Lời anh nói như đang thay cô trả lời. Thương Ngôn không biết nên mở miệng nói gì cho phải.
Chẳng lẽ nói mình và Tần Mục chưa tính chuyện hẹn hò nên mong anh ta đừng nói cho người khác biết? Rồi quay sang nói với Tần Mục rằng người trước mặt là người vừa mới cùng em đứng đầu hot search sáng nay?
Mặc kể nói gì, cô cũng phải làm dịu bầu không khí này xuống.
Thương Ngôn mỉm cười, lên tiếng: “Hai người hẳn đã biết nhau, cho nên không cần em giới thiệu đâu nhỉ?”
Mà dường như Trình Cận và Tần Mục không biết đến nhau, ngay có ý tứ bắt tay chào hỏi đều không có.
Nhất thời bầu không khí lâm vào tình trạng hít thở không thông.
Trình Cận ngạc nhiên nhìn Tần Mục, càng ngạc nhiên hơn là cách tuyên bố của anh. Người đàn ông trước mặt xưa nay đối với truyền thông luôn lạnh nhạt xa cách mà lúc này ánh mặt anh lạnh lùng, híp lại lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Tiếng hắt xì của Thương Ngôn kịp thời đánh vỡ bầu không khí yên lặng xấu hổ này. Cô khoác tay Tần Mục, nhanh chóng phất tay tạm biệt Trình Cận: “Không còn sớm nữa, tôi với thầy Tần đi trước đây. Hẹn gặp lại cậu.”
Nói xong, cô vội vàng kéo anh đi.
Mà Trình Cận nãy giờ không nhúc nhích, nhìn bóng dáng hai người họ khuất dần, khóe môi cong lên nụ cười châm chọc. Cái gì mà nam thần, ảnh đế? Không phải chỉ là kẻ có bạn gái không dám công khai sao?
Thương Ngôn kéo Tần Mục đi được một đoạn, đột nhiên nhớ ra điều gì đó ngẩng đầu hỏi: “Thầy Tần, đáng ra bây giờ anh phải ở trường quay của đạo diễn Hằng chứ? Sao lại tới đây?”
Tần Mục: “…”
Anh nhấp miệng, mất tự nhiên nói bừa một lý do: “Anh tới đây xem ngoại cảnh.”
“Không đúng!” Thương Ngôn ánh mắt đầy nghi hoặc, “Bộ phim của anh thể loại lịch sử cổ đại kết hợp với khoa học viễn tưởng, chỗ này chỉ dùng đóng phim hiện đại.”
Tần Mục ho khan, tiếp tục nói dối: “Lục Hằng nói với anh muốn quay vài cảnh hiện đại ở chỗ này nên bảo anh tới đây xem qua bối cảnh.”
“Hóa ra là vậy.” Thương Ngôn gật đầu tỏ ý hiểu. Cô nghe nói đạo diễn Hằng rất khó tính trong vấn đề bối cảnh.
Nghe anh nói rõ như thế, cô cũng không tiếp túc vấn đề này nữa, chỉ nói: “Thầy Tần, anh ở lại đêm nay à? Lâm Tín có đi cùng anh không?
“Cậu ta không đi cùng, tự bản thân anh lái xe đến.”
Tần Mục thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của Thương Ngôn, đưa tay giúp cô kéo khăn quàng cổ cao thêm chỉ hở mỗi đôi mắt.
“Trời lạnh thế này mau về khách sạn thôi, nếu không sẽ cảm mất.” Giọng nói anh trầm ổn mang theo mấy phần thân thiết.
Thương Ngôn kháng nghị liếc anh, nhỏ giọng ai oán: “Quấn em thành cái dạng này, hẳn là trông rất xấu giống như gián điệp vậy.”
Ai cũng mong sau một khoảng thời gian dài gặp lại người yêu sẽ thật xinh đẹp.
Bộ dạng hiện tại của cô thật là …
Toàn thân trùm chiếc áo phao y hệt con sâu đo, cổ quấn thêm mấy vòng khăn. Nếu biết anh tới, cô sẽ ăn mặc gọn gàng, xinh đẹp.
Nghĩ tới đây, cô đâm ra ưu thương, ánh mắt đầy u oán cùng hờn dỗi. Thật giống mèo nhỏ, Tần Mục khẽ cười đưa tay vuốt vuốt tóc con trên trán cô, trấn an: “Cho dù là gián điệp, em cũng là gián điệp đáng yêu nhất.”
Hai từ đáng yêu quả là khiến tâm trạng Thương Ngôn vui vẻ hơn, “Được rồi, em tạm coi nó là câu nói khích lệ của anh.”
Khách sạn cô ở đã hết phòng cao cấp, nơi này gần mấy phim trường. Không chỉ riêng đoàn phim của cô còn thêm mấy đoàn phim khác thuê nên phòng cao cấp đã hết sạch chỉ còn gian phòng tiêu chuẩn.
“Không thì anh tới phòng em ở đi?” Thương Ngôn kéo anh sang một bên nhỏ giọng đề nghị.
Thoáng nhìn ánh mắt do dự của anh, cô đỏ mặt giải thích, “Em nghĩ phòng tiêu chuẩn không tốt lắm, sợ anh ở không quen. Em không định chiếm tiện nghi của anh đâu, đừng có hiểu lầm.”
Trước khi đi vào khách sạn, Tần Mục đội mũ, đeo khẩu trang kín đáo. Tuy rằng biểu cảm che đi nhưng ánh mắt cong lên tiết lộ tâm tình vui vẻ của anh.
“Chúng ta đã là người yêu của nhau, ở chung một phòng là chuyện bình thường. Làm gì có chuyện hiểu lầm như em nói.”
Đúng là có đạo lý này, Thương Ngôn cảm thấy mình khi nãy mình khẩn trương quá.
Bình thường cô toàn ở trên tài khoản phụ tìm ảnh cơ bụng Tần Mục đòi liếm màn hình, không biết xấu hổ hô vang khẩu hiệu ‘ông xã đến làm em’.
Thế mà bây giờ có thể thực hiện thì cô lại lúng túng, sợ Tần Mục phát hiện ý đồ đen tối của mình.
Phòng của cô ở tầng cao nhất, khi vào thang máy có chút lo lắng, đôi mắt linh hoạt nhìn ngó xung anh, “Không biết đến nơi có gặp người quen không.”
Tuy rằng Tần Mục đã đeo khẩu trang nhưng anh là nghệ sĩ có chiều cao khủng, nếu ai để ý kỹ sẽ nhận ra ngay.
“Nhận ra cũng không sao.” Tần Mục nhăn mi, “Cùng lắm thì công khai vậy.”
Sáng nay anh xem được hot search về cô cùng Trình Cận, còn bị fans tên đó mắng chửi trong lòng dâng lên cỗ bực tức không thể áp chế xuống.
Thương Ngôn nhìn ra phía ngoài, hành lang trống không. Cô thở phào nhẹ nhõm, bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, “Bây giờ chưa phải lúc công khai, đợi đến thời điểm thích hợp em sẽ chiếu cáo toàn thiên hạ. Bạn trai em giỏi giang như vậy, hẳn mọi người sẽ ghen tị đến nổ mắt.”
Giọng nói cô lúc này ngọt ngào mang ý tứ làm nũng rõ ràng. Đáy lòng Tần Mục liền mềm nhũn, phiền muộn ban nãy trôi thành mây khói.
Anh không nói gì, bàn tay nắm tay cô chặt hơn.
Bộ khóa điện tử vang lên vài tiếng, Thương Ngôn kéo anh vào phòng.
Toàn bộ căn phong được thiết kế theo phong cách Bắc Âu, mang đậm hơi hướng cổ điển.
Tần Mục lướt nhìn qua, ánh mắt dừng lại vài giây rồi cố gắng nhìn ra chỗ khác. Thương Ngôn vẫn đứng phía cửa thấy không thích hợp lắm mới đi lên phát hiện ra trên ghế sofa bày đủ loại áo ngực màu sắc bắt mắt.
Cô khóc không ra nước mắt, chạy nhanh như gió cấp tốc cất nó vào tủ quần áo. Chờ khi cô quay đầu lại phát hiện ra biểu cảm Tần Mục vẫn còn cứng đờ.
Anh chỉ tay xuống sàn nhà bằng gỗ, nhắc nhở: “Còn có một cái.”
Trên sàn gỗ, áo ngực đỏ thẫm đặc biệt chói mắt.
Mặt cô đỏ lên, cố tỏ ra bình tĩnh cầm chiếc áo ngực lên cất vào tủ mỉm cười với anh, “Thầy Tần, em đi tắm trước, anh đợi em nhé. Mật khẩu wifi có dán ở tấm bìa kia, điều khiển TV ở ngay trên bàn trà.”
Nói xong, cô không nhìn sắc mặt anh tùy tiện cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm. Gương mặt so với trái cà chua còn đỏ hơn nhiều.
Cố gắng áp chế sự ngượng ngùng này, cô bắt đầu tắm rửa.
Một lúc sau, Thương Ngôn choàng chiếc áo tắm trắng như tuyết, phát hiện Tần Mục không dùng điện thoại cũng không xem TV mà ngồi đọc kịch bản cô tùy ý để trên bàn.