Cô Nàng Minh Tinh Là Fan Bà Xã

Chương 2




“Đẳng cấp nữ thần nhà tôi, đập vỡ mặt bọn blogger ngu ngốc.” “Mỹ

nữ Tiểu Ngôn!!!〈 hò hét điên cuồng.jpg 〉”

“Chỉ là sản phẩm của chỉnh dung thôi mà.”

“Con mẹ nó, đại gia lầu trên đừng nói người quá đắng. Lớn vậy rồi mà không biết dùng đầu óc, bị tài khoản marketing của mấy kẻ tiểu nhân dụ hoặc.”

Thương Ngôn cảm thấy bình luận cuối cùng này nói rất hay, để khích lệ người này cô liền đổi sang tài khoản phụ like bình luận vừa rồi. Lúc cô vui vẻ like xong thì Tiểu Nhã cũng mang kịch bản đến.

Dưới ánh đèn điện màu cam phát ra ánh sáng ấm áp, Thương Ngôn dựa người trên ghế sofa dùng khoảng thời gian rảnh rỗi của mình đọc kịch bản từ đầu đến cuối.

Vai diễn của ảnh đế Tần Mục trong《Non Sông Ngày Mai》là Phương Minh Tân, người được đi du học ở Anh Quốc về. Anh ta ngoài mặt gia nhập chính phủ Uông Nguỵ nhưng thực tế lại là tình báo viên cho Quốc Dân Đảng.

Còn cô lại sắm vai Tần Mạn Yên một đặc công của chính phủ Uông Nguỵ, tình nhân bên cạnh thủ lĩnh tổng bộ Chu Viễn Phi. Ban đầu tại nhà hát Nhạc Môn, Tần Mạn Yên từng được Phương Minh Tân giúp đỡ vì vậy mà đem lòng yêu anh ta nhưng cũng tự biết bản thân không xứng nên đành đem tình yêu này chôn chặt trong lòng.

Sau này Tần Mạn Yên trở thành tình nhân của Chu Viễn Phi gặp lại Phương Minh Tân ở tại bữa tiệc chính phủ. Tuy rằng biết Phương Minh Tân vì thu hoạch tin tình báo mà tiếp cận bản thân, nhưng Tần Mạn Yên vẫn là giúp anh ta ăn cắp một phần tình báo cơ mật của Chu Viễn Phi. Cuối cùng sự tình bại lộ, cô cho dù bị tra tấn dã man cũng không chịu khai ra Phương Minh Tân, bản thân lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Toàn bộ kịch bản tình tiết mạch lạc giúp cho cô dễ dàng hiểu rõ nhân vật. Sau đó cô phát hiện ra, bản thân mình sẽ được cùng Tần Mục đóng cảnh thân thiết trong phim.

Nghĩ đến thôi mà mặt Thương Ngôn đã phủ một lớp má hồng giống như trái đào nhỏ. Cô hít thở một hơi thật dài, sau đó đi tới tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng uống để bản thân



tỉnh táo lại. Nhưng nửa phút sau, cô vẫn không nhịn được mà lăn lộn sung sướng trên giường.

Hiện tại cô rất muốn lên Weibo đặt câu hỏi, lần đầu tiên được hợp tác cùng nam thần đã phải diễn cảnh giường chiếu thì phải tỏ ra như thế nào? Cô sợ rằng bản thân mất khống chế mà nhào vào người anh ấy mất.

Hai ngày sau, Thương Ngôn theo sự sắp xếp của người đại diện mà dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị nhập đoàn làm phim. Đạo diễn bộ phim là Trần Hạo Sinh, là một đạo diễn đã có tuổi, tính cách tương đối mê tín nên đối với nghi lễ khai máy đặc biệt để ý coi trọng.

Vì vậy ngay ngày nhập đoàn đầu tiên, đúng sáu giờ sáng mọi người trong đoàn đã tụ họp đầy đủ ở quảng trường dâng hương, tế lễ cầu cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ, bộ phim thành công.

Làm lễ hơn một giờ cuối cùng tiếng pháo khai máy cũng được vang lên, chính thức kết thúc lễ khai máy một cách thành công tốt đẹp. Thương Ngôn đi theo mọi người tới phòng tiếp nhận phóng vấn của phóng viên.

Nhìn cô ngáp ngủ mà nước mắt đọng lại trên khoé mắt, trợ lý Tiểu Nhã nhỏ giọng hỏi:

“Ngôn Ngôn tỷ, em đi lấy cho chị một cốc cà phê nhé?”

Cô xua tay lắc đầu, “Không cần đâu, chị có thể chịu được.”

Buổi sáng hôm nay cô rất đáng thương, mới ba rưỡi đã bị gọi dậy trang điểm làm tóc cho nên giờ đây bản thân luôn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ.

Ngay cả khi sắp bước vào phòng tiếp nhận phỏng vấn cô cũng ngây ngốc va vào thành cửa. Suýt nữa thôi đã ngã nhào ôm hôn đất mẹ, thật may mắn ở phía sau có người giữ chặt tay cô lại.



Thương Ngôn hiện tại đi trên đôi giày cao gót năm phân nếu mà ngã xuống e rằng bị thương không hề nhẹ. Hơn nữa là ngày hôm nay là ngày khai máy nếu cô ngã ở trước mặt một đám phóng viên chắc chắn cái tên sẽ nằm chễm chệ trên hot search.

“Tiểu Nhã, may có em nhanh tay lẹ mắt không thì …” Cô vừa nói vừa quay đầu lại không ngờ bắt gặp đôi mắt tĩnh lặng của Tần Mục toàn bộ lời nói còn thiếu nuốt trở lại vào trong. Tiểu Nhã cấp tốc đi tới bên cô, sốt ruột hỏi: “Ngôn Ngôn tỷ, chị không sao chứ?” “Không, không có chuyện gì.”

Thương Ngôn lắc đầu, hít một ngụm khí thật sâu điều chỉnh trạng thái rồi mới dám ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn về phía Tần Mục.

“Nam thần à không!” Cô nhanh chóng sửa miệng: “Thầy Tần, thật sự cám ơn thầy nếu lúc đó thầy không ra tay giúp đỡ e tôi sẽ rất thảm.”

Tần Mục khẽ cười: “Chuyện nhỏ, không cần khách khí.”

Trong vòng giải trí nhiều năm, Thương Ngôn mới chỉ gặp Tần Mục ở các lễ trao giải chưa từng nói chuyện với anh thế này. Đây là lần đầu tiên đấy, đã vậy anh còn cười với cô. Không hổ danh là nam thần, giọng nói thật dễ nghe, cười thôi cũng khiến trái tim cô rung rinh.

Nhìn cô yên lặng háo sắc, Tiểu Nhã ở bên cạnh ghé môi lại gần tai cô nhỏ giọng: “Ngôn tỷ, chị còn chưa buông tay ra khỏi ống tay áo của thầy Tần.”

Nghe vậy, Thương Ngôn sửng sốt đôi chút, cúi đầu liền thấy tay mình nắm chặt cổ tay áo Tần Mục gắt gao. Cô vội vàng nới tay ra nhưng mà dấu vết nhăn nhúm trên cổ tay áo anh vẫn rất rõ ràng. Thương Ngôn đưa tay vuốt vuốt, tay áo vẫn không phẳng lại.

“Thất lễ quá.” Cô ngượng ngùng nói, trong lòng ảo não không thôi. Lần đầu tiên cùng nam thần hợp tác đã bị mất mặt ngay trước anh.

Tần Mục cúi xuống nhìn qua cổ tay áo mình rồi nhìn qua bộ dạng tội lỗi của cô khẽ cười, “Không sao đâu, mau đi vào thôi.”

------oOo------