Khương Uyển ngồi khoanh chân trên giường, nở nụ cười tràn ngập ẩn ý: “Cậu không phải là sợ Ảnh đế Tần đi tìm hoa thơm cỏ lạ nên đột ngột tới kiểm tra đấy chứ?”
“Đột ngột tới kiểm tra? Cậu nghĩ mình là người sẽ làm ra mấy chuyện vớ vẩn này sao?” Thương Ngôn không thèm nhìn cô ấy lấy một cái, cầm điều khiển điều hòa tăng lên mấy độ sau đó nằm uỵch xuống giường.
“Mình rất tin tưởng thầy Tần nhà mình.”
Khương Uyển ‘hừ’ một tiếng, bày ra biểu cảm chịu không nổi. “Được rồi, ai chẳng biết thầy Tần nhà cậu, không cần nhấn mạnh ba chữ đấy nữa đâu.”
Cô ấy nằm nghiêng người nhìn thằng vào Thương Ngôn, “Nói cho mình biết lí do vì sao cậu lại lừa thầy Tần đi?”
“Ngày mai là ngày Thất Tịch mà, mình muốn bí mật tới thành phố W tìm thầy Tần. Tạo cho anh ấy một bất ngờ.”
Nghe vậy Khương Uyển lắc đầu khinh thường, “Ngôn Ngôn, chiêu này cũ rích lắm rồi. Phim thần tượng mấy năm nay còn chẳng thèm dùng đến.”
“Mình không quan tâm, miễn là anh ấy cảm nhận được tâm ý của mình.” Thương Ngôn khẽ cười, “Mình chắc chắn thầy Tần sẽ đặc biệt cảm động.”
Khương Uyển cốc nhẹ vào đầu cô một cái, tiếp tục lướt Weibo rồi cảm thán, “Thầy Tần nhà cậu cảm động còn mình thì chịu hết nổi với tư duy của mấy người yêu nhau.”
Thương Ngôn duỗi chân tập vài động tác giãn xương đơn giản, mặc kệ Khương Uyển. Qua một lát đột nhiên Khương Uyển nhớ ra điều gì, dừng việc lướt Weibo đẩy đẩy Thương Ngôn.
“Mình nhớ lần trước cậu lên tài khoản Weibo phụ nói muốn ngủ với thầy Tần mà. Tính từ lúc cậu đăng bài viết đó đến giờ cũng nửa năm rồi, hẳn là cậu đã thành công ngủ với thầy Tần đúng không?”
Thương Ngôn dừng động tác lại, mở to hai mắt, “Sao cậu biết được Weibo phụ của mình?” Lần trước bị Cố Tinh Hà phát hiện cô đã đủ mất mặt rồi, chẳng lẽ giờ Khương Uyển cũng phát hiện?
“Đợt trước Cố Tinh Hà chơi game thua mình, phải nói ra tài khoản Weibo phụ. Vậy là cậu ta thành thật khai báo tài khoản phụ của bản thân.” Khương Uyển đắc ý nháy mắt mấy lần với cô, “Sau đó từ tài khoản phụ của cậu ta mình tìm được tài khoản phụ của cậu, Giang Thừa và Cố Triết nữa. Thế nào, cậu thấy mình giỏi không?”
“Cậu quả là có tố chất paparazzi trong người đấy …”
Khương Uyển vui vẻ nhướn mày tỏ vẻ đương nhiên rồi nói tiếp: “Còn không mau kể với mình, hai người đã ừm ừm rồi đúng không? Là cậu chủ động hay thầy Tần chủ động? Biểu hiện của thầy Tần lúc đó thế nào? Có làm cậu thất vọng không, hửm?”
“Cậu còn bát quái hơn đám phóng viên.” Dù tăng nhiệt độ điều hòa Thương Ngôn vẫn cảm thấy lạnh, cô đắp chăn lên mới nói: “Mình với thầy Tần chưa phát triển tới bước đó.”
Khương Uyển im lặng một lúc, gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Dáng người của cậu đẹp như vậy tuy rằng ngực nhỏ hơn mình nhưng vẫn có thể nói là điện nước đầy đủ. Nếu là đàn ông bình thường ở cạnh cậu sao có thể không hành động vậy?”
Cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, thành thật nói với Thương Ngôn: “Chẳng lẽ Ảnh đế Tần ở phương diện kia có vấn đề thật?”
“Uyển Uyển! Cậu nghĩ cái gì đó!”
Thương Ngôn vội vàng nói lớn nhưng chưa kịp giải thích Khương Uyển đã bày ra bộ mặt thương cảm, khuyên nhủ cô: “Mình biết cậu luôn coi Tần Mục là nam thần nhưng không thể vì vậy mà hy sinh bản thân. Cậu phải biết rằng giữa nam với nữ mà không thể hoan ái thì tình yêu sẽ không bền chắc đâu, phát sinh rất nhiều vấn đề đấy Ngôn Ngôn.”
Thương Ngôn không biết nên nói gì hơn.
“Mình là muốn tốt cho cậu!” Khương Uyên lắc đầu, thấy cô khăng khẳng phủ nhận, giọng nói mềm mỏng hơn, “Nếu cậu thật sự yêu Tần Mục thì khuyên anh ấy đi đến bệnh viện khám đi. Mình quen một bác sĩ rất giỏi, đợi lát nữa mình đưa danh thiếp cho cậu. Loại chuyện này phải sớm điều trị bằng không ước mơ được ngủ với nam thần của cậu sẽ không thể thành công đâu.”
“Cậu nói cái gì đó!” Thương Ngôn khó khăn lắm mới tìm được lúc Khương Uyển im lặng mà phản bác, “Thầy Tần nhà mình không có vấn đề. Hiện tại cũng không có mà về sau càng không!”
Thấy Khương Uyển không hề tin, Thương Ngôn mím môi nhỏ giọng giải thích: “Lần trước khi quay《 Nhất Mộng Sinh Tình 》Ảnh đế Tần có đến thăm mình. Đáng ra bọn mình sắp phát sinh quan hệ rồi nhưng đột nhiên có chút vấn đề nên mới không tiếp tục.”
Vì để Khương Uyển tin mình, Thương Ngôn đỏ mặt, bổ sung thêm: “Hơn nữa mình cảm nhận được lúc ấy thầy Tần có phản ứng cho nên cậu đừng nói xấu thầy Tần nhà mình!”
Phản ứng lúc đó của anh đặc biệt mãnh liệt …
Khương Uyển nửa tin nửa ngờ, “Vậy khi nào cậu định cùng thầy Tần đi tới bước đó? Đừng bảo với mình cậu ngây thơ muốn giữ nó đến đêm tân hôn. Cậu không thử trước tới đêm tân hôn mới nhận ra hai người không hợp nhau thì … mình không dám nghĩ đến đâu.”
“Cậu thôi đi!” Vừa rồi chia sẻ chuyện xấu hổ nên Thương Ngôn không còn ngại ngùng, thẳng thắn nói: “Mình tính lần này đi thăm anh ấy rồi sẽ tiến tới bước đó.”
“Vậy thì tốt, mình tặng cho cậu một món quà cổ vũ tinh thần.” Khương Uyển thần bí cười với cô, trực tiếp đứng lên đi đến vali mở nó ra lấy một hộp quà gói bọc cẩn thận.
“Đây là cái gì thế?” Thương Ngôn tò mò mong chờ cho tới khi hộp quà được mở ra, cô nhấc đồ bên trong ra giơ lên: “Đây là váy ngủ …?”
Trong tay cô là váy ngủ tơ tằm, nhìn qua thiết kế rất đẹp mặc vào sẽ phô ra ba vòng quyến rũ nhưng nó quá mỏng hơn nữa lại hở hang, có thể nói mặc như không mặc.
Khương Uyển ái muội nhìn cô: “Áo ngủ này do đích thân nhà thiết kế nổi tiếng làm ra đấy. Là hàng số lượng có hạn, mình vốn mua cho bản thân nhưng thấy cậu cần hơn nên tặng có cho cậu. Không cần cảm động.”
“Nhưng đồ này mặc vào rất hở.” Thương Ngôn nhìn chiếc váy ngủ trong tay, lo lắng suy nghĩ, cô sợ thầy Tần không thích style hở bạo thế này.
“Cậu lo cái gì? Đến lúc làm chuyện đó, cậu còn có thể mặc đồ à? Mình đảm bảo với cậu, sau khi cậu mặc chiếc váy này vào đảm bảo thầy Tần nhìn thấy sẽ thần hồn điên đảo quỳ xuống chân cậu.”
“Ngôn Ngôn, cậu phải tin tưởng vào kinh nghiệm của mình. Đàn ông ấy mà, dù đứng đắn thế nào cũng sẽ thích bộ dạng này của người phụ nữ mình yêu. Cậu mặc như vậy chẳng phải rất kích thích sao?”
Thương Ngôn cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ trong tay vài lần lại nhìn Khương Uyển cảm thấy mình bị thuyết phục hoàn toàn.
“Được rồi, thế thì mình sẽ mặc.”
Cô nói xong câu này Khương Uyển mới hài lòng mỉm cười, tỏ ra bộ dạng dạy dỗ trẻ nhỏ thành công.
Sáng hôm sau, Thương Ngôn phải quay cảnh nữ chính Lâm Sang mặc váy cưới nhảy từ tầng hai mươi tám xuống.
Trước khi tự vẫn, Lâm Sang cầm dao gọt hoa quả đâm chết cha kế khốn khiếp. Cô ấy nhớ ra bản thân bị ông ta xâm hại ba mươi hai lần nên lưu lại trên người ông ta ba mươi hai nhát dao.
Ban đầu kịch bản chỉ để Lâm Sang nhảy lầu nhưng Thương Ngôn đã thuyết phục được đạo diễn dẫn đến quyết định thêm phân đoạn cô ấy báo thù.
Để quay được cảnh quay đẹp nhất, Thương Ngôn phải dậy từ bốn giờ sáng trang điểm. Yêu cầu của phim điện ảnh rất cao, dù cảnh quay chỉ trong tám phút nhưng phải quay trong ba tiếng mới xong.
Xong xuôi tất cả, Thương Ngôn trên người mặc váy áo trắng tinh, trên tay nhuốm đầy màu thoạt nhìn vô cùng thê lương.
Nhân viên công tác chạy đến vây quanh cô chúc mừng bộ phim Thương Ngôn hoàn thành vai diễn.
Ngay cả đạo diễn Tôn đang ở phía máy quay giám sát cũng đi tới chúc mừng. Thương Ngôn mỉm cười cảm ơn sau đó giọng nói tràn ngập sự hối lỗi, “Tối nay tôi có chút việc cho nên bữa tiệc tối nay không thể đến. Mong đạo diễn Trần thông cảm.”
“Không sao, nghệ sĩ nữ các cô đều bận rộn. Cô cũng ở đoàn phim sáu tháng rồi, giờ cũng nên nghỉ ngơi.”
Đạo diễn Tôn ôn hòa cười cười nói tiếp: “Mong rằng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác tiếp.”
Thời gian quay phim vừa rồi đạo diễn Tôn rất hài lòng về cô. Diễn xuất tốt, kính nghiệp yêu nghề, lại có nhiều ý tưởng đóng góp. Diễn viên như vậy bây giờ không nhiều.
Thương Ngôn muốn vươn tay nắm lấy tay ông nhưng nhìn thấy vệt máu giả đành ngượng ngùng rụt về gật đầu, chân thành nói: “Nếu lần sau đạo diễn Tôn khởi quay phim mới đừng quên tôi là được.”
Trở về khách sạn, Thương Ngôn tắm rửa sạch sẽ gần một tiếng đồng hồ. Không biết có phải do tâm lí không mà cô vẫn cảm thấy người mình có mùi máu giả. Sau khi nhờ Tiểu Nhã kiểm tra cô mới an tâm. Hôm nay đi gặp Tần Mục, cô không thể mang theo mùi máu giả được.
Thu dọn hành lý xong, Tiểu Nhã trở về thành phố B còn cô ngồi máy bay đi thành phố W. Đây là nơi Tần Mục khởi quay bộ phim《 Nhất Mộng Trường An 》.
Trước khi lên máy bay, cô còn cố ý gọi điện thoại cho Tần Mục giả bộ tiếc nuối: “Tiếc thật đó, đêm Thất Tịch mà chúng ta không được ở bên nhau.” Sau đó, cô giả bộ lơ đãng hỏi anh: “Thầy Tần, tối nay anh có việc gì không?”
Giọng nói trầm khàn từ đầu giây bên kia truyền đến, “Em phải ở lại đoàn phim thì anh có thể đi đâu. Có lẽ anh chỉ biết ngồi trong khách sạn xem kịch bản.”
Xác nhận điều này, Thương Ngôn vui vẻ nhưng cố gắng đè nén cảm xúc: “Xem ra đêm Thất Tịch năm nay của anh và em đều nhàm chán. Đợi em quay xong bộ phim này sẽ tới thăm anh. Đạo diễn gọi em rồi, em tắt máy đấy.”
Kết thúc cuộc gọi, Thương Ngôn đi lên máy bay. Khoảng ba tiếng sau, cô đeo khẩu trang, kính râm kín mít kéo vali đến chiếc xe được thuê sẵn.
“Đi tới khách sạn Cẩm An giúp tôi nhé, xin cảm ơn.”
Rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa khách sạn, Thương Ngôn nhớ rõ số phòng anh đi một mạch đến cửa sửa sang đầu tóc, bôi lại chút son rồi mới nhấn chuông.
Mười giây sau, cửa được mở ra.
Cô mỉm cười rạng rỡ đưa hai tay ra sẵn sàng tư thế ôm, “Bất ngờ chưa? Thầy Tần, hôm nay em …”
Lời nói còn chưa hết cô đã nuốt trở lại, kéo hành lý vào trong. Cô dò xét toàn bộ căn phòng mới hỏi người bên cạnh: “Thầy Tần đâu rồi?”