Edit: Tiệm Bánh Sò
Trên đường đi, Lộ Cẩn Phong cười híp mắt hỏi: "Có phải nhớ tới chỗ tốt của anh đây không, nếu không thì sao lại gọi cho anh chứ?"
Lộ Cẩn Lăng nghiêm túc trả lời: "Vì công ty anh có canteen cung cấp phần ăn."
"Hả?"
Lý do gì vậy? Nhưng đúng là phúc lợi của công ty hắn rất tốt, ký túc xá đều được xây mới, phòng tập thể thao, phòng nghỉ và phòng đọc sách đều được trang bị đầy đủ. Chu Tiểu Tảo trong mắt hắn tương đương với em dâu tương lai, lúc nhìn cô, hai mắt hắn chỉ hận không thể toát ra hàng nghìn vầng sáng nhu hòa.
"Làm tốt công việc còn có thể tăng lương nữa."
"Cảm ơn ông chủ!" Chu Tiểu Tảo càng vui mừng hơn.
Bình thường Lộ Cẩn Phong không hay đến canteen ăn, lần này hắn đột nhiên đến đây khiến các nhân viên hơi ngạc nhiên. Trước giờ Lộ Cẩn Phong đều nói với mọi người mình vẫn còn độc thân, các nhân viên công ty không biết hắn đã kết hôn mấy năm rồi. Những cô gái trẻ tuổi trong công ty đều ôm ảo tưởng với Lộ Cẩn Phong, muốn tìm cơ hội ngồi chung bàn với hắn. Ai ngờ chưa đến gần đã phát hiện có một cô gái đi theo sau lưng hắn, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, bọn họ siết chặt khay ăn, âm thầm quan sát.
Lòng Lộ Cẩn Phong không đặt vào chuyện ăn uống, sau khi ngồi xuống chung bàn với Lộ Cẩn Lăng, trợ lý giúp hắn đặt cơm. Chu Tiểu Tảo ngửi thấy mùi thức ăn, con sâu tham ăn trong bụng lập tức ngọ nguậy, nhưng cô không dám động đậy, âm thầm liếc hỏi Lộ Cẩn Lăng, thấy anh gật đầu mới dám từ từ đứng dậy.
Ở canteen này phải tự lấy thức ăn, chủ đề hôm nay là món Trung. Trước kia Chu Tiểu Tảo từng nhìn thấy tiệc buffet trong phim, trong đó muốn ăn gì cũng được cả. Cô sợ mình hiểu lầm còn cố ý hỏi nhân viên khác: "Những món ăn này đều có thể lấy sao?"
Có lẽ là ngoại hình cô rất dễ nhìn, người bị hỏi kiên nhẫn gật đầu: "Đúng vậy, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đừng lãng phí là được."
Chu Tiểu Tảo là một bé heo thành thật, công ty này lớn như vậy, nhân viên chắc sẽ không lừa cô đâu. Vì vậy, Chu Tiểu Tảo lấy một khay thức ăn đầy ụ, lại lấy thêm một bát cơm lớn. Lúc về đến bàn ngồi xuống bên cạnh Lộ Cẩn Lăng, Lộ Cẩn Phong phải nhìn Chu Tiểu Tảo bằng con mắt khác, trông cô bé này gầy như vậy mà sức ăn không nhỏ nhỉ.
Chu Tiểu Tảo lễ phép nói với bọn họ: "Tôi bắt đầu ăn đây."
Lộ Cẩn Lăng bình thản nói: "Ăn đi."
Lộ Cẩn Phong nhìn nữa, nói với Lộ Cẩn Lăng: "Em nghỉ phép à?"
"Ừm, có mấy ngày nghỉ."
"Vậy em có muốn về thăm nhà không? Ba mẹ cứ nhắc em mãi."
"Tạm thời thôi đi, đợi tết Nguyên đán rồi về."
"Còn đến hai tháng lận." Lộ Cẩn Phong thương cảm nói: "Cẩn Lăng, em cũng biết ba mẹ có ý gì mà, công việc này của em thật sự rất nguy hiểm..."
Lộ Cẩn Lăng cắt lời anh: "Đó là lựa chọn của em."
"Nhưng sai lầm năm đó cũng đâu phải do em..."
"Được rồi, ăn đi."
Lộ Cẩn Lăng đẩy đĩa về chỗ hắn, Lộ Cẩn Phong thầm thở dài, lại đàm phán không thành rồi. Không nói chuyện nữa, hắn vô tình nhìn qua phía Chu Tiểu Tảo, hai mắt trừng lớn ngạc nhiên. Sao trước mặt cô ấy lại có nhiều đĩa như vậy? Sáu rồi bảy... mới có một lát mà cô ấy đã diệt sạch tám đĩa thức ăn rồi hả? Vậy mà lại còn tiếp tục ăn?
Chu Tiểu Tảo đặt đĩa thứ chín xuống, cô vẫn chưa no, vì thế cô lại đi lấy thêm một đĩa nữa. Sau khi ngồi xuống, bắt gặp ánh mắt Lộ Cẩn Phong nhìn mình, trong lòng Chu Tiểu Tảo kêu cái thịch: "Tổng giám đốc Lộ, có phải công ty không cho nhân viên ăn quá nhiều..."
Lộ Cẩn Phong: "Không có quy định này..."
Chu Tiểu Tảo yên lòng: "Vậy lát nữa tôi lại ăn thêm hai đĩa nữa!" No bảy phần là được rồi.
Kết quả của việc không ngăn cản Chu Tiểu Tảo chính là giữa trưa có một số nhân viên đến muộn hết thức ăn... Các đầu bếp cũng đâu nghĩ tới đột nhiên lại có một cô gái ăn được nhiều như vậy đâu!
Lúc ra khỏi nhà ăn, Lộ Cẩn Phong liếc nhìn Lộ Cẩn Lăng mang hàm ý sâu xa: "Giờ thì hiểu lời em nói lúc nãy là gì rồi." Đáng thương cho canteen công ty mình, sau này phải chuẩn bị thêm nhiều phần ăn rồi.
Chiều nay Chu Tiểu Tảo sẽ tham gia đào tạo, Lộ Cẩn Phong cũng có chuyện phải làm, Lộ Cẩn Lăng hướng dẫn cô đường về nhà bằng tầu điện ngầm rồi lái xe về trước. Sau khi về nhà, chuyện đầu tiên anh làm là sắp xếp lại phòng ốc, giặt sạch sẽ quần áo, xem thư. Bình thường anh luôn bận rộn, khi về nhà trời đã tối muộn, lúc rảnh rỗi anh cũng chẳng biết làm gì, cứ như bước vào thời kỳ dưỡng lão sớm vậy. Làm xong mọi việc, Lộ Cẩn Lăng ngồi trên ghế sofa, cửa phòng bếp đang mở, anh nhìn vào, nghĩ đến hình ảnh trên bàn ăn đầy hộp cơm, khóe miệng anh bất giác nhếch lên. Không biết có nên đổi bàn ăn lớn hơn không nhỉ?
So với Lộ Cẩn Lăng đang rảnh rỗi thì chiều nay Chu Tiểu Tảo lại bị mắng rất nhiều lần. Cô vừa đến bộ phận tuyên truyền, lúc giới thiệu bản thân lại hơi khó xử. Ngoài bộ phận PR thì bộ phận này chính là mặt tiền của giải trí Tây Qua, toàn bộ phận đều là tuấn nam mỹ nữ, nếu không đẹp căn bản không thể vào được. Nghe nói trong bộ phận này còn có những người vốn là người nổi tiếng trên mạng, fans lên đến hàng triệu. Hơn nữa phong cách của bọn họ rất thời thượng, lời nói cử chỉ tao nhã, còn Chu Tiểu Tảo mặc quần áo vô cùng bình thường, người ta hỏi tên tiếng Anh của cô là gì cô cũng không nói được. Có mấy chị gái đeo dây chuyền kim cương lấp lánh chậc chậc lắc đầu, đúng là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Người hướng dẫn trực tiếp cho Chu Tiểu Tảo là một cô gái hơn hai mươi tuổi, tên là Linda. Cô nàng đưa Chu Tiểu Tảo đi dạo một vòng, giải thích cho cô công việc chủ yếu và cách làm việc rồi nói: "Cô đến đây tôi hướng dẫn làm quen những thứ cần dùng cho công việc."
Đến trước máy tính, Linda nói: "Những phần mềm thường dùng chắc cô biết rồi chứ?"
Chu Tiểu Tảo lắc đầu, đôi mắt to vô tội nhìn cô: "Không biết."
Linda: "..." Cô nàng cô kiềm nén cơn giận hỏi tiếp: "Có biết mấy công cụ tìm kiếm không? Tự tìm hiểu trên mạng đi..."
Giọng Chu Tiểu Tảo càng nhỏ hơn: "Cũng không biết..."
Trong văn phòng có mấy người nhìn qua, người nào đưa xuống đây? Trưa nay còn thấy cô ta đi ăn chung với Tổng giám đốc Lộ, chẳng lẽ là đi cửa sau?
Linda kéo Chu Tiểu Tảo đến trước máy in: "Còn cái này? Đừng nói với tôi là cô cũng không biết!"
Chu Tiểu Tảo xấu hổ đến mức đỏ tía mặt: "Chị dạy cho tôi đi, tôi rất thông minh, chỉ một lát là học được rồi..."
Linda ghét bỏ nhìn cô một cái. Trong giới này có ai không tốt nghiệp trường nổi tiếng, mọi người đều là tinh anh trong tinh anh, cô người mới Chu Tiểu Tảo này đúng là chướng mắt mà. Cô nàng trừng Chu Tiểu Tảo, gắt gỏng: "Ai thích hướng dẫn cô thì làm đi, tôi là tôi không dẫn được đó!" Nói rồi cô nàng đạp giày cao gót lộp cộp đi mất, để lại Chu Tiểu Tảo một mình đứng trước máy in cúi đầu im lặng.
Xã hội loài người đúng là không dễ sống, khó khăn quá. Nhưng chỉ chốc lát sau Chu Tiểu Tảo đã vực dậy tinh thần, cô không thể bỏ cuộc như vậy được, sẽ làm Lộ Cẩn Lăng mất mặt! Chu Tiểu Tảo lấy lại dũng khí, đến chỗ Linda: "Xin chị hãy dạy tôi cách dùng công cụ tìm kiếm đi, tôi nhất định sẽ học nhanh."
Vốn Linda định nổi giận với Chu Tiểu Tảo, nhưng phải nói thế nào đây... Khuôn mặt Chu Tiểu Tảo đáng yêu lạ kỳ, giọng nói cũng ngọt ngào, đôi mắt đen lấp lánh đến chói mắt, chỉ cần nhìn vào mắt Chu Tiểu Tảo thì cô nàng cũng không phát giận nổi. Linda bất đắc dĩ đứng dậy, rề rà khó chịu nói: "Tôi chỉ dạy một lần, cô học không xong thì tự từ chức đi."
Chu Tiểu Tảo vui mừng: "Cảm ơn chị Linda!"
Linda hừ nhẹ, lầm bầm: "Đồ ngốc này..."
Linda ngồi trước máy tính, khởi động máy, mở công cụ tìm kiếm gõ vài chữ vào khung tìm kiếm, chỉ trong chốc lát, vô số kết quả tìm kiếm hiện ra.
"Học được chưa?"
Chu Tiểu Tảo trịnh trọng gật đầu: "Học được rồi ạ."
Tuy Chu Tiểu Tảo chưa từng gõ chữ, nhưng cô biết ghép vần, thao tác vừa rồi của Linda cô cũng nhớ rõ. Mới đầu gõ chữ tuy vẫn hơi lóng ngóng, phải nhìn bàn phím, nhưng cơ bản cũng không sai. Cô tìm tòi cách sử dụng máy in, còn nghiên cứu một số phần mềm trên máy tính. Chu Tiểu Tảo nói mình rất thông minh cũng không phải nói dối, mới qua đầu chiều cô đã học được bảy, tám phần.
Sắp tới công ty sẽ tổ chức sự kiện Halloween, đang chuẩn bị với quy mô lớn. Chiều nay Chu Tiểu Tảo hỗ trợ in và gửi tài liệu, đột nhiên nghe thấy có người gọi ở cửa: "Đạo cụ và quần áo đưa đến dưới lầu rồi, cho người đi kiểm tra đi."
Linda và một số đồng nghiệp khác đứng lên, lúc cô nàng đi ra ngoài còn gọi theo Chu Tiểu Tảo. Chu Tiểu Tảo vội vàng đáp vâng, đứng lên đi theo. Linda ghét bỏ nguýt: "Đừng có nhìn tôi vô tội như vậy, có việc không phải nên tìm cô sao."
"..." Ánh mắt cô vô tội như vậy hả?
Sau khi xuống dưới, Chu Tiểu Tảo nhìn hai mươi mấy thùng lớn có nhỏ có, có một vài đạo cụ hơi lớn còn lộ ra ngoài thùng. Linda và một số nhân viên khác kiểm tra, không có vấn đề gì, nhưng thang máy đang được tu sửa, làm sao chuyển đống này lên đây. Cô nàng nhíu mày: "Cứ chuyển lên tầng một trước đi, ngài mai rồi chuyển lên tiếp."
"Không được đâu..." Một người đàn ông mặc áo sơ mi sáng bóng, khuy áo gọn gàng lên tiếng: "Những thứ này phải chuyển lên tầng mười, nếu để ở tầng một thì bất ngờ đêm Halloween nào còn nữa."
"Vậy anh chuyển à?"
"Tôi dịch nó còn không nổi..." Người đàn ông kia lui về sau hai bước: "Sức của tôi nhỏ xíu."
Cả đàn ông cũng không bưng nổ, phụ nữ càng không thể làm được, Linda đang chuẩn bị gọi thêm người đến thì đột nhiên nghe Chu Tiểu Tảo nói nhỏ: "Sức tôi rất lớn, để tôi làm đi."
Linda kinh ngạc nhìn cô: "Cô nói để cô chuyển những cái thùng này lên tầng mười sao? Cô xem lại cơ thể nhỏ xíu của cô đi... Thôi cứ để tôi gọi người đến." Trong lòng Linda thầm nghĩ, kỳ thật con bé Tiểu Tảo này cũng không tệ, chỉ là hơi thích thể hiện.
Lúc nào Chu Tiểu Tảo cũng nhớ kỹ lời dặn của Lộ Cẩn Lăng, phải nói ít làm nhiều, ông chủ cho cô tiền lương đến năm nghìn một tháng đó! Chu Tiểu Tảo vội chạy tới chọn một cái thùng lớn nhất bưng lên, cũng may, không nặng lắm.
"Chị xem nè, tôi bưng được mà."
Cả đám kinh ngạc ngơ ngác, cái thùng đó ít nhất cũng phải năm mươi kg, cô nhóc này chỉ tùy tiện nhấc một cái là được à?
Chu Tiểu Tảo ướm thử một chút, hỏi Linda: "Có thể bưng chồng lên giúp tôi không, tôi có thể bưng thêm hai cái nữa.
"Cái gì? Còn bưng thêm nữa hả?"
"Được ạ." Chu Tiểu Tảo rất vui vẻ: "Cuối cùng tôi cũng có thể giúp được mọi người rồi."
Sau đó, các đồng nghiệp trong bộ phận tuyên truyền liền chứng kiến một màn "khuân vác". Chu Tiểu Tảo không nói quá, cô có thể khiêng một lần mấy cái thùng lớn, lúc đi thang bộ còn có thể bước đi như bay, đi lên xuống bốn năm lượt mà còn chưa từng thở dốc. Linda lầm bầm: "Rốt cuộc là bên nhân sự tuyển người nào vào thế này..."