Cô Nàng Hầu Gái

Chương 9




Miên bị An đẩy sang công việc chăm sóc cây hoa.

Nó nhàn hơn việc chăm cậu chủ, cái thứ trời sinh hách dịch kia nhiều. Miên khá thích công việc này, vừa nhẹ nhàng mà lại có thể xả stress.

Nhưng ai kia thì không. Từ khi Miên chuyển công việc, Lãng chẳng gặp Miên được nữa. Bụng dạ anh nó cứ ngứa ngứa khó chịu thế nào. Thế là anh lại phải tìm cách bắt nhỏ Miên về.



"An, em không thấy mệt à?"

"Không. Việc này em vẫn làm mà."



"Hay để anh gọi cái Miên lên?"

"Em làm được mà."



"Miên…"

"Lãng, việc của Miên giờ là tưới hoa, không phải phục vụ anh. Là em. Anh phải quen dần với việc này đi."



Anh bắt đầu thấy nhỏ An này vướng chân rồi đấy. Giờ anh đá nó đi còn kịp không?

Muốn dùng An để làm Miên ghen, nhưng Miên không ghen. Mà giờ đến gặp cô anh cũng không gặp được?

Nhưng nếu giờ anh mà đá cái An đi thì mất mặt lắm. Dù gì cái mỏ của anh cũng đã thẳng thừng tuyên bố là sẽ chịu trách nhiệm mà.

Khốn nạn thật chứ. Ban đầu là anh muốn Miên chủ động nhận. Tự dưng cái An nó lại từ đâu chạy ra. Chứ giờ không lẽ nói anh biết tỏng con nhỏ tối đó là Miên nhưng vẫn cố làm giá à?

Lãng cố kìm lòng xuống, ngăn cho bản thân không tự chửi mình ng.u.

Anh mềm mỏng lần cuối với An.

"An à, em dù sao cũng sắp trở thành bà chủ, mấy việc này để cái Miên làm đi."

An chưa kịp mở miệng ra đáp lời đã bị anh cắt ngang.

"Mấy nay em vất vả rồi, để anh gọi cái Miên lên."

Không gọi cho Miên nhanh thì cái An nó lại chặn họng anh nữa cho coi.

"Lãng!"

"Haizzz, thôi được rồi. Nhưng giờ… giờ Miên đang ngủ anh để chút nữa rồi gọi."

Ngủ? Không phải nói nó đi tưới hoa à?

Lãng khẽ nhíu mày.

Không thể chấp nhận được. Sao con nhỏ đó nó có thể an tâm ngủ? Còn anh thì đang phải đau đầu nghĩ cách để nó quay về bên anh chứ?

Cơ mà… sao cái An biết Miên đang ngủ?

[...]

Lãng đứng ngoài cửa phòng Miên, chầu trực đợi cô ra. Anh cũng không hiểu sao mình có thể kiên nhẫn được như vậy. Không ngờ có một ngày anh lại gác ở cửa phòng ngủ của Miên.

Khi nãy anh đã xông vào phòng nó rồi, nhưng vì thấy nó đang ngủ, Lãng lại không lỡ đánh thức nó. Thế là anh quyết định đứng ngoài cửa như một con cún đang đợi chủ nhân.

Đợi một lúc lâu, khoảng chừng 2 tiếng, anh nghe thấy tiếng động trong phòng. Con mèo ham ngủ kia dậy rồi. Nó lệch khệch một lát rồi mới ra ngoài.

"Cậu chủ! Cậu cần gì ạ?"

Lãng thâý cô, anh thở nhẹ một hơi. Hình như đã bốn ngày rồi anh chưa được nghe tiếng cô gọi anh.

"Miên, sắp xếp trở về làm công việc cũ đi…"

"Mấy bữa nay An vất vả rồi."

Nói rồi anh đưa tay véo má cô cái rồi lẳng lặng đi.

Miên nhìn bóng lưng anh. Cô bắt đầu cảm thấy dạo này An và Lãng cứ khó hiểu kiểu gì.

Anh có thể gọi điện thoại cho cô mà. Đâu nhất thiết phải tự thân xuống đây?