Cô không còn gì để nói thêm nữa, trong nửa tiếng tới Thương Ngôn ngoan ngoãn ngồi nhìn anh rửa rau, thái rau, xào rau. Lâu lâu sẽ nếm thử đậm nhạt của đồ ăn, nói với anh vài câu.
Rất nhanh thôi bốn món đồ ăn thơm phức ngào ngạt đã hoàn thành, được Tần Mục cẩn thận đặt lên bàn.
Trước khi bắt đầu bữa ăn, Thương Ngôn thấy anh chậm chạp lấy điện thoại ra chụp giống như thuận miệng mà nói với cô: “Lâm Tín nói Weibo của tôi quá nhạt nhẽo, cậu ta muốn tôi thi thoảng hãy đăng tải hình ảnh hoặc chia sẻ gì đó để cho fans biết tôi vẫn đang dùng Weibo.”
Thương Ngôn đối với chuyện này mãnh liệt gật đầu. Cô đại biểu cho tiếng lòng của người hâm mộ Tần Mục lên tiếng: “Đúng vậy đó thầy Tần, bốn mươi triệu fans của anh mỗi ngày đều trông ngóng anh phát Weibo. Mà nếu là tự tay anh chụp các bức ảnh thì fans sẽ càng vui vẻ.”
Nếu là loại ảnh Tần Mục không mặc áo, lộ ra cơ bắp sắp chắc thì càng tốt, cô cùng các fans sẽ kích động vui vẻ muốn chết. Nhưng đương nhiên Thương Ngôn sẽ không nói ý nghĩ này ra.
“Phải vậy không?” Tần Mục mỉm cười liếc nhìn cô, “Tôi sẽ nhớ kỹ những lời em nói.” Thương Ngôn híp mắt, sau đó lấy chai rượu vang đắt tiền mình được tặng rót cho anh một ly. Bản thân sung sướng dùng đũa gắp một miếng cá rim cà chua nếm thử, hương vị thật giống như đầu bếp nhà hàng năm sao nấu.
“Thầy Tần, anh anh thật lợi hại! Đây là món cá rim cà chua tôi ăn thấy ngon nhất từ khi chào đời tới giờ. Có phải anh lén đi học thêm một khóa nấu ăn không?!”
Tần Mục nhìn biểu cảm khoa trương của cô, nhịn cười trả lời: “Tôi chỉ xem hướng dẫn nấu ăn trên TV thôi. Chắc là do nấu nhiều quen tay nên em mới thấy ngon.”
“Thật là thế không?” Thương Ngôn nghe anh nói xong, có chút nghi, “Thầy Tần anh bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian nấu ăn sao?”
Tần Mục nhướn mày, chậm rãi mở miệng: “Thật ra từ khi còn nhỏ người nhà đã không quan tâm tới tôi cho nên tôi thường xuyên tự nấu ăn.”
Thương Ngôn không ngờ được anh sẽ chia sẻ chuyện cũ với mình. Cô nhớ rõ năm đó anh vừa xuất đạo lại được nhận vai chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng Hứa Như Bình. Không ít người vì vậy mà nghi ngờ anh, bọn họ dùng trăm phương ngàn kế điều tra bối cảnh Tần Mục, đáng tiếc đều tay trắng thu về.
Bối cảnh của anh giống như bóng đêm tối tăm.
Có lần MC phỏng vấn anh vì muốn thu hút nhiều người xem mà tự ý đặt thêm câu hỏi. Người đó hỏi về thời thơ ấu của anh không ngờ Tần Mục vốn thường khiêm tốn nho nhã lại lạnh mặt từ chối.
Cho nên khi anh chủ động nhắc tới chuyện xưa cô rất bất ngờ.
Thương Ngôn nhấp môi, giọng nói ngập tràn vẻ thê lương “Tôi cũng không khác anh là mấy.”
Tần Mục ngẩn người, đối với lời cô vừa nói có chút kinh ngạc nhưng anh không nói gì thêm chỉ yên lặng nghe cô chia sẻ.
Thương Ngôn uống một ngụm nước ấm, chậm rãi nuốt xuống nhìn thẳng vào anh lên tiếng: “Khi còn bé mẹ tôi thường xuyên bỏ mặc tôi, bà chỉ để lại một tờ năm mươi đồng rồi biến mất cả tuần không về. Nhưng tôi không có lợi hại như anh, không thể xem chương trình dạy nấu ăn mà bắt chước theo. Tôi chỉ biết đi đến siêu thị mua mì gói ăn thôi.”
“Lúc đó tôi ăn mì sống qua ngày nhiều tới mức tới giờ nhìn thấy mì tôi liền tránh xa.” “Anh biết không ….” Cô nhìn về phía anh thở dài: “Lúc trước khi đóng phim, có một nhân
viên trong đoàn ăn mì gói. Tôi vô tình ngửi được, sau đó trực tiếp chạy vào toilet nôn hết ra. Người quản lý khi ấy rất sợ hãi, anh ta sợ ngày mai tôi sẽ lên hot search với tựa đề nữ minh tinh chưa kết hôn đã có thai.”
Trong buổi tối hôm nay mọi bí mật giữa hai người dường như nhiều hơn một chút. “Nào, thầy Tần.” Thương Ngôn đứng lên, lấy chai rượu vang đỏ rót cho mình một ly, “Chúng ta cùng nhau uống một ly nhé.”
Mày anh hơi nhíu lại bắt lấy tay cầm rượu vàng của cô ngăn lại: “Hiện tại em không thể uống rượu.”
Thái độ của anh quá mức kiên quyết, giằng co một hồi cuối cùng Thương Ngôn đành phải bỏ ly rượu vang xuống bàn.
------oOo------