Cô Nàng Minh Tinh Là Fan Bà Xã

Chương 81




Bộ phim do đạo diễn Giang khởi quay luôn là tâm điểm chú ý của dân cư mạng và tất cả các phương tiện báo chí truyền thông. Hơn nữa đây là bộ phim đánh dấu sự trở lại của ông sau hai năm nghỉ ngơi khiến mọi người ai nấy cũng đều mong đợi.

Mới đây đoàn làm phim chính thức công bố dàn diễn viên chính, làm quần chúng ăn dưa được dịp bàn tán sôi nổi.

“Sau nửa năm, cuối cùng Tống Tư Hạo cũng trở lại. Với tư cách là fans của anh ấy tôi rất vui, tôi còn tưởng anh ấy sẽ mãi vui chơi nhàn rỗi. Cảm ơn đạo diễn Giang đã cho anh ấy một vé nhập đoàn quay phim. Tối nay rốt cục tôi cũng có thể ngủ ngon.”

“Nhân vật chính đều là thần tượng của tôi! Tống Tư Hạo và Thịnh Hinh, hai con người này chính là bảo chứng cho diễn viên phái thực lực nước nhà. Nhưng còn Thương Ngôn, cô ấy đảm đương nổi vai diễn đó không?”

“Quả nhiên Thịnh Hinh nhà chúng ta, đã không đóng phim thì thôi một khi đóng sẽ chọn được tác phẩm chất lượng. Chị ấy ở nước ngoài im hơi lặng tiếng hai năm, vừa về nước đã nhận phim của đạo diễn Giang. Tôi có dự cảm chị nhà lại tiếp tục giữ vững danh hiệu Ảnh hậu.”

“Mặc dù Thương Ngôn diễn vai nữ phụ nhưng tôi thấy gần đây tài nguyên của cô ấy rất tốt nói không chừng sắp được lên tuyến một rồi.”

Bởi vì bộ phim lần này lấy đề tài lịch sử nên trừ bỏ fans hâm mộ của các nghệ sĩ. Bộ phim thu hút không ít fans cung đấu vào bình luận.

“Ngày trước mọi người đều lấy nhân vật Vệ Tử Phu làm nữ chính không ngờ đạo diễn Giang lần này chơi lớn để Trần A Kiều lên hàng nữ chính. Quả nhiên là đẳng cấp đạo diễn nhiều năm kinh nghiệm trong nghề.”

“Đồng ý với lầu trên! Tôi cực thích nhân vật Trần A Kiều. Cô ấy là thiên kim lá ngọc cành vàng mặc dù cuộc đời bi thảm nhưng cô ấy không giống Vệ Tử Phu. Nói thật đối với tôi thì Vệ Tử Phu giống hệt bạch liên hoa thế mà có thể từ một tiện tì lên ngồi vị trí mẫu nghi thiên hạ. Chốt lại thế nào cũng thấy cô ta là kỹ nữ trà xanh phá nát hôn nhân người khác.”

“Hai con người ở lầu trên tấu hài à? Theo như sử sách viết lại thì em trai Vệ Tử Phu – Vệ Thanh có công với triều đình. Cô ấy còn là cháu ngoại của đại thần có công đánh giặc Thượng Hưng. Xuất thân như thế còn chê bai? Ngược lại Trần A Kiều ngoại trừ là một Hoàng hậu kim ốc tàng kiều thì chẳng có gì để nhớ.”

Thương Ngôn ngồi đọc những bình luận này có chút sợ hãi, cô luôn cho rằng chỉ có fans nghệ sĩ mới chiến đấu ác liệt ai ngờ các fans nhân vật lịch sử cũng ác liệt không kém.

Lúc trước cô có ký hợp đồng giữ bí mật với đoàn phim của đạo diễn Giang nên ngoại trừ Tần Mục cô không dám nói cho ai. Cũng vì thế hôm nay đoàn phim giới thiệu diễn viên cô mới nhận về không ít lời chúc mừng của bạn bè thân thiết. Chỉ riêng Khương Uyển lúc chia sẻ niềm vui với cô vừa lo lắng.

Tiểu tiên nữ hạ phàm: Mình rất vui khi cậu đóng phim của đạo diễn Giang nhưng cũng phải nhắc nhở cậu một câu lúc nhập đoàn nhớ hành sự cẩn thận.

Thương Ngôn gửi lại cho cô ấy một dấu chấm hỏi, mấy giây sau đã thấy điện thoại thông báo Khương Uyển gọi đến.

“Uyển Uyển, đúng là mình sẽ quay phim với Thịnh Hinh nhưng cậu đừng gửi tin nhắn dọa người như thế chứ.”

Khương Uyển thở dài, dùng giọng điệu trải đời nói với cô: “Mình nói cậu nghe, bộ phim của cậu là phim cổ trang. Mà bộ phim cổ trang nào chẳng diễn cảnh cung đấu hại nhau. Quan trọng là không thiếu cảnh tát cảnh cáo răn đe, cậu nghĩ người khó tính như đạo diễn Giang lại đồng ý cho dùng thế thân à?”

“Ngôn Ngôn, cậu nghĩ xem Thịnh Hinh một khi đã giở trò xấu thì dễ dàng khiến cảnh quay dạng đó NG thôi. Chị ta tát cậu cùng lắm hơi rát tay, ra tiệm spa chăm sóc một chút là hết ngược lại lúc đó mặt cô sẽ sưng vù đau đớn gấp vạn lần.”

“Hả? …” Thương Ngôn cảm thấy mấy lời Khương Uyển nói về Thịnh Hinh như thể chị ta là nữ phụ xấu xa ác độc. Còn chưa kịp nói gì Khương Uyển tiếp tục chặn lời.

“Hơn nữa chị ta diễn vai Trần A Kiều còn vai của cậu là Vệ Tử Phu. Ngay từ đầu thân phận trong phim đã chênh lệch, cậu ngày ngày phải quay cảnh quỳ xuống hành lễ chị ta NG là cậu phải làm lại cảnh đấy cả ngày.”

Thương Ngôn bị trí tưởng tượng của Khương Uyển dọa sợ. Ngẫm lại thấy cô ấy nói cũng đúng. Mà vai diễn của cô không chỉ có cảnh tát má bình thường đâu còn cả cảnh bị ẩn ngã xuống nước.

“Uyển Uyển, mình nghĩ … chuyện đó không xảy ra đâu.”



Vừa rồi cô bị lung lay bởi lời nói của Khương Uyển nhưng suy nghĩ lại cô khẳng định nói: “Mình không phải tin tưởng nhân phẩm của chị ta mà nói như vậy. Mình dựa vào chức danh Ảnh hậu của Thịnh Hinh. Chị ta được đồn thổi là diễn xuất tài tình nếu cố ý NG chẳng phải sẽ mất mặt trước đạo diễn Giang sao?”

Khương Uyển nghiêm giọng phản bác: “Cậu không nghe qua câu nói, một khi đã ghen tị thì chuyện xấu nào cũng có thể làm ra hả?”

“Mình chỉ nghe câu, ghen tị sẽ trở nên xấu xí thôi.”

“Được rồi …” Khương Uyển ở đầu dây bên kia thở dài, “Mình chỉ nhắc nhở cậu vậy thôi, nhớ kỹ lúc quay phim cẩn thân một chút. Đề phòng chị ta, hai người trong phim diễn tình địch, ngoài đời cũng là tình địch. Đây quả là nghiệt duyên.”

Cảm thán thêm vài câu một lúc lâu Khương Uyển mới tắt máy. Thương Ngon lắc đầu tự an ủi bản thân sau đó lại vội vàng tìm mấy cuốn tiểu thuyết cẩu huyết để đọc bổ sung kinh nghiệm chiến đấu với tình địch.

Tháng mười hai, đoàn phim chính thức khai máy ở thành phố Z.

Đạo diễn Giang không phải người mê tín phong thủy nên không quá câu nệ nghi thức khởi quay. Ông chỉ cùng mấy diễn viên chính trong đoàn thắp nén hương rồi bắt đầu tiến hành quay phim.

Đã hơn nửa tháng kể từ khi nhập đoàn, giữa Thương Ngôn và Thịnh Hinh chưa phát sinh chuyện gì. Trước mặt mọi người Thịnh Hinh sẽ cười đùa thân thiện với cô còn khi khớp thoại chị ta lộ rõ bộ mặt cao ngạo, nói chuyện với cô đến mí mắt cũng không thèm nhấc.

Nhưng mà Thương Ngôn không có để ý chuyện này, dù sao cô cũng dùng bản mặt lạnh nhạt với chị ta. Bình thường hai người chỉ khớp thoại đúng một lần rồi mỗi người một góc dùng điện thoại.

Nhân viên trong đoàn vì chuyện này còn bát quái một thời gian, họ thắc mắc bình thường đối với ai Thương Ngôn cũng đều nhiệt tình nhưng vừa thấy Thịnh Hinh là kiệm lời hẳn đi. Còn Thịnh Hịnh dịu dàng, đoan trang nhưng chỉ cần đứng chung với Thương Ngôn liền lạnh mặt khách khí.

Bọn họ đoán già đoán non mãi không tìm ra đáp án nên chỉ nghĩ rằng hai người tính cách không hợp để cho qua việc này.

Nhiều khi Tống Tư Hạo thấy thế sẽ nhỏ giọng trêu ghẹo Thương Ngôn vài câu: “May mà hai người diễn vai tình địch nước lửa bất hòa chứ diễn thành đôi tỷ muội tình cảm thân thiết thì thật buồn cười. Đến lúc đó lão trung niên như tôi không xem nổi.”

Thương Ngôn khẽ cười nhìn gương mặt trẻ trung kia lắc đầu: “Tiền bối Tống, chuyện này không quá nan giải đâu. Chỉ cần chị ta mỉm cười với em thân thiết thì em cũng sẵn lòng cùng chị ta diễn vai chị em tốt.”

Tống Tư Hạo cổ quái liếc nhìn cô, “Ngôn Ngôn, phụ nữ các em thật đáng sợ.”

“Anh nói gì đó, đây là kỹ năng diễn xuất tu dưỡng mà nên. Đáng sợ cái gì chứ!”

Tống Tư Hạo bật cười hai tiếng, không trêu cô nữa mà nghiêm túc ngồi khớp kịch bản.

Tối nay Tống Tư Hạo và cô có hai cảnh diễn chung. Cảnh thứ nhất là Vệ Tử Phu đã lâu không nhìn thấy Hán Vũ Đế bây giờ gặp lại khóc tới thương tâm được Hán Vũ Đế sủng ái trở lại.

Còn phân cảnh thứ hai là Trần A Kiều nhìn thấy cảnh tượng này.

Cảnh quay đầu tiên thông qua một cách thuận lợi nhưng tới cảnh thứ hai mất hơn hai tiếng đồng hồ mà đạo diễn Giang vẫn không hài lòng.

Ông ấy đối với diễn viên cực kỳ nghiêm khắc nhưng không có dùng loa lớn tiếng khiển trách diễn viên. Cùng lắm là trầm mặc nhíu mày, để diễn viên diễn lại tới khi vừa lòng thì thôi.



Tuy nhiên lần này ông lại lắc đầu chán nản nhìn ba người họ: “Tôi cảm thấy cảm xúc của ba người còn chưa đẩy lên cao trào. Nghỉ ngơi nửa tiếng tìm lại cảm giác đi.”

Dừng một chút, đạo diễn Giang lại bổ sung thêm, ngữ khí đặc biệt nghiêm túc: “Nhất là Thương Ngôn.”

Thương Ngôn bị đạo diễn điểm danh phê bình có chút phiền muộn, cô cầm quyển kịch bản từ chối lời an ủi của Tiểu Nhã yên lặng đi đến hành lang vắng người tìm cảm xúc.

Nơi này là hoa viên mở rộng của trường quay, gió đêm rầm rì thổi mang theo hương cỏ thơm đồng thời khiến cô lạnh run người. Theo bản năng cuốn chặt áo khoác vào người hơn, cố gắng lẩm bẩm kịch nản cho tới khi giọng nói quen thuộc truyền vào màng nhĩ.

“Ở ngoài một mình thế này không lạnh sao?”

Cô bất ngờ ngẩng đầu, bởi vì khi nãy ngồi xổm mà giờ đứng dây chân bị tê cứng suýt nữa ngã ngào xuống đất cũng may Tần Mục nhanh tay lẹ mắt đẽ lấy cô.

“Anh tại sao lại tới đây?” Đôi mắt cô to tròn chuyên chú nhìn anh, giống như sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Tần Mục xoa mái tóc cô, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Anh vừa hoàn thành công việc nên tới đây thăm em. Vừa rồi tìm quanh trường quay một vòng không thấy em mới ra đây tìm.”

“Em vừa mới bị đạo diễn Giang phê bình, trường quay ồn ào quá nên phải tìm chỗ vắng người tìm lại cảm xúc.” Thương Ngôn nhỏ giọng giải thích, sau đó lo lắng nói tiếp: “Trễ như vậy anh lại tới đây, không sợ người ta biết được quan hệ giữa chúng ta sao?”

“Em đừng lo, anh nói với mọi người tới thăm Tống Tư Hạo.”

Tần Mục chạm vào ngón tay lạnh lẽo của Thương Ngôn, mi tâm nhíu lại đem tay mình bao bọc bàn tay nhỏ bé kia. Dịu dàng khuyên nhủ, “Ngôn Ngôn, chúng ta ở ngoài này lâu anh nghĩ sẽ có người đồn đại lung tung với lại ở đây lạnh thế này tốt nhất nên đi vào trong trường quay.”

Thương Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay anh đi hết hành lang mới buông ra.

Tần Mục dừng bước ý bảo cô vào trước, Thương Ngôn đương nhiên hiểu ý mỉm cười bước vào. Ngay lập tức trong mắt cô nhìn thấy một vài phóng viên cầm máy ghi âm vây quanh đạo diễn và diễn viên chính.

Tiểu Nhã thấy cô, vội vàng đi tới, “Thương tỷ, có mấy phóng viên tới phỏng vấn.”

“Không phải chưa quay xong sao?” Thương Ngôn nghi hoặc hỏi, cô cảm thấy đạo diễn Giang chuyên nghiệp như thế không thể để thời gian quý báu cho đám phóng viên tới phỏng vấn.

“Là thế này, đạo diễn Giang nói diễn viên hôm nay nhập tâm chưa tốt quay thêm cũng không thu được gì. Đúng lúc phóng viên muốn thăm ban nên ông ấy đồng ý đêm cảnh quay đêm nay đẩy sang ngày mai.”

Thương Ngôn gật đầu hiểu ý, sải bước đi đến. Tống Tư Hạo thấy cô vẫy vẫy tay, nhường lại vị trí cho Thương Ngôn tiến vào.

Hiện tại đang có một vị phóng viên phỏng vấn Thịnh Hinh, hỏi chị ta mấy câu về bộ phim sau đó chuyển sang hỏi về đời sống tình cảm.

Thịnh Hinh lắc đầu bày ra bộ dạng bất đắc dĩ, “Tôi biết mọi người quan tâm đến chuyện này nhưng tôi hai năm ở nước ngoài quả thực một lòng nâng cao kỹ thuật diễn xuất sau đó lại về nước quay bộ phim này cho nên hiện tại không có thời gian nghĩ đến tình cảm nam nữ.”

Nói xong chị ta thấy Tần Mục bước vào, mày hơi nhíu nhíu, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra ý cười. Bờ môi đỏ mọng mấp máy cất lời: “Nhưng mà về vấn đề này, cô có thể hỏi nữ thứ của chúng tôi. Tôi nghĩ cô ấy có nhiều điều muốn nói hơn.”

Thương Ngôn bất an, còn chưa kịp từ chối vị phóng viên đã đưa mic tới gần, “Ngôn Ngôn, sự nghiệp của cô dạo này rất tốt. Hai bộ phim gần đây đều có thành tích cao không biết cô đã tìm được đối tượng hẹn hò chưa?”