Thương Ngôn cảm thấy trong nháy mắt thôi cô đã hiểu rõ được trái tim mình muốn gì. Ban đầu cô còn tưởng rằng cảm xúc này đến từ lòng yêu mến thần tượng. Trước đây cô thường lên Weibo gào thét muốn ngủ cùng Tần Mục nhưng đây chỉ là nỗi lòng fan girl hâm mộ. Còn hiện tại thì cô thực sự muốn ở bên cạnh anh.
Tuy nhiên điều này nói thì dễ dàng chứ làm thì hẳn là một chặng đường khó khăn. Thương Ngôn thực sự muốn tiến hành con đường theo đuổi nam thần nhưng nhìn tương lai phía trước thì quá mờ mịt xa xôi.
Cô quyết định rồi, nhất định phải nắm lấy cơ hội gặp mặt lần này để thả thính anh, dù không thể tán đổ Tần Mục thì cũng phải cố gắng khiến anh có cảm nhận tốt về mình. Có lẽ trời lại không thương cô, khi Thương Ngôn vừa chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Tần Mục thì bụng nhỏ đột nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ.
Thương Ngôn trong lòng bất an cầm túi xách đi đến nhà vệ sinh. Quả nhiên cô được ‘bà dì’ đến thăm sớm hơn sự kiến hẳn một tuần liền.
Vừa mới định bắt đầu kế hoạch theo đuổi nam thần đã thất bại! Thương Ngôn thở dài một hơi, tâm trạng chán nản.
Chờ tới khi cô trở về phòng KTV, sắc mặt đã tái nhợt. Cơn đau thi thoảng xuất hiện khó chịu tới mức trên trán trắng mịn lấm tấm mồ hôi.
Ngồi trên hàng ghế êm ái, Thương Ngôn lấy di động ra, ngón tay bởi vì cơn đau ập đến bất ngờ mà hơi hơi run rẩy. Vất vả lắm mới đánh xong một hàng chữ, cô muốn tài xế Lý nhanh chóng tới KTV đón mình.
Khương Uyển cầm trên tay hai ly rượu vang tới chỗ Thương Ngôn, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, kinh ngạc hô nhỏ một tiếng: “Tiểu Ngôn, cậu sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
Giọng nói của cô ấy không tính là lớn nhưng Tần Mục ngồi gần chỗ cô không xa. Lời nói của Khương Uyển vừa vặn chui thẳng vào màng nhĩ của anh.
Nghe vậy, Tần Mục lập tức đứng dậy đi đến chỗ Thương Ngôn, nhìn lớp mồ hôi mỏng trên
trán cô, sắc mặt nghiêm túc nói: “Em bị ốm rồi, tôi đưa em tới bệnh viện nhé!”
“Không, không cần.” Thương Ngôn khẽ cắn môi, gương mặt hơi nóng lên, nhỏ giọng giải
thích: “Tôi chỉ là tới … tới kỳ sinh lý thôi.”
Khương Uyển học cùng với Thương Ngôn bốn năm cho nên hiểu rõ mỗi lần tới kỳ sinh lý bạn mình sẽ đau đớn thế nào. Trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ lo lắng, “Mình đưa cậu về nghỉ ngơi.” Dứt lời Khương Uyển bỗng nhớ ra điều gì đó gương mặt xụ xuống, “Ban nãy mình vừa uống chút rượu, hiện tại không thể lái xe được rồi.”
“Không sao đâu.” Thương Ngôn lắc đầu khẽ cười, “Mình vừa gọi tài xế rồi, chắc sẽ tới đây ngay thôi.”
Lông mày Tần Mục nhíu chặt lại, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói phát ra thập phần kiên định không cho phép người khác từ chối, “Để tôi đưa em về.”
Thương Ngôn vốn không muốn gây phiền phức cho anh nhưng nhìn đến vẻ mặt kiên quyết kia, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đồng ý, “Vậy thì cảm ơn Thầy Tần.”
“Đừng khách sáo, hiện tại em có đi nổi không?”
Thương Ngôn gật đầu nhưng vừa đứng lên bụng cô lại truyền đến cơn đau phảng phất như lục phủ ngũ tạng bị vỡ hết ra. Tần Mục thấy thế liền duỗi tay đỡ lấy cánh tay cô, vừa chuẩn xác lại vừa lịch thiệp, một chút cũng không gây ra cảm giác mạo phạm thân thể Thương Ngôn.
“Để tôi dìu em đi.”
Cơ thể hai người đang dựa rất gần nhau, Thương Ngôn có thể ngửi thấy mùi gỗ thông thoang thoảng trên người anh khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng.
Tần Mục cẩn thận đỡ lấy cô, đi đến gần cửa phòng Thương Ngôn mới nhớ ra ngoái đầu lại nói với Giang Thừa: “Thân thể em không thoải mái, anh cùng mọi người cứ ở lại chơi vui vẻ nhé. Thầy Tần sẽ đưa em về.”
Giang Thừa nghe vậy, quan tâm hỏi cô: “Không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?” Thương Ngôn lắc đầu.
Giang Thừa nhìn cô như vậy, đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra nên cũng không nói gì nhiều vẫy tay tạm biệt hai người họ.
Ngay khi bóng dáng Thương Ngôn cùng Tần Mục khuất sau cánh cửa, mọi người liền tụm năm tụm bảy tranh nhau thảo luận.
“Mình không bị hoa mắt đúng không? Có thật là ảnh đế Tần vừa đỡ Thương Ngôn ra ngoài không?”
“Tôi cảm thấy giữa hai người đó thật sự có gian tình. Khi Thương Ngôn nội chiến với Ân Mi, không phải là ảnh đế Tần không ngại dư luận mà lên tiếng ủng hộ Thương Ngôn đấy sao?”