Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Quyển 2 - Chương 13: Cùng nhau thịt thịt đi?




Tư Đằng suy nghĩ trong chốc lát, vẻ mặt mờ mịt thoáng qua một chút luống cuống, còn nói:

“Hay là, anh đưa cô ấy đi mua cái khác!”.

Lam Thiên Tình sửng sốt, cười khổ lắc đầu. Cơ thể mềm mại vô lực dựa vào bàn làm việc, nghĩ thầm, cá tên này, tại sao còn chưa hiểu?

“Anh có biết lúc cô ấy đưa cho em, nói gì với em không?”.

“Nói, cái gì?”.

Giọng nói của Tư Đằng cũng có tia hốt hoảng, Lam Thiên Tình nghe vàotrong tai cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô thu nụ cười, vô cùng nghiêmtúc nhìn chằm chằm Tư Đằng, gằn từng chữ một:

“Cô ấy nói, anh không thích cô ấy, hơn nữa còn nghĩ rằng anh ở bên ngoài nuôi rất nhiều phụ nữ."

Tư Đằng kinh ngạc, vô cùng không hiểu:

"Làm sao có thể?"

Lam Thiên Tình nhìn sàn nhà, vẻ mặt không thay đổi giải thích:

"Cô ấy nói, cô ấy muốn hẹn hò không phải như vậy, không cần anh mua chocô ấy bất kỳ cái gì, chỉ cần anh ở bên cạnh, không sợ không nói lời nào, không sợ chỉ đi trên đường ngắm phong cảnh, chỉ cần có anh ở bên là tốt rồi. Nhưng anh lại chạy đi mua đồ không ngừng. Cô ấy cảm thấy anh không hề thích cô ấy, cô ấy còn nói, nếu anh không thích thì cô ấy sẽ thànhtoàn cho anh đi tìm người con gái mà anh thích, hơn nữa còn chúc phúccho anh. Lúc cô ấy nói những lời này, khóc rất đau đớn."

Tư Đằng nghe vậy sửng sốt thật lâu không nói được gì, cầm thẻ trong tay, cũng khó giải quyết.

"Cái em mang đến anh cứ giữ lại, mật mã là sáu con số cuối."

Lam Thiên TÌnh nói xong, cũng không có ý đi ngay mà gác hai tay lên,nghiêng đầu nhìn anh giống như vẫn đang mong đợi cái gì. Cô thấy haihàng lông mày của Tư Đằng nhíu chặt lại một chỗ, bàn tay cầm thẻ cũngcứng ngắc, khóe miệng cô vui vẻ nhếch nhẹ lên.

Chờ trong chốc lát thấy Tư Đằng không có động tĩnh gì, Lam Thiên Tìnhthở dài, cái người này, quả nhiên là giống như Kiều Âu vậy. Trên mặttình cảm vẫn thuần khiết, trong lòng quýnh lên, nhớ đến Ngũ Họa Nhu vẫnđang khóc trong ký túc xá, không nhịn được chỉ điểm cho anh:

"Tư Đằng, nếu như em là Ngũ Họa Nhu, hôm nay anh hẹn hò với em, lại toàn mua đồ cho em, anh đoán em sẽ nghĩ thế nào?"

Tư Đằng từ từ ngước mắt lên nhìn cô:

"Em sẽ nghĩ thế nào?"

Lam Thiên Tình cười mập mờ với anh, cặp mắt sáng lên:

"Em sẽ cảm thấy anh đang vũ nhục em, coi e như người phụ nữ chuyên bám theo người giàu."

Tư Đằng bối rối, anh không hiểu, đàn ông mua đồ cho cô gái của mình, đókhông phải là chuyện đương nhiên sao, tại sao lại có cô gái nghĩ nhưvậy?"

Lam Thiên Tình lại than thở:

"Ngũ Họa Nhu thật lòng thích anh, cái cô ấy muốn cũng là lòng của anh,trước khi anh không xác nhận anh giao trái tim mình cho cô ấy thì đừngđưa cho cô ấy những thứ quý giá như vậy, cô ấy đến với anh không phải vì những thứ này, mà bởi vì thích anh, những lễ vật này của anh lại phánát tâm ý của cô ấy. Tư Đằng, cô ấy trả lại tiền cho anh là đúng, anh đã không thích cô ấy thì cô ấy cần gì thu lễ vật của anh, anh coi cô ấy là cái gì?"

Nói đến đây, Tư Đằng đã mơ hồ hiểu rõ.

"Tôi, trước kia tôi chưa từng yêu đương, tôi vẫn nghĩ rằng con gái đềuthích đàn ông tặng quà. Hơn nữa tôi nghĩ nếu tôi không có cảm giác vớicô ấy thì làm sao lại tốn tiền cho cô ấy được? Hai vạn đồng với tôi mànói thì không là gì nhưng mà với người không có quan hệ thì một đồng tôi cũng không cho. Hơn nữa, tôi cảm thấy đàn ông mua đồ cho cô gái củamình là chuyện đương nhiên, tôi lại là người sợ nhất đi dạo phố, càng là đi dạo phố với con gái."

Tư Đằng không biết mình nên nói gì cho phải, anh nắm chặt cái thẻ, nhíu mi lại, vẻ mặt có chút tổn thương:

"Cái đó, thiếu phu nhân, em đem cái thẻ này trả lại cho cô ấy, thuậntiện nói xin lỗi giùm tôi. Tôi thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi không hề muốn làm tổn thương cô ấy. Thật ra thì cô ấy vô cùng tốt, thật đấy."

Lam Thiên Tình cười một tiếng, bộ dạng dí dỏm cầm di động trên bàn lên, nhét vào trong túi.

"Em có thể hẹn cô ấy ra ngoài, nhưng lời này anh giữ lại chính mình nói. Còn nữa, cả câu xin lỗi anh cũng nên tự mình nói, như vậy mới có ýnghĩa."

Tư Đằng khẽ cắn răng, suy nghĩ đến cô bé đang khóc, trong lòng quả thật băn khoăn:

"Được, em hẹn cô ấy ra ngoài giúp tôi."

Lam Thiên Tình nhìn thời gian, lúc chuẩn bị rời đi, ý vị sâu xa nhìn Tư Đằng:

"Hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ, chỉ có chính anh cố gắng bắt được, anh mới có thể hạnh phúc, có lúc, buông tay nhìn nó thuận theo tự nhiên, cuối cùng lại nhìn cơ hội chạy đi rồi tiếc nuối. Tư Đằng, congái đều thích đàn ông chủ động một chút, bá đạo một chút, em nghĩ NgũHọa Nhu cũng không ngoại lệ đâu."

Lam Thiên Tình trở lại phòng ngủ, nhìn Ngũ Họa Nhu vui mình vào trongchăn cũng biết cô ấy thật sự rất thương tâm. Cô thở dài, đưa điện thoạidi động có bản ghi âm, điều chỉnh âm lượng nhỏ, nhét thẳng vào bên taiNgũ Họa Nhu.

Lẳng lặng chờ đợi, cả người Ngũ Họa Nhu đột nhiên cứng ngắc, sau đó mộtlúc, cô từ từ vén chăn lên, trả di động cho Lam Thiên Tình.

"Tình Tình, cái này là?"

Nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười, Lam Thiên Tình biết, cuối cùng mình cũngkhông mất công bận rộn. Nhìn bạn tốt nhất của mình, cùng với người bêncạnh anh nói chuyện yêu thương, điều này cũng vui tai vui mắt.

"Ừ, vừa rồi đi tìm anh ấy vì chuyện của cậu. Anh ấy nói muốn hẹn cậu ra ngoài giải thích một chút, xin lỗi cậu."

"Được, được, lúc nào thì, có phải bây giờ không?"

Quyển 2 –

Lam Thiên Tình thấy bộ dạng này của cô hoàn toàn không giống bộ dạng côgái căng thẳng và buồn bã, bật cười ha ha, nhưng vẫn chặn lại cái ngườiđang vặn vẹo bất an ngồi xuống giường:

“Tiểu Nhu, tớ cảm thấy, cậu tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, hốc mắt cậu hồng hồng, xấu xí muốn chết, làm sao có thể gặp người được, vẫn là bỏqua một buổi tối của anh ấy để cho anh ấy suy nghĩ lung tung đi, sau đógặp thì tốt hơn. Dù sao tâm ý của anh ấy cậu cũng đã biết rõ, cậu khôngsuy nghĩ linh tinh là tốt, an tâm ngủ dưỡng nhan đi, chờ đến lúc anh ấykhông chịu được tìm đến cậu, lúc đó mới nói”.

Ngũ Họa Nhu nghe Lam Thiên Tình nói, cảm thấy có đạo lý nhưng vẫn không yên lòng hỏi một câu:

“Cậu cảm thấy trong một đêm, sẽ không có gì thay đổi chứ?”.

Lam Thiên Tình phục cô ấy, quả nhiên khi yêu trí thông minh sẽ là số lẻ, hơn nữa, người trong cuộc mơ hồ!

“Cậu yên tâm đi, tớ giúp cậu trông chừng anh ấy, nếu anh ấy chạy, cậu tìm tớ là được!”.

Lam Thiên Tình hào khí vỗ ngực một cái, trở lại giường của cô nằm, trong lòng bắt đầu nhớ đến Kiều Âu.

Mới vừa rồi họp đội vụ, anh đã giúp đỡ cô, cũng coi như là không tuântheo kỷ luật, trong quân đội quy củ kỷ luật nghiêm minh, có phải Kiều Âu sẽ bị trừng phạt gì không? Thiên chức của quân nhân chính là phục tùngvô điều kiện, nhưng mà Kiều Âu đã phản lại vì cô.

Nhớ lại trước đó Kiều Âu thỉnh thoảng hỏi cô có sợ không, ánh mắt cô lóe lên đã cho anh đáp án. Bây giờ nghĩ lại, hai ngày nay Kiều Âu lại không hề hỏi cô có sợ không, có vẻ từ lúc đó anh đã định ở trong buổi họp sẽđổi cô thành Ngũ Họa Nhu.

“Anh, sao anh lại tốt với em như vậy?”.

Lam Thiên Tình nhỏ giọng lẩm bẩm, một lòng càng ngày càng treo rồi.

Cho tới nay, Kiều Âu bỏ ra nhiều hơn cô rất nhiều, cô biết, ngoại trừtoàn tâm toàn ý yêu anh, dường như cô không có gì để báo đáp anh. Đốivới Kiều Âu, trong lòng Lam Thiên Tình, anh không chỉ là một người đànông, một người để lệ thuộc vào, anh chính là cây lớn che trời trong lòng Lam Thiên Tình, anh là người khí khái đội trời đạp đất, vì cô chốngtrời cũng vì cô che gió tránh mưa, yêu thương mọi cách.

Anh, là trụ cột tinh thần của cô, là thần của cô.

Lam Thiên Tình suy nghĩ trằn trọc, lật người, học bộ dạng trước của NgũHọa Nhu, như sắp bị tử hình... sau đó, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tư Đằng.

“Anh đã trở lại chưa? Hôm nay đổi lại, em đổi chuyện Ngũ Họa Nhu cho anh biết, Kiều Âu có bị phạt gì không?”.

Bên kia, Tư Đằng trả lời lại rất nhanh:

“Còn chưa trở lại, không biết có bị phạt không, dù trời sập cũng có Kiều thiếu gánh, không sợ!”.

Nhìn Tư Đằng viết thoải mái, Lam Thiên Tình cả đầu tê dại, người này, có phải yêu vào trí thông minh cũng thấp hơn? Cô sợ nhất là trên lưng Kiều Âu có gì đó, kết quả Tư Đằng lại nói trời sập có Kiều thiếu đỡ, ngấtmất.

Đầu ngón tay giật giật:

“Không thể nào khơi thông cho anh được! Anh ấy trở lại thì nói cho em biết!”.

Người bên kia sững sờ trong chốc lát, khi Lam Thiên Tình nghĩ rằng TưĐằng cũng đã quên gửi tin nhắn, điện thoại di động lại sáng lên:

“Ngũ Họa Nhu sao rồi?”.

Lam Thiên Tình nhếch miệng cười một tiếng:

“Sao không tự mình hỏi cô ấy? Không phải anh đã mua điện thoại di động cho cô ấy rồi sao?”.

Tư Đằng sững sờ trong chốc lát:

“Không phải là do ngại sao!”.

Lam Thiên Tình co người lại, ở trong chăn cười, nhớ đến bộ dạng lạnhlùng bình thường của Tư Đằng, bây giờ lại nói một câu mềm nhũn như vậy,ngại, Lam Thiên Tình chợt thấy có chút không thể tiếp nhận được.

Tư Đằng ngày hôm nay, mỏng manh chết!

“Khụ, vẫn còn rất đau lòng, em đã nói với cô ấy, ngày mai anh muốn gặpcô ấy, cô ấy còn tưởng rằng, khụ, anh muốn nói chia tay với cô ấy. Em an ủi cô ấy lại nghĩ lung tung, anh biết đấy, con gái khi yêu trí thôngminh đều là số lẻ, e là ngoại trừ chính anh bày tỏ tâm ý thì lời của aicô ấy cũng không tin đâu”.

“Này, hay là buổi tối cùng nhau ăn cơm”.

Lam Thiên Tình nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã năm giờ, một lát nữa tiếng còi tập hợp sẽ vang lên.

“Không được, ánh mắt của cô ấy đang sưng, em mới đắp khăn lên cho cô ấy, không biết lát nữa sẽ ra ngoài gặp người thế nào, bây giờ cô ấy đứngđầu, lát nữa còn dẫn người đến phòng ăn”.

Lam Thiên Tình gửi xong, bên phía Tư Đằng lại không có trả lời.

Khoảng mười lăm phút sau, Tư Đằng gửi tới một tin nhắn: Xuống lầu.

Lam Thiên Tình khó hiểu, đứng trên cửa sổ nhìn xuống, Tư Đằng mặc quântrang đứng thẳng dưới lầu, trong tay cầm một cái túi nhỏ. Cô chớp mắtmấy cái, xoay người đi xuống, lúc nhận lấy cái túi còn tưởng có gì tốtđể ăn, cuối cùng cô vừa nhìn thì xì cười một tiếng.

“Thuốc nhỏ mắt, túi chườm đá, miếng che mắt?”.

Tư Đằng ho hai tiếng, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một chút ranh mãnh, nói:

“Làm phiền thiếu phu nhân đưa giúp cho cô ấy”.

Đây là lần đầu tiên Tư Đằng yêu đương, mặc dù không có kinh nghiệm nhưng mà đau lòng cho một người nên làm cái gì anh vẫn hiểu.

Đối với lời thổ lộ và một loạt hành động hôm nay của Ngũ Họa Nhu, TưĐằng có chút không kịp ứng phó. Tính trên số tuổi, bọn họ chênh lệch khá xa, trên tâm lý, Tư Đằng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày kết hôn. Hơnnữa, mới chỉ có một ngày mà thôi, muốn Tư Đằng nói ra là yêu thích côấy, nói thật, lời như thế nếu anh nói ra, vậy nhất định là nói láo!

Nhưng đối với Ngũ Họa Nhu, Tư Đằng vẫn có cảm giác. Trong nháy mắt côhôn anh, đến bây giờ, anh vẫn còn cảm giác trong nụ hôn đầu, chỉ là TưĐằng không hiểu được phải ôn nhu với cô như thế nào. Bình thường anhcười nói với Lam Thiên Tình rất dễ dàng nhưng Lam Thiên Tình là LamThiên Tình, là một cô em gái, hoặc là người phụ nữ của huynh đệ, nhiềuhơn một chút tùy ý và cẩn thận là được. Nhưng Ngũ Họa Nhu không giốngvậy, hoàn toàn là nhiều hơn một chút cẩn thận, bớt đi một chút tùy ý.

Hơn nữa giữa anh và Ngũ Họa Nhu vẫn còn vô cùng xa lạ, hoàn toàn chưaquen thuộc lẫn nhau, anh thậm chí không xác định được Ngũ Họa Nhu saukhi nghe mình giải thích còn có thể thích mình hay không.

Buổi chiều lúc mở họp đội vụ, Tư Đằng còn suy nghĩ, có lẽ, Ngũ Họa Nhu chỉ thích Tư Đằng trong ảo tưởng của cô.

Cho nên anh không dám nhanh như vậy giao tim của mình. Nhưng nghe LamThiên Tình nói cô bé đó khóc rất đau lòng, anh tinh tế suy nghĩ lại buổi chiều mình không ngừng dẫn cô ấy đi mua đồ, Tư Đằng cũng cảm thấy, cólẽ trong lòng cô gái như vậy là quá mức.

Lam Thiên Tình gật đầu một cái:

“Em sẽ đưa cho cô ấy. Anh mau trở về đi, anh Kiều Âu trở lại thì nói cho em biết một tiếng!”.

Sau khi xoay người, Tư Đằng chợt gọi cô lại:

“Này, sao em không nhắn tin hoặc gọi điện cho cậu ấy hỏi?”.

Lam Thiên Tình sửng sốt, cô đúng là quên mất còn cách liên lạc như vậy!Cô cảm kích quay đầu lại định nói cảm ơn với Tư Đằng, Tư Đằng bất đắc dĩ lắc đầu:

“Haiz, con gái khi yêu quả nhiên trí thông minh là số lẻ!”.

Lam Thiên Tình cười khổ, được rồi, vừa rồi ở trong tin nhắn cô nói NgũHọa Nhu như vậy, bây giờ Tư Đằng lại nói thế với cô, cũng coi như báothù cho Ngũ Họa Nhu rồi. Lam Thiên Tình nhìn cười , không quan tâm đếnanh, xách túi đồ đi lên lầu.

Lúc cô tở lại phòng ngủ, Ngũ Họa Nhu nhận lấy cái túi, nghe nói là Tư Đằng gọi đưa, vui vẻ huơ tay múa chân.

Cô ấy vừa lấy cái lọ thuốc nhỏ nhất, vừa quấn lấy Lam Thiên Tình hỏilung tung này kia, lại hỏi vẻ mặt của Tư Đằng, giọng nói của Tư Đằng.Lam Thiên Tình tỉ mỉ nói lại một lần, kết quả Ngũ Họa Nhu vẫn muốn cônhìn quả bầu mà vẽ ra cái gáo.

Lam Thiên Tình đã biết, ở giữa hai người bạn, nhìn bọn họ yêu nhau là một chuyện vui vẻ nhưng cũng tìm mệt mỏi cho mình.

Sau khi ứng phó xong với Ngũ Họa Nhu, Lam Thiên Tình mới có thời gian gửi tin nhắn cho Kiều Âu.

Suy nghĩ hồi lâu, cô vùi mình trong chăn viết, xóa lại viết, trong bụngsuy nghĩ, cho dù anh bị phạt hoặc làm sao, với tính cách yêu thương cônhư vậy, chắc chắn anh sẽ không nói cho cô, có hỏi cũng vô ích.

Cô nghẹo đầu suy nghĩ liên tục, cô quyết định nói bóng nói gió:

"Anh đã ăn cơm tối chưa, chúng ta đi ăn cơm đi."

Một lát sau Kiều Âu gửi lại:

"Không cần lo lắng, anh không sao. Buổi tối ăn cơm ngon miệng, ba tới, anh cùng ông đi ăn cơm cùng lãnh đạo trường."

Lam Thiên Tình trong lòng phiếm ngọt, thì ra cô muốn gì, cho dù khônghỏi chính diện nhưng anh vẫn biết. Xem ra cũng không có gì, trong lúc xã giao thật sự sẽ không phạt anh ấy.

"Ừm, em sẽ ăn thật ngon miệng, liên lạc sau!"

Có lẽ do buổi trưa ăn ngon, lúc ăn tối Lam Thiên Tình và Ngũ Họa Nhucũng không tham gia cuộc chiến giành thịt. Vẻ mặt hai người ấm áp, giống như nhớ lại như đang suy nghĩ, ánh mắt không tập trung, tuy nhiên cũngrất yên tĩnh, hài hòa, giống như lời Kiều Âu nói buổi trưa: Sức mạnh của tình ái là vĩ đại, vĩ đại đến mức khi nhớ đến một người có thể bỏ quamón thịt mà mình thích ăn nhất.

Hôm nay các bạn cùng phòng là vui vẻ nhất, lúc ăn thịt cũng yên tâm ăn, ăn nhiều một chút.

Nhưng mà lúc đêm, Ngũ Họa Nhu lại bò lên giường Lam Thiên Tình, khôngngừng hỏi cô các chuyện liên quan đến Tư Đằng, Lam Thiên Tình mơ mơ màng màng đáp lại, có mấy lần không nhịn được ngủ thiếp đi lại bị cô ấy gọidậy hỏi tiếp. Trời mau sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ được nửa tiếngnhưng mà tiếng chuông trạm canh gác đã vang lên.

Phờ phạc đi rửa mặt ăn cơm xếp hàng, chờ ở thao trường cô mới giật mình nhớ ra hạng mục sáng nay, leo núi.

Mất ngủ cả đêm, cuối cùng cả người Ngũ Họa Nhu vẫn tốt, giống như ngườikhông sao cả mà trong lúc Lam thiên Tình đang leo dưới chân trượt, taycũng không còn lực, rơi xuống giữa không trung.

Đáng chết chính là cô đang thực hiện leo núi chướng ngại hơn hai mươimét. Nếu với một người yêu thích thể hình leo núi sẽ chuẩn bị một dâybảo hộ ngang hông ngừa rơi xuống nhưng đối với lính đặc chủng mà nói,phải tay không ra trận.

Cho dù tay chân cô nhỏ, ít khí lực, không leo cao được bao nhiêu nhưng cũng được khoảng sáu bảy mét rồi!

Thân thể mảnh khảnh vừa rơi xuống, các cô gái bị kinh sợ kêu lên, NgũHọa Nhu và mấy người cùng nhau xông lên phía trước định đón lấy ngườicô, nhưng huấn luyện viên hô lớn keu các cô tránh ra.

Từ cơ học vật lý mà đoán, vật nặng rơi xuống từ độ cao năm, sáu mét sẽsinh ra một lực không thể coi thường. Trên ti vi cũng thường xuyên chiếu cảnh người rơi từ trên lầu xuống, phía dưới có người đi qua đón được:tám chín phần mười đều là vì cứu người trọng thương vào viện, thậm chícòn vì cứu người mà mất cái mạng nhỏ.

Vì tránh cho nhiều người bị thương vong, huấn luyện viên chỉ có thể không cho phép các cô đến gần.

Ngay lúc đó, có một bóng dáng xanh đậm nhanh như chớp vọt lên, trước khi Lam Thiên Tình rơi xuống đất vững vàng đón được cô, hơn nữa còn cùng cô ngã xuống đất.

Sau một trận kinh hoàng, Lam Thiên Tình chỉ cảm thấy mình vô sự, đứngdậy từ một mảnh mềm mại, cô còn chưa đứng vững lại ngã trở lại, CungNgọc Gia lại bị cô đè lên một lần, buồn bực khẽ hừ một tiếng, khẽ caumày nhìn cô chăm chú, câu đầu tiên anh nói:

"Có chuyện gì không?"

"Báo cáo thủ trưởng, tôi không sao."

Lam Thiên Tình cảm kích cười với anh, nếu không nhờ anh, cô không chết cũng tàn phế!

Ánh mắt Cung Ngọc Gia thêm sâu, mờ ám nói một câu:

"Nếu không sao vậy thì đứng ngay ngắn đi hai bước cho tôi xem!"

Lam Thiên Tình nghĩ là anh lo lắng cho cô, vì vậy vội vàng phủi môngđứng dậy, muốn dùng hành động chứng minh mình thật sự không sao:

"Vâng, thủ trưởng."

Cô cắn răng chịu đựng sự choáng váng đứng lên, nhưng thân thể còn chưa đứng vững, cô chợt ngã xuống.

Cung Ngọc Gia như được báo trước đón được thân thể cô, nhìn bộ dạng côngất đi, anh ôm chặt cô vào trong ngực, khóe miệng mơ hồ phiếm nhớthương, cũng phiếm một chút áy náy.

Phải nói Lam Thiên Tình rơi từ trên vách núi xuống, Cung Ngọc Gia ở bêndùng ống ngòm quân dụng thấy rất rõ ràng, vẻ mặt cô không đúng, đâykhông phải nhất thời trượt tay mà là thể lực không tốt. Trong tình huống đó sau khi Lam Thiên Tình rơi xuống tự mình đứng lên một lần, choángváng đầu, không đứng vững lại ngồi xổm xuống. Cung Ngọc Gia lại làm bộquan tâm sợ cô bị thương, vừa đứng vừa ngồi chổm hổm liên tục hai lầnnhư vậy nếu là người bình thường sẽ không sao nhưng với người thể lựckhông đủ hoặc tụt huyết áp mà nói, không thể nghi ngờ là càng ngất.

Cho nên Lam thiên Tình té xỉu lần này là do anh gây nên.

Anh không chịu được nhìn cô tiếp tục chịu huấn luyện cực khổ như vậy.

Kể từ sau khi Kiều Âu tới, Lam Thiên Tình dường như lên dây cót, cónhiều bài huấn luyện cường độ cao trước kia cô chưa bao giờ đi cũng sẽthử cắn răng kiên trì, ngoại trừ cô biết rõ không thể kiên trì đeo vậtnặng chạy đường dài hoặc chạy việt dã ở ngoài.

Mà giữa Cung Ngọc Gia và Lam Thiên Tình cũng có nhiều xa lánh.

Cô sẽ không làm mặt quỷ với anh nữa, không đi lại ăn uống trong phònglàm việc của anh, thậm chí ngay cả bình thường vô tình gặp được cô, côcungc tuân thủ quân lễ như các nữ binh khác:

"Xin chào thủ trưởng!"

Hôm nay lại được ôm cô như vậy cũng chỉ có thể trong lúc cô té xỉu, cùng với Kiều Âu không có ở đây.

Cung Ngọc Gia vừa ôm thân thể Lam Thiên Tình đứng vững, ánh mắt sắc bénnhìn về phía huấn luyện viên sơ tán học viên không cho cứu Lam ThiênTình.

"Cậu không biết quy tắc của quân nhân chính là đoàn kết tác chiến sao?Trong thời điểm chiến hữu của cậu gặp nguy hiểm, lựa chọn khoanh tayđứng nhìn, đây là hành động gì?"

Chàng trai kia chợt kính quân lễ:

"Báo cáo thủ trưởng! Tôi sợ tạo thành thương vong cho những học viên khác!"

"Lấy cớ! Sau khi kết thúc huấn luyện, tới phòng làm việc của tôi trình diện."

"Vâng! Thủ trưởng!"

Cung Ngọc Gia ôm lấy cô bé cả người mềm nhũn, đôi mắt tràn đầy ôn nhu,tách biệt hẳn so với sự hung ác vừa rồi. Anh giơ chân lên chưa đi đượchai bước, một giọng nói ôn nhuận quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên taianh:

"Kiều Âu, ôm lấy Tình Tình!"

Anh ngước mắt lên nhìn, Kiều Nhất Phàm mặc bộ thường phục, ánh mắt lãoluyện sắc bén như chim ưng, sắc mặt hơi ngưng trọng, càng đến gần ánhmắt lo lắng nhìn chằm chằm vào cô bé trong ngực anh, mà Kiều Âu cũngnhanh chóng lại gần, hai hàng long mày nhíu chặt, tăng nhanh bước chân,từ trong ngực anh ôm lấy Lam Thiên Tình.

Cung Ngọc Gia cười khổ trong lòng, chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian ở với cô cũng không được sao?

"Xin chào thủ trưởng!"

Cung Ngọc Gia cố đè nén sự mất mác trong lòng, làm quân lễ với Kiều Nhất Phàm, ngay sau đó các nữ binh đồng loạt xếp hàng, rống lên:

"Xin chào thủ trưởng!"

Kiều Nhất Phàm khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:

"Tôi chỉ đến xem một chút, đừng khẩn trương, mọi người tiếp tục huấn luyện!"

"Vâng!"

Kiều Nhất Phàm dùng ánh mắt ý bảo Kiều Âu đưa Lam Thiên Tình đi trước,mà trước khi Kiều Âu đi còn dùng ánh mắt căm hận nhìn Cung Ngọc Gia mộtcái.

Khí trời nóng bức không vì một nữ binh té xỉu mà bớt đi, ngược lại càngđến buổi trưa càng mạnh mẽ. Huấn luyện viên tiếp tục, Kiều Nhất Phàmnhìn bộ dạng những nữ binh mới trưởng thành từng người một tay không leo núi. Ông suy nghĩ, làm nữ binh lính đặc biệt quả thật không dễ dàng, vì vậy ông mới không để cho Kiều Lộ đi vào, lại không ngờ rằng ông lại đưa Lam Thiên Tình vào.

Cho tới nay, trong quân đội, trong quá trình huấn luyện mất mạng đóchính là hi sinh vì nhiệm vụ. Ông ngước mắt nhìn điểm cao nhất Lam Thiên Tình vừa leo, cách mặt đất chừng sáu mét.

"Cô bé vừa rơi xuống, thường ngã xuống từ phía trên?"

Huấn luyện viên nghe vậy, tiến lên trả lời:

"Báo cáo thủ trưởng! Thân thể của cô gái vừa rồi thật sự quá kém nhưng ý chí lại mạnh, vừa mới bắt đầu không được nhưng gần đây cũng miễn cưỡnghoàn thành nhiệm vụ, chỉ là hôm nay dường như người không được tốt, lúccô ấy rơi xuống có nhắm hai mắt lại!"

Nếu như bình thường trượt chân rơi xuống làm sao có thể đoán được mà nhắm mắt suýt rơi xuống?

Kiều Nhất Phàm như suy nghĩ điều gì, đang tốt lành làm sao lại choáng váng đầu?

"Thức ăn của nữ binh như thế nào?

Ông nghiêng đầu nhìn Cung Ngọc gia đứng một bên, Cung Ngọc Gia đáp lại ngay say đó:

"Báo cáo thủ trưởng, thức ăn của nữ binh luôn rất tốt."

Có điều gì đó kỳ lạ!

Ngũ Họa Nhu đứng trong đội ngũ, nghe đoạn hội thoại này mới hiểu ra, làdo tối hôm qua cô kéo Lam Thiên Tình nói chuyện cả đêm, cô ấy mới khôngcó sức. Ngũ Họa Nhu là một lão binh, bởi vì lần đầu yêu nên hưng phấnkhông ngủ cả đêm. Đương nhiên tố chất thân thể của cô là tốt không cóviệc gì, nhưng cô lại quên mất Lam Thiên Tình.

Hốc mắt cô đỏ lên, trong lòng tràn đầy tự trách, chỉ hận không thể lậptức bay đến trước mặt Lam Thiên Tình cho mình hai cái bạt tai. Vì cô,suýt chút nữa Lam Thiên Tình không chết cũng tàn phế.

Kiều Nhất Phàm như suy nghĩ điều gì, nhìn sân huấn luyện trong chốc lát, sau đó đồng hành cùng Cung Ngọc Gia đi ra ngoài.