny sụt sịt. – Anh vắng nhà mấy tối liền! Tháng trước một đợt, và cách đây hai tuần một đợt nữa! Trước đây anh chưa từng gặp chuyện này!

A, bọn đàn ông các anh, lúc nào cũng có thể biện hộ được. Các anh chẳng bao giờ có lỗi cả.

Nghe chừng chúng tôi sắp sửa nhất trí đây là lỗi của tôi, bởi vỉ tôi đã không nhận thấy điều gì bất thường. Nhưng mà này, chẳng phải lúc thì anh ta bảo là đi giúp Berggren điền các thứ giấy tờ quái quỷ, lúc lại nói là phải đi họp đoàn thể vớ vẩn gì đó hay sao? Chưa kể tôi cũng phải học lớp kế toán buổi tối, nên tôi cũng đâu có nhà.

Ngay cả nếu như tôi thắc mắc trong lòng rằng: “Này, lạ thật nhỉ, mấy điêm liền Benny vắng nhà rồi!” thì tôi cũng chẳng thể nào tự bảo với mình: “Thôi rồi, đảm bảo anh ta đi ngủ với bạn gái cũ!”

Không, mọi chuyện đối với tôi hoàn toàn bất ngờ, có thể khẳng định như thế. Benny đã kể tất cả với tôi trong cái buổi tối lộn xộn mà xe chở sữa đến muộn và tôi phải đi cứu xe cho ông Nordéus. Tôi còn nhớ lúc đó mình rất tươi tỉnh, vì một mặt tôi đã lôi chiếc xe hơi lên khỏi hố thành công, mặc dù biết lái máy kéo chưa lâu.

Mặt khác, ông Nordéus đã cho tôi vài lời khuyên hữu ích để có thể xoay xở với biểu mẫu thuế. Đáng lẽ tôi sẽ bắt tay vào việc đó ngay nếu như Benny không kể tuốt tuồn tuột với tôi tối hôm ấy. Thay vào đó tôi chỉ nín thinh. Tôi cóc cần biết liệu anh ta có phải bồi hoàn hết tiền và nộp phạt thêm hay không. Chuyện đó đâu có liên quan gì với tôi nữa?

Tôi sẽ sửa soạn va li và cố gắng tống Marit ra khỏi căn hộ đã cho cô ta thuê. Việc quay lại làm toàn thời gian ở bệnh viện thì không thành vấn đề. Ở khoa của tôi họ luôn thiếu người.

Tôi nhìn quanh căn bếp. Tôi nghĩ mình sẽ đem theo cái rèm cửa, chẳng phải vì cần đến nó cho căn hộ hai phòng của mình, mà vì không đời nào tôi chăm chút cái bếp này cho con mụ Tôm cái kia. Không đời nào. Nếu chị ta đến sống ở đây, thì chị ta sẽ phải tự lo lấy vụ rèm cửa. Benny nói đầy cả tai tôi rồi. Chị ta không thực tế ra sao, không biết làm cái nọ, sờ lần cái kia thế nào...

Tối hôm ấy anh ta còn cố nhắc lại một lần nữa: “Cô ấy sẽ không bao giờ được như em, Anita ạ. Cô ấy sẽ không bao giờ đỡ đần cho anh được như em!”

Thế thì chị ta làm được cái quái gì cho anh đây, đồ đểu? Tôi chỉ muốn hét vào mặt anh ta như thế. Việc gì anh phải đi gieo giống cho chị ta? Anh không nghĩ là tôi đây, tôi cũng muốn có con lắm à?

Nhưng Benny tiếp tục kể lể các tính tốt của tôi, anh ta bảo tôi đã cư xử tốt như thế nào, thậm chí tôi đã làm anh ta hết đau đầu ra sao... Nhưng chị ta muốn có con quá, chị ta thậm chí không yêu cầu anh ta phải có trách nhiệm, chị ta bảo là sẽ nuôi con một mình, nhưng anh ta không thể để cho chị ta làm như thế. Tất nhiên anh ta sẽ chăm sóc đứa con của mình, vì anh ta muốn được ở gần nó...

Thật là một người đàn ông tuyệt vời, anh chàng Benny đầy trách nhiệm, và mụ Tôm cái không đòi hỏi gì kia, chị ta cũng thật ngoan... Tôi phát buồn nôn với cả hai người. Thế trách nhiệm của anh đối với tôi ở đâu, hả Benny? Sau khi vì anh mà tôi phải làm lụng quần quật, phải hầu hạ anh cả năm trời? Anh cứ thế mà rũ bỏ hay sao? Mà tại sao tôi lại phải dọn đi nhỉ, nếu như con mụ Tôm cái kia “chẳng đòi hỏi gì”?

Nếu tôi kiên quyết từ chối ra đi thì sao nhỉ? Hay là tôi bảo, ừ thì, đương nhiên anh phải chu cấp cho con mình, nhưng Benny ạ, em cũng có bầu rồi, em ở lại sẽ tiện hơn. Đằng nào em cũng ở đây rồi, ngoài ra anh cũng biết em có thể đỡ đần anh chuyện nông trại. Nếu anh phải có trách nhiệm về con cái, thì đứa con trong bụng em đây, anh sẽ bỏ đi đâu? Sau đó tôi chỉ việc vờ sẩy thai, hoặc là ngừng uống thuốc tránh thai. Anh ta sẽ chẳng giơ mười ngón tay mà tính ngày được đâu, mà anh ta lấy đâu ra từng ấy ngón! Lúc đó có nghi ngờ thì cũng đã quá muộn.

Dù sao thì tôi cũng đã nghĩ đến việc ngừng uống thuốc. Bởi vì chúng tôi muốn có con, tôi đã tưởng như thế. “Chúng tôi” cơ đấy.

Hóa ra tôi chỉ tự lừa dối mình. Anh ta chưa bao giờ dành tình cảm cho tôi như cho mụ Tôm kia. Anh ta dùng tôi vào việc khác.

Benny đểu giả. Tôi mong anh sẽ nhận lấy một khoản tiền phạt khổng lồ để anh không thể trả nổi. Rồi anh sẽ đi tù vì tội gian lận tiền trợ thuế.

Cái bàn bếp là của tôi. Chiếc ghế trong phòng khách mà anh ta rất thích, cũng của tôi nốt.