Từ đó trở đi, Mạnh Dật Phi quyết tâm không tiếp tục liên lạc với Uông Mỹ Lệ nữa.
Trải qua hơn nửa tháng sống như cái xác không hồn, anh không thể xác định là đang trừng phạt cô hay chính mình?.
Sau khi bị Uông Mỹ Lệ từ chối, dường như niềm hăng hái trong công việc cũng mất đi. Thì ra, cô vẫn luôn là động lực thúc đẩy anh hăng hái nỗ lực.
Nếu như ngay cả mục tiêu cũng không có, anh còn con đường nào để đi sao? Nói vậy mặc dù không có ý chí, thương tâm nhưng là sự thật.
Anh biết cô khổ, cho nên lại càng thương yêu cưng chiều cô, vậy mà chẳng bao lâu sau, cô không bao giờ cần anh che chở nữa? Vậy mà không thể bỏ, ai bảo anh là người chung thủy chứ!
Anh tin tưởng chỉ cần có tình yêu là có thể vượt qua tất cả mọi vấn đề, đáng tiếc cô lại không nghĩ như vậy. Ai có thể nghĩ ý chí kiên cường dũng mãnh của anh, lại bị vùi lấp trong vũng lầy tình cảm, vô phương cứu chữa?
Anh đã từng nghĩ, sẽ quyết tâm đi theo mỹ thuật như đề nghị của chủ cửa hàng, đến Pháp học tập nâng cao trình độ nghệ thuật; hoặc chấp nhận công việc ở tập đoàn, mặc dù anh không thích thiết kế lập trình, nhưng lại thực sự có khả năng thiên phú.
Vì vậy, không cần biết là phải theo hướng nào, nhưng phải có lời hứa của cô làm tin! Anh sao có thể đi đến một nơi xa xôi mà không có điều gì nắm giữ trong tay?
Trong chuyện này anh đối với cô có phần cứng rắn ép buộc theo ý mình, nhưng anh không quan tâm. Bởi vì nếu như có thể bỏ được quan tâm với cô, anh cũng sẽ không vui vẻ mà kiên trì hai mươi năm!
Anh tự hỏi. Nhưng sau đó phải nói sao cho cô hiểu đây?
Tiếp tục một lòng giữ vững tình cảm không chắc chắn, có nên quay đầu từ bỏ để được tự do không? Tự do? Chỉ sợ anh đã sớm biến thành thiêu thân, nhất quyết lao vào trong đám lửa, không còn có thể quay đầu được nữa. . .
Nếu đã vậy. . . . . . Hãy cố gắng kiên trì! Có lẽ còn có một tia hi vọng.
Mặc dù không nắm chắc được điều gì, nhưng anh cũng đã thử, cùng lắm là sẽ chờ đợi bên cạnh cô.
Không đánh mà chạy nhất định là không còn hi vọng gì nữa!
An biết mình sẽ kiên trì, cho đến lúc hoàn toàn chết tâm.
*****
Một trận ốm làm cho Uông Mỹ Lệ mượn cớ che đậy kiên cường lặng lẽ tan rã.
Ban đầu chỉ là hai ba nốt phát ban bệnh sởi, cho đến khi ngày càng phát ra nhiều cô mới miễn cưỡng đi khám bệnh. Là dịch sởi của nước Đức, không có thuốc đặc hiệu, phải ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, sau đó sẽ khỏe hơn. Bác sĩ còn chúc mừng cô, nói là nếu như nhiễm bệnh trong thai kỳ, đứa bé liền sẽ không giữ được. Vậy là! Cô còn phải cám ơn bệnh sởi đã tới sớm !
Uông Mỹ Lệ buồn bã nằm trên giường đã hai ngày, kể từ lúc quay về Đài Loan, cuộc sống về đêm của cô hình như chưa hề có thời gian thoải mái. Cô không có bạn bè, còn những bạn trai cô gặp gỡ lại không có ai đến nơi ở đơn sơ của cô.
Căn phòng cô quạnh không thích hợp với con tim yếu đuối, cô đơn, lại đang mang bệnh của cô.
Đã khuya lắm rồi! Trong nhà với bên ngoài đã nhập thành một mảnh đen nhánh. Uông Mỹ Lệ miễn cưỡng lật người, cắm dây điện của thiên sứ vào, cả phòng cô lại trở nên ấm áp.
Cô tự nói với mình, chỉ vì lười phải rời giường mở đèn. Không muốn nhớ đến đêm đó đã quyết tâm rút phíc ra khỏi ổ cắm. Dật Phi. . . . . . vẫn khỏe chứ?
Ngay giữa ánh sáng đèn nhấp nháy, hình bóng Dật Phi thấp thoáng hiện ra. Dật Phi cười, Dật Phi đau khổ, Dật Phi nồng nàn. . . . . .
Uông Mỹ Lệ vươn tay muốn vuốt lên gương mặt buồn bã đau khổ của Dật Phi, lại chỉ có thể chạm đến không khí.
Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .
Nếu như biết trước là anh nghiêm túc, thì cô sẽ. . . . . .
Sẽ như thế nào? Một giọng nói chất vấn không ngại ngần cất lên từ tận đáy lòng, thật lòng sẽ cách thật xa được sao? Cũng sẽ không quyến luyến sự dịu dàng của anh, lừa gạt tình cảm thắm thiết của anh sao?
Không, không phải như thế! Uông Mỹ Lệ lắc đầu thật mạnh. Cô chưa từng nghĩ muốn làm anh tổn thương! Chưa từng có!
Vậy thì như thế nào? Cho dù không phải cố ý, nhưng cũng đã tạo thành tổn thương.
Tại sao. . . . . . Sao có thể biến thành như vậy?
Trong lúc Dật Phi vô tình lặng lẽ chiếm giữ lòng của cô, trở thành người thân thiết hơn cả người nhà . . . . . . Bạn thân.
Vậy sao? Âm thanh trách cứ, cười chê xuất hiện trong lòng. Ngoại trừ quan hệ "Anh em" lâu năm ra, cô bây giờ lại muốn dùng "Bạn bè" để tránh né tình cảm hay sao? Cô biết rõ anh hiện giờ không muốn coi cô là em gái, hay bạn bè gì cả! Còn phải làm anh đau lòng như thế nào cô mới hài lòng đây!
Đúng vậy! Còn muốn chà đạp tình cảm thật lòng của anh ra sao nữa?
Uông Mỹ Lệ đột nhiên cảm thấy mình hèn hạ không thể tha thứ!
Nếu không thể tiếp nhận. . . . . . Tại sao lại làm anh vướng bận?
Nhưng. . . . . . Rất khó chịu mà!
Cho đến khi tiếng sụt sùi vang lên trong căn phòng lạnh lẽo trống vắng, cô mới đột nhiên phát hiện mình nước mắt đã lan tràn.
Bây giờ, cô cảm thấy trống rỗng, rất muốn nghe được tiếng nói của anh, nếu không, cô thật sự cảm thấy mình sẽ sống cô đơn, một mình khô héo trong căn phòng sơ sài này mất. . . . . .
Nhìn chằm chằm điện thoại, cô liên tục lưỡng lự, một lần lại một lần đè xuống dãy số quen thuộc, chung quy lại ở muốn theo như người cuối cùng con số lúc do dự. Cô còn có thể làm phiền anh bình tĩnh sao?
Ống nghe đầu kia truyền tới một tiếng tút như đinh tai nhức óc, giống như đang chế nhạo cô vậy!
Có lẽ, không nên quấy rầy anh nữa, không nên để anh tiếp tục hi vọng. Uông Mỹ Lệ chậm rãi cúp ống nghe, đây là điều duy nhất cô có thể làm thay anh. Nếu như ông trời trừng phạt cô phải cô đơn, cô cũng đành phải chấp nhận.
Haiz! Buông tha Mạnh Dật Phi không phải là sự hy sinh lớn nhất của cô vì những người giàu có!
"Reng ——"
Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông làm Uông Mỹ Lệ sợ hết hồn. Cô nhìn chằm chằm dãy số hiện trên màn hình điện thoại, là Dật Phi! ? Tiếng chuông đổ liên hồi gọi cô: mau nhận, mau nhận!
Uông Mỹ Lệ thấp thỏm nghe máy.
Giọng nói dịu dàng trầm thấp của anh xuyên qua dây điện thoại xông thẳng vào tâm trạng cô đơn buồn bã của cô, tạo thành rất nhiều cảm xúc.
"Lệ lệ? Anh tưởng em không có ở nhà!"
Uông Mỹ Lệ che miệng, sợ lộ ra sự yếu ớt trong lòng. Đúng là anh! ? Anh lại có thể cảm nhận được nỗi nhớ của cô! "Em sao vậy? Có lẽ. . . . . . Anh nên gọi em là Katherine?" Im lặng kéo dài khiến Mạnh Dật Phi hoảng hốt, sợ là không còn can đảm để tiếp tục.
"Lệ lệ." Giọng của cô hơi khàn khàn, "Anh gọi em là Lệ Lệ được rồi."
"Giọng nói của em sao lạ vậy?"
"Không có, chắc tại mới tỉnh ngủ thôi!" Cô nói dối.
Dật Phi yên lặng một lúc lâu, "Vậy!" "Em dạo này có khỏe không?"
"Cũng may, đã rời khỏi dịch sởi ở Đức."
"Dịch sởi ở Đức? Có nghiêm trọng không? Có đi khám bác sĩ chưa?" Giọng nói quan tâm của anh lập tức truyền đến. "Không sao, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được, ngày mai em sẽ đi làm. "Đừng quan tâm như vậy nữa được không? Cô. . . . . . nhận mà cảm thấy rất ngại ngùng!
"Vậy —— em một mình ở ngoài, phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đó."
"Ừ."
Cả hai tiếp tục như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục nói chuyện, chú ý không nhắc tới chuyện cũ lúc trước, thận trọng để duy trì mối quan hệ bấp bênh.
Có lẽ bản tính của cô xấu xa. Nếu không tại sao lại âm thầm mừng rỡ cho anh như không có chuyện gì xảy ra? Nếu như có thể đánh cắp được sự bình thản lúc này, vậy hãy để cho cô được từ từ thưởng thức sự ngọt ngào giả tạo này đi!
Như vậy cũng tốt, nếu đã nói ra hết, vậy cũng không cần lo lắng sẽ làm anh chậm trễ. Thật lòng mà nói, Mạnh Dật Phi là người bạn duy nhất cô có. Ngoài lo lắng về những bọ rầy bên ngoài ra , cô chưa bao giờ lãng phí thời gian kinh doanh tình cảm. Bạn bè, cô không cần, vì chỉ những lúc điều kiện đầy đủ mới tồn tại được lâu dài. Nhưng Dật Phi thì khác, anh thân như người nhà.
Bên đầu kia điện thoại Mạnh Dật Phi lắng nghe giọng nói ngọt ngào của cô.
Có lẽ rất ngu ngốc, nhưng anh đã quyết định chờ kết quả. Chỉ cần luôn luôn bên cạnh cô, anh tin rằng hạnh phúc rồi cũng sẽ đến. Anh sẽ cố gắng làm việc, sẽ cho cô thấy mình chắc chắn có thể nuôi nổi cô.
Nếu như cô không đợi được mà kết hôn. . . . . . Đó là số mệnh. Ít nhất anh đã từng thử qua.
Ngốc sao? Anh không ngốc. Yêu là yêu, sao có thể so đo được mất? Vì vậy anh đã im lặng nửa tháng, đã không liên lạc điện thoại, anh không tạo thành bất kỳ gánh nặng nào bên cạnh cô.
Nếu như, cô thật lòng muốn lấy rùa vàng, vậy anh sẽ phải đi thật xa, sẽ không làm phiền tới cuộc sống ngọt ngào của cô.
Về phần hôn nhân. . . . . .
Cô dâu của anh chỉ có thể là cô, sẽ không có người nào khác.
Những năm gần đây Uông Mỹ Lệ vẫn liên tục giao thiệp với đám con cháu nhà giàu.
Cô khóa tầm mắt đàn ông thật chặt, lại làm cho người ta muốn mà không được, mọi người đều hy vọng có thể được cô để mắt đến. Những năm gần đây cô không phải là không có cơ hội kết hôn, chỉ là những vỏ sò trên bãi biển lúc nào cũng muôn màu rực rỡ, mà cô chỉ muốn thứ tốt nhất.
Hôn nhân không thể nếm thử, lần thứ nhất chính là cả đời.
Vì điều này nên cô đã kiên trì đợi tới giờ. Thật may là, Trình Văn Lương xuất hiện.
Trình Văn Lương thuộc tập đoàn Trình thị, là tập đoàn công nghiệp hàng không ở phía Đông. Tập đoàn công nghiệp hàng không Trình thị bên dưới còn có công ty hàng không cùng xưởng đóng tàu, ở Đài Loan lại có công ty vận chuyển hàng không cùng công ty vận chuyển đường biển Trình thị, là đầu mối then chốt đối ngoại quan trọng nhất của cả nước.
Chính là anh ta! Uông Mỹ Lệ gần như đã quyết định ngay lần đầu nhìn thấy.
Trên người mặc âu phục Valentino màu xám đen, rất hợp với vẻ ngoài lịch sự nho nhã của mình, so những công tử thường nhìn giống dân ăn chơi lêu lổng, anh ta trông chín chắn nghiêm nghị hơn nhiều. Anh ta ba mươi bốn tuổi, mới từ Anh trở về không lâu, do góa chồng, nên mẹ anh ta hi vọng anh có thể cưới được người vợ Đài Loan, vậy mới khiến Uông Mỹ Lệ chờ bọ rầy nạm kim cương là anh đến .
Nhân phẩm cao quý, gia thế khảm kim cương, cô biết sẽ không tìm được đối tượng nào tốt hơn so với anh ta nữa!
Sau khi Uông Mỹ Lệ khóa mục tiêu, Trình Văn Lương cũng nhanh chóng quỳ dưới váy cô.
Lấy kết hôn là điều kiện đầu tiên, Trình Văn Lương tin rằng sẽ không tìm được cô gái bình thường nào mà vừa xinh đẹp, lại thông minh hiểu biết giống như cô vậy. Quan trọng là, hoàn cảnh gia đình hai bên cũng như nhau, cô là Hoa kiều Pháp, mà người vợ tương lai của anh không thể có gia cảnh bình thường được, đây là yêu cầu duy nhất của mẹ anh ta.
Cộng thêm mẹ Trình luôn thích trang phục của NR, cho nên việc kết hôn được tiến hành hết sức thuận lợi, sau một tháng qua lại, bọn họ quyết định đầu năm mới sẽ họp mặt chúc Tết ở Trình thị, trong buổi họp sẽ tuyên bố chuyện vui, một tuần lễ sau sẽ thành hôn.
Mọi việc đều đã được quyết định, Uông Mỹ Lệ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rất ít người có thể tổ chức hôn lễ của mình trên một con tàu sang trọng!
Biết con trai đã có đối tượng, mẹ anh ta thậm chí còn bàn tới chuyện sau khi kết hôn, điều kiện ưu đãi cho cô mỗi khi sinh một đứa con là sẽ được thưởng mười triệu tệ! Làm vậy là để khích lệ cô sớm ngày làm cho Trình gia mấy đời con một phát triển hưng thịnh.
Uông Mỹ Lệ cuối cùng từng bước một đạt được mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc đời này.
Sau khi kết hôn, cô, thiếu phu nhân Trình gia, sẽ nắm giữ một nửa tài sản khổng lồ của Trình thị, nghèo khó ư? Cô sẽ làm nó biến mất hoàn toàn trong đời mình!
Uông Mỹ Lệ năm nay giống mọi năm đều không về nhà ăn Tết, một mình gặm nhắm nỗi cô đơn ở phòng trọ.
Chung quanh bao bọc bầu không khí vắng lạnh cũng không thể đẩy lùi quyết tâm của cô, sẽ nhanh chóng không còn phải chịu cô đơn nữa, sau ngày mai cô sẽ chính thức trở thành thiếu phu nhân của Trình thị.
Chuông cửa vang lên.
Uông Mỹ Lệ có chút nghi ngờ, thời khắc mọi người đều ở nhà ăn cơm tất niên, ai lại đến tìm cô?
Cửa mở, Mạnh Dật Phi mặt lạnh bước vào.
"Anh không ở nhà ăn cơm tất niên sao?" Uông Mỹ Lệ hỏi.
Năm trước cô tìm cớ không trở về nhà mừng năm mới thì sau khi ăn xong bữa cơm đoàn viên, Mạnh Dật Phi sẽ vội vã xách ít thứ tới chỗ cô ăn. Nhưng là. . . . . . bây giờ mới có sáu giờ thôi mà!
"Em muốn kết hôn sao?" Anh vừa mở miệng liền hỏi. Nếu như không phải lúc đi ngang sạp báo anh vô tình thấy dòng tựa đề nhỏ trên báo, có lẽ anh sẽ không biết!
Cô thì ngược lại, không muốn nói đến!
Uông Mỹ Lệ nhún vai, "Em cũng mới biết hai ngày trước. Thời điểm kết hôn là do bên đàng trai quyết định."
Cô lơ đễnh khiến Mạnh Dật Phi tức giận, "Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ em không muốn nói với anh một tiếng sao?"
"Dật Phi. . . . . ." Uông Mỹ Lệ không biết làm sao với cái nhìn của anh.
Đang trên con đường theo đuổi sang giàu, cô nhất quyết không để cho bất kỳ nhân tố nào cản trở mình. Không phải anh sẽ từ bỏ, chịu chấp nhận quy tắc trò chơi của cô sao?
Uông Mỹ Lệ quay lưng lại, tiếp tục chọn con đường trốn tránh. Ngày mai sẽ phải tuyên bố tin vui rồi, chỉ thiếu một chút sẽ thành công, cô sẽ không cho phép bất cứ ai có thể cản cô thực hiện ý nguyện của mình .
Tuy cô có được công việc rất tốt, nhưng khi cha mẹ tuổi già, em cô lại thích chơi bời lêu lổng, không lo làm việc, muốn lo cho cả nhà cũng chỉ có thể miễn cưỡng, huống chi mấy năm này vì tô điểm cho mình, cô đã đầu tư phần lớn tiền lương mua sắm trang phục sang trọng. Cuối cùng cô cũng tìm được cho mình một bến đỗ hoàn hảo, tại sao, tại sao nhất định phải khiến cho cô khó xử! ?
"Trở về đi thôi! Mẹ nuôi nhất định đang đợi anh về ăn bữa cơm đoàn viên."
Nghe vậy, Mạnh Dật Phi cười ha ha. Tiếng cười mang theo sự thê lương làm cô thấy đau lòng.
Trong tròng mắt đen Mạnh Dật Phi hiện đầy đau đớn, anh đã từng nghĩ mình có thể chịu được, lại quên rằng trong lòng đã từng chờ mong. Anh nghĩ rằng. . . . . . Anh nghĩ rằng với tiền lương cao như hiện tại đã đủ xứng với cô, cho nên anh không nghĩ đến cô sẽ tùy tiện kết hôn để đề phòng!
Cơ bản anh không thể trơ mắt nhìn cô ngả đầu vào ngực người đàn ông khác, thậm chí còn không muốn nói ra lời chúc phúc!
Thì ra anh đã mắc sai lầm. . . . . .
Anh thật ngu ngốc nghĩ mình có thể ung dung rời khỏi!?
Một cuộc thâm tình, với cô là một đoạn sai lầm, với anh là lần đầu tiên.
Nếu như, giữa hai người không thể thay đổi số mệnh. . . . . .
Anh đồng ý chấp nhận.
Vì anh đã thua ngay từ lần đầu tiên, thua vì đã sinh ra trong gia đình nghèo khó! Khắc cốt ghi tâm! Trên thực tế, Mạnh Dật Phi trong túi đang để hai tờ vé máy bay, anh đã có đủ tiền rồi, dự định sẽ cùng cô đến nước Pháp. Cô thích nước Pháp, mà anh cũng hy vọng ở nước Pháp có thể bắt đầu kiếm sống bằng nghệ thuật.
Có đủ tiền tích góp làm hậu thuẫn, anh tin mình sẽ vô cùng tỏa sáng, nhưng cô lại không muốn chờ!
Khoảng cách thành công càng gần, càng không thể chấp nhận tin tức thất bại, nếu như cô có ý nói muốn đính hôn, có lẽ anh sẽ ngăn cản đến cùng. . . . . .
"Em . . . . . Không suy nghĩ nữa sao? Anh bảo đảm sẽ không để em phải chịu cuộc sống khổ cực."
"Em nhất định muốn mình giống như Trình thị, phải có công ty hàng không, du thuyền, xưởng đóng tàu sao? Anh có thể lập tức cho em du thuyền sao?" Uông Mỹ Lệ nhẹ nhàng nói.
Cô cũng nhìn thấy cố gắng của anh, thật đáng kinh ngạc vì anh mỗi ngày chỉ ngủ năm tiếng, sức chịu đựng tăng cao, cũng được hậu đãi tiền lương rất nhiều, nhưng cũng chỉ là đẳng cấp tiền lương. Nhà cô là một gánh nặng, anh là con trai độc nhất trong nhà sao lại có thể không gánh vác trách nhiệm trong gia đình được?
Những năm qua anh nhất quyết không để ý đến sự kiên trì của cô. Cô không cần phải có chồng làm lương cao, mà cô cần người chồng có thể trả lương cao!
Nhìn cô một cái thật lâu sau cùng, Mạnh Dật Phi rời đi. Bóng lưng cô đơn nói lên nỗi đau trong lòng, mà đáy mắt đau đớn của anh là tố cáo nghiêm khắc nhất.
Cô sai lầm rồi sao? Uông Mỹ Lệ chán nản té trên mặt đất.
Từ mười tám tuổi cô đã bắt đầu dọn ra khỏi nhà, cô vẫn luôn cố gắng vươn lên, không bỏ qua bất kỳ cơ hội tiến vào xã hội thượng lưu nào, làm như vậy để lót đường bước vào gia đình phú quý. Trên đường đi của mình, cô không quan tâm ánh mắt của mọi người, tin chắc thời gian có thể chứng minh là cô đúng.
Cô không muốn trải qua cuộc sống cực khổ, là sai sao?
Tại sao. . . . . . Dật Phi cố tình muốn chọn đêm trước đính hôn ngả bài lần nữa cùng cô!
Đã từng có tình cảm. . . . . . Không thể vẫn chôn ở đáy lòng nhau sao?
Chẳng lẽ anh không biết, mỗi một lần ngả bài lại khiến cho cô hận chính mình thêm nữa!
Nghèo khó và quá khứ khiến uông Mỹ Lệ không muốn do dự nữa, đây là con đường tốt nhất. Cô muốn mình phải có Núi Vàng Núi Bạc, mà không phải là tiền lương của công việc.
Bỏ lỡ Trình Văn Lương, cũng không còn cơ hội tốt như vậy. Uông Mỹ Lệ chỉnh đốn lại tâm trạng đứng lên, ngày mai muốn bắt đầu chuẩn bị kết hợp lễ phục.
Không chần chừ. . . . . . Cũng không thể chần chừ!