Hả? Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh đặc biệt nghiêm túc không có giống như nói giỡn với cô.
“Tôi có thể ở lại cùng em tối nay, giúp em đỡ sợ hãi về cơn ác mộng kia.”
Nếu nam thần đã đáp ứng thì cô cũng không ngại nữa. Phải dũng cảm tiến lên phía trước không thể ngại ngùng được.
“Vậy thì thầy Tần đợi tôi đi chuẩn bị cho chăn mền cho anh.” Nội tâm Thương Ngôn nhộn nhạo hết cả lên nhưng cô phải cố gắng khắc chế nó lại, duy trì trạng thái bình tĩnh.”
Cô cảm thấy mình nên thay một bộ đồ ngủ gợi cảm hơn một chút nếu không thì tút tát lại gương mặt tràn đầy sức sống hơn. Tuy nhiên mọi thứ đều bị dập tắt bởi câu nói tiếp theo của anh.
“Không cần phiền như vậy, tôi chỉ ở đây đợi tới khi em ngủ sẽ rời đi.”
“Như … như vậy cũng được.” Trong giọng nói của cô không tránh khỏi vài phần buồn rầu,
mất mát.
Mười phút sau.
Thương Ngôn ngoan ngoãn nằm yên vị trên giường, cả người bao bọc bởi chiếc chăn màu hồng nhạt. Bên cạnh cô là Tần Mục thẳng lưng ngồi kể truyện.
Mà câu truyện anh kể cho cô không phải truyện cổ tích Grim cũng không phải Andersen mà là câu truyện về nhà Toán học vĩ đại nào đó. Quả nhiên là học bá của trường Đại Học nổi tiếng.
“Em có biết Descartes không?”
“Hả? Anh nói cái gì mà Deckard cơ?” Thương Ngôn chớp chớp mắt, “Tôi chỉ biết Cartier, đó là nhãn hiệu trang sức mà năm ngoái tôi vừa làm người phát ngôn.”
Tần Mục khẽ cười, kiên nhẫn giảng giải cho cô: “Descartes là nhà toán học thế kỷ thứ mười sáu của Pháp.”
“Descartes là con của một gia đình quý tộc nhỏ, có truyền thống khoa bảng. Công thức toán của ông ấy sáng tạo ra còn được gọi là công thức tình yêu. Theo như truyền thuyết kể rằng, công thức này được làm riêng cho công chúa Thụy Điển Christine. Khi Descartes năm mươi tuổi, ông được làm thầy giáo dạy toán của công chúa nhỏ. Hai người bọn họ ở cạnh nhau lâu dần liền có tình cảm. Tuy nhiên quốc vương không cho họ ở bên nhau, giam lỏng công chúa trong hoàng cung còn Descartes bị lưu đày đến nước Pháp.”
“Lúc Descartes đến nước Pháp không lâu sau đổ bệnh nặng, trong khoảng thời gian đấu tranh với bệnh tật ông viết cho công chúa mười lá thư. Lá thư thứ mười trước khi ông từ giã cõi đời là công thức toán học R = A (1-sinθ ), nếu dùng phương trình này phác họa ra thành hình học sẽ vẽ được hình trái tim.”
“Câu truyện này thật cảm động.” Thương Ngôn mở to đôi mắt, cảm thán. Trong ấn tượng của cô, mấy nhà toán học ngày xưa đều là những người đầu trọc lốc không nghĩ tới họ cũng
lãng mạn thế này.
“Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà mọi người đồn thổi. Trong lịch sử đúng là có Descartes và Christine từng quen biết nhau. Tuy nhiên Descartes lúc ấy là giáo sư triết học của Christine cho nên tôi nghĩ câu truyện kia hẳn là do mọi người tưởng tượng.”
“Tôi không quan tâm.” Thương Ngôn cố chấp bĩu môi, “Tôi chắc chắn câu chuyện anh kể phía trên là sự thật.”
Đôi mắt cô mở to nhỏ giọng kiến nghị: “Thầy Tần, tôi muốn nghe truyện cổ tích. Anh có thể kể cho tôi nghe mấy câu truyện như công chúa ngủ trong rừng hoặc cô bé lọ lem được không?”
Tần Mục trầm mặc vài giây, sau đó mới trả lời: “Tôi chưa có nghe qua hai truyện em yêu cầu nhưng tôi có thể kể cho em truyện về Einstein, Newton, Leibniz, em muốn nghe về người nào?”
“Hả? ” Mấy người anh nói đến cô đều không biết, Thương Ngôn rối rắm một hồi nhớ tới anh nói đến một cái tên khá quen thuộc, “Vậy anh kể cho tôi nghe về Newton đi.” “Được.” Giọng nói của anh trầm ấm, phát âm cực kỳ rõ ràng, chậm rãi kể cho cô nghe về cuộc đời Newton.
Mí mắt Thương Ngôn dần dần sụp xuống, chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau cô tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Tần Mục đâu. Cô ngồi trên giường ngây ngốc nửa ngày, cầm di động lên phát một bài Weibo.