Cô Nàng Minh Tinh Là Fan Bà Xã

Chương 97




Thương Ngôn ước gì mình có thể bước lên cỗ máy thời gian, trở về năm phút trước! À không, trở về ba mươi giây trước ngăn cản hành động ngớ ngẩn của mình thôi.

“Bằng không …” Tần Mục ôn thuận nhìn cô, đặt tay vào túi quần lấy chiếc hộp nhung mở ra một lần nữa. Sau đó anh định quỳ một gối xuống, cầu hôn cô ngay tại phòng bếp.

“Chờ một chút!” Thương Ngôn nhanh tay lẹ mắt, kịp thời ôm lấy anh ngăn cản động tác, “Anh đừng hấp tấp, em sẽ coi như chưa nhìn thấy gì mà.”

Cô phải ngăn cản anh lại.

Nghi thức cầu hôn bình thường là ở giữa trời xanh mây trắng biển lớn tiến hành hoặc có đàn dương cầm, bữa ăn kiểu Tây sang trọng. Thương Ngôn cũng muốn vậy, cô không muốn bít tết còn chưa chín đã nhận được lời cầu hôn.

Cho nên tại sao cô lại ngu ngốc tò mò mở chiếc hộp ra nhỉ?

Thương Ngôn cầm chiếc thìa đưa ra trước mặt anh, chậm rãi lắc đi lắc lại giống như đang thôi miên.

“Thầy Tần, em đếm tới năm chúng ta cùng nhau quên sạch chuyện này! Một, hai, ba, bốn, năm! Em đã quên hết mấy phút trước xảy ra chuyện gì rồi.”

Cô nghiêng đầu giả bộ hoang mang, lấy đĩa đặt lên bàn bếp giúp anh: “Sao anh đã tắt bếp rồi? Không muốn ăn bít tết nữa à? Ban nãy em còn thấy bàn ăn có sẵn rượu vang cùng hoa hồng, hôm nay anh định làm tiệc chúc mừng sao?”

Tần Mục nhìn dáng vẻ diễn sâu của cô khẽ cười, anh xoay người bật bếp lên điều chỉnh nhiệt độ vừa phải tiếp tục làm bít tết.

Thương Ngôn đứng một bên cúi người nhìn quần áo trên người. Áo hoodie, quần jean tối giản, phong cách này tùy tiện bụi bặm quá!



“Em …” Cô suy nghĩ một lát, giảo hoạt nói với anh: “Quần áo của em dơ quá, anh chờ một chút đợi em đi thay đồ.”

Cổ họng Tần Mục “Ừ” một tiếng không vạch trần cô, đáy mắt tràn ngập ý cười, “Anh sẽ chờ em ở bàn ăn, em đừng hấp tấp.”

“Em sẽ thay rất nhanh!” Thương Ngôn chạy nhanh như chớp vào trong phòng.

Bước vào khu để đồ, nhìn hơn chục chiếc váy dự tiệc đẹp mắt của mình. Thương Ngôn lấy ra những bộ đẹp nhất đặt trên giường. Giống như thủ trưởng kiểm tra sĩ số, cô lướt qua một vòng mới chọn chiếc váy màu đỏ rượu xẻ tà mặc vào. Sau đó lại tỉ mỉ chọn ra bộ trạng sức lấp lánh tinh xảo.

Năm phút đồng hồ trôi qua, Thương Ngôn vẫn còn ngồi trước bàn trang điểm. Cách một cánh cửa lớn tiếng: “Thầy Tần, em cần thêm chút thời gian! Anh đợi em một lát nữa nhé!”

Mười phút sau, Thương Ngôn từ cửa phòng bước ra nét mặt trang nhã dáng vẻ quyến rũ đi ra ngoài. Nếu trên chân cô không phải dép lê trong nhà thì cô có thể trực tiếp dùng bộ dạng này đi nhận giải.

Đèn trùm phòng khách đã được tắt, trong bóng tối ánh nén tỏa ra tia ấm áp lãng mạn. Cô bước đến tựa như tiểu hồ ly trêu trọc lòng người. Tầm mắt Tần Mục luôn dừng trên bộ lễ phục của cô chưa từng rời mắt.

Thương Ngôn phát hiện ra, vui vẻ xoay một vòng trước mặt anh, tiếng cười phát ra thanh thúy dễ nghe, “Anh thấy chiếc váy này rất đẹp đúng không? Đây là chiếc váy em mới mua tháng trước, anh là người đầu tiên nhìn thấy em mặc.”

“Thật vinh hạnh.” Anh cong cong khóe môi, kéo ghế giúp cô: “Mời ngồi.”

Thương Ngôn nhẹ nhàng gật đầu cười ngọt ngào với anh, so với bình hoa hồng trước bàn kia còn kiều diễm động lòng người hơn. Cô niết chặt dĩa xuống sau đó lại nhẹ nhàng dùng giao cắt thành từng miếng nhỏ đưa vào miệng.



Món bít tết anh làm hôm này rất ngọt, mùi sốt tiêu đen hòa quyện cùng rượu vang đỏ khiến bữa ăn trở nên hoàn hảo hơn bao giờ hết. Tuy nhiên không vì mỹ thực mà quên chuyện chính sự, Thương Ngôn một bên thưởng thức đồ ăn một bên tưởng tưởng cảnh sắp diễn ra.

Nếu anh quỳ gối cầu hôn, cô nên nói gì đây? Nhỡ đâu cô lại kích động đến không nói nên lời.

Thương Ngôn cố gắng nhớ tới lời thầy dạo ở Học viện Điện Ảnh dạy mình. Lát nữa dù khóc cũng phải ra dáng mỹ nữ yếu đuối, tuyệt đối không thể khóc bù lu bù loa nước mũi tèm lem.

Tần Mục nhìn dáng vẻ không chút yên lòng của cô gái nhỏ, nhấc ly rượu vang lên chạm ly với cô nhắc nhở: “Em phải tập chung ăn uống thật no, lát nữa còn có chuyện quan trọng phải làm.”

Cùng anh sống chung một thời gian, Thương Ngôn tự nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói này. Mặt cô ửng đó, cúi đầu nhấp một ly rượu vang chuyên tâm ăn bít tết. Anh nói rất đúng, nếu không ăn no sẽ không có sức lực đấu lại với anh.

Bữa tối hoàn tất, Tần Mục đứng dậy mở CD còn cô vẫn ngồi nguyên đợi anh nhịn không được vươn ngón tay ra suy nghĩ lát nữa mình đeo nhẫn kim cương sẽ thế nào.

Tiếng đàn cello du dương vang lên, anh chậm rãi cúi người làm động tác mời nhảy. Thương Ngôn gật đầu nắm tay anh đi ra ngoài phòng khách hòa nhã cùng Tần Mục nhảy một điệu vans uyển chuyển.

Trong khúc cuối của bài nhạc, Thương Ngôn gấp gáp tới nỗi vô tình quăng dép ra phía xa. Toàn bộ cơ thể dồn về phía trước, may mắn thay Tần Mục kịp thời giữ cô lại.

Cả người Thương Ngôn áp sát vào anh, mười đầu ngón tay vẫn như cũ nắm tay anh không chút khe hở. Tần Mục mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô sau đó buông lỏng bàn tay quỳ một chân xuống đưa chiếc nhẫn ra giọng nói trầm thấp cất lên.

“Ngôn Ngôn, em nguyện ý gả cho anh không?”

Tuy rằng lời này Thương Ngôn nghe qua không ít khi đóng phim nhưng đến giờ cô vẫn xúc động không kiềm chế nổi rơi lệ. Hốc mắt ngày càng ẩm ướt cô không còn nhớ rõ cách khóc mỹ nữ động lòng người thế nào chỉ vô thức bật khóc. Đầu nhỏ gật gật vài lần, nghẹn ngào trả lời: “Đương nhiên rồi! Đây là điều em luôn mong mỏi, trong mơ cũng muốn. Ngày nào cũng muốn đồng ý gả cho anh.”