Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 60




Cả phòng riêng đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả người trong tổ quay phim cũng chợt ngừng thở, đây, đây là tiết tấu gì thế?

Sao đột nhiên lại cầu hôn?!

Nhưng vị nào đó vừa được cầu hôn lại trông rất bình tĩnh, Viên Tư Ý còn tưởng rằng đây chỉ là vấn đề Lý Quân Nguyện đưa ra dựa theo chủ đề phim tình cảm cô vừa nói, hoàn toàn không ý thức được ý nghĩa sâu xa trong đó, "À, vậy có lẽ phải căn cứ vào tính cách nhân vật để quyết định? Nhưng trước đây em đã xem rất nhiều phim đều rất rập khuôn, không có gì thú vị."

Hiểu rồi, bạn gái thích đi con đường riêng.

Lý Quân Nguyện cũng không định để ekip chương trình quay được quá nhiều tư liệu sống, nhanh chóng kéo đề tài đi, "Vậy thì. Được rồi, ba mươi sáu vấn đề đã xong, chờ bọn tôi cơm nước xong đối mặt nhau bốn phút là hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Viên Tư Ý ăn Soufflé gật đầu, hương vỏ cam tươi mát quanh quẩn trong miệng.

*Soufflé: hay còn gọi là trứng rán phồng là một loại bánh nướng làm từ lòng đỏ trứng đánh với lòng trắng kết hợp với rất nhiều gia vị và được dùng như món mặn để khai vị chính hoặc món tráng miệng ngọt.

Nguồn tham khảo: wikipedia.com, decanter.com, thespruceeats.comNếu đối diện với Lý Quân Nguyện bốn phút, có lẽ sẽ không nhịn được muốn hôn, nếu có thể hôn thì tốt quá, vậy có thể thu thập được một Lý Quân Nguyện hương cam rồi.

Lý Quân Nguyện hoàn toàn không biết bản thân trong lòng bạn gái đã biến thành một trò chơi thu thập, buông dao nĩa trong tay, chăm chú nhìn Viên Tư Ý ăn miếng Soufflé cuối cùng mới ấn đồng hồ bấm giây bắt đầu tính thời gian.

Cô ấy bỗng cảm thấy có nhiều thời gian hơn để quan sát đôi mắt của Viên Tư Ý so với bình thường, tròn xoe, long lanh nước, lông mi dài, màu đồng tử cũng rất đẹp, quan trọng nhất chính là, tràn đầy trong đôi mắt kia đều là bản thân.

Lý Quân Nguyện hài lòng cười, chân dưới bàn lại không an phận nâng lên chạm vào mu bàn chân Viên Tư Ý, trêu đến khiến gương mặt xinh đẹp của Viên Tư Ý nhíu lại, trong mắt mang theo chút cảnh cáo, nhưng từ góc nhìn của Lý Quân Nguyện đó rõ ràng chỉ là hờn dỗi mà thôi.

"Được rồi, đã hết thời gian, chúc mừng hai vị đã hoàn thành thực nghiệm 36 câu hỏi tối nay, bây giờ hai vị dùng cơm xong có thể lên xe về ký túc xá nghỉ ngơi." Người ekip nói.

Lý Quân Nguyện cảm giác bản thân vẫn chưa ngắm đủ thì thời gian đã hết, lúc nhìn về phía nhân viên chương trình ý cười trên khóe môi cũng chưa kịp thu lại, nhân viên trông thấy đều sợ hãi khó hiểu, "Tí nữa bọn tôi có thể đi dạo không? Nghe nói chợ đêm bên cạnh đây chơi rất vui."

"A," Nhân viên công tác có phần khó xử, chưa nộp hồ sơ có thể dạo chợ đêm được không, sẽ không gây ra hỗn loạn gì chứ, "Chuyện này tôi phải xin ý kiến lãnh đạo đã."

Lý Quân Nguyện phất tay ý bảo cô nàng đi đi, qua vài phút sau nhân viên công tác đã nói lãnh đạo cảm thấy có thể, sau đó sắp xếp khẩu trang để các cô mang.

Lý Quân Nguyện nhận lấy khẩu trang, nhấn tắt giao diện chat vừa mới cò kè mặc cả với Ninh Vọng, sau khi mang xong vén tóc không chút e dè đưa tay bản thân về phía Viên Tư Ý, "Đi thôi, dạo chợ đêm."

Viên Tư Ý do dự nhìn thoáng qua camera mới nắm lấy, "Ừm, nhiều người như vậy, nắm tay sẽ tốt hơn."

Ít nhiều có ý giấu đầu lòi đuôi.

Người của tổ làm phim loáng thoáng cảm giác được gì đó, dù gì... không cảm giác được nữa thì chính là tên ngốc rồi?!

Hai người đeo khẩu trang nắm tay đi qua hai con phố bước vào chợ đêm người đến người đi, đêm khuya phía nam còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, những bảng hiệu đèn đóm đẹp mắt, đủ loại mùi hương món ăn vặt và món xào, những người trẻ tuổi cầm ly thủy tinh uống ngụm bia to, trên đường phố chợ đêm này tràn ngập hơi thở khói lửa của đảo G, đều là phong cảnh ngày thường các cô không nhìn thấy.

Người của đoàn phim cố gắng bí mật theo sát phía sau, sợ sẽ gặp phải chuyện gì trong đám đông cuồn cuộn này.

Ngay cả Viên Tư Ý cũng có phần căng thẳng nhìn hoàn cảnh xung quanh, "Thật sự không sao chứ, ở đây cũng nhiều người quá rồi."

Lý Quân Nguyện an ủi cô, "Không sao đâu, lúc trước chị cũng tới đây rồi, người ta đều vội vàng vui chơi, nào có thời gian rảnh nhìn người qua đường. Chỉ cần trốn sau đám người này, vấn đề không lớn."

Viên Tư Ý gật đầu.

"Em để ý lắm à?" Lý Quân Nguyện lại đột nhiên hỏi cô, "Nếu hai chúng ta bị phát hiện, em cảm thấy công khai thế nào?"

"Được chứ," Ánh mắt bị món cơm niêu ven đường hấp dẫn đi của Viên Tư Ý một lần nữa lại về trên người Lý Quân Nguyện, "Nhưng có ảnh hưởng công việc của chị không?"



"Chị là diễn viên, không phải idol," Lý Quân Nguyện tỏ vẻ không sao nói, "Huống hồ fans chị có lẽ đã bị những tin tức tán loạn trước đây tấn công đến chết lặng rồi."

Cô ấy nói ra mới nhớ việc lớn không tốt, hai ngày trước bạn gái mới vừa vì chuyện này mà ghen, mồm miệng bản thân sao lại nhắc tới rồi.

Viên Tư Ý nhíu mày, "Chị như vậy là không đúng."

Lý Quân Nguyện vừa định xin tha thứ, đã nghe lời thoại nghiêm trang kế tiếp của Viên Tư Ý, "Là một nhân vật công chúng thì bộ mặt chị bày ra trước fans và đại chúng phải tích cực năng lượng một chút, những tin tức này của chị thật sự không tốt lắm, lỡ như fans học xấu thì phải làm sao."

"Biết rồi." Lý Quân Nguyện cảm thấy buồn cười, bây giờ ngoài chị Lâm lại có thêm một người quản lý cô ấy rồi, "Bà quản gia trẻ."

Cô ấy rất nhớ cũng rất hưởng thụ loại cảm giác này, thật sự muốn cưới Viên Tư Ý về nhà lập tức.

Hai người nắm tay chen chúc trong đám đông cuồn cuộn, ăn các món ăn vặt của đảo G, như một đôi tình nhân không thể bình thường hơn nữa — nếu bỏ qua việc các cô ăn gì cũng phải tìm một góc vắng vẻ.

Viên Tư Ý ăn đã no, tầm mắt rốt cuộc cũng chuyển từ các món ngon sang các quầy hàng trò chơi, nào là vẽ tranh cát, tô tượng, ném vòng, ném bao cát đủ loại.

Các cô đi một lượt, Viên Tư Ý chợt dừng bước, tầm mắt rơi vào một món đồ chơi đằng sau sạp bắn súng.

Lý Quân Nguyện nhìn theo tầm mắt cô, nơi đó có một chút cún bông thật to đang nằm, đôi mắt long lanh nhìn người tới lui trên đường.

"Muốn à?" Lý Quân Nguyện hỏi Viên Tư Ý.

Viên Tư Ý gật đầu, "Sau đó chị có lấy được Lucky không?"

Nói chính là chú cún lúc trước khi các cô chia tay Viên Tư Ý đặt ở cửa phòng trả lại cho Lý Quân Nguyện.

"Ừm," Lý Quân Nguyện cười nói, "Sao nào, có phải hối hận lúc đó sao lại trả nó lại cho chị không?"

"Ừm." Viên Tư Ý gật đầu, "Chị không thấy con chó to kia có chút giống Lucky à?"

"Đi thôi," Lý Quân Nguyện kéo cô đi tới quầy hàng, "Thắng nó cho em."

Viên Tư Ý bị cô ấy kéo sang, ở quầy thanh toán mới nhớ tới hỏi, "Chị biết chơi à?"

"Không phải em từng xem kịch chị diễn à?" Lý Quân Nguyện thuần thục đùa nghịch súng ngắm, "Lúc đó vì để diễn được vai diễn kia có luyện qua."

Viên Tư Ý nhìn dáng vẻ ngắm bắn của cô ấy, nghiêm túc lại hiên ngang, cực kỳ đẹp, "Chờ chút."

Nói xong, cô lấy một sợi dây chun, buộc mái tóc xõa ra của Lý Quân Nguyện thành một chiếc đuôi ngựa thấp, "Ừm, được rồi."

Lý Quân Nguyện yên lặng đứng đó mặc cho bạn gái loay hoay với tóc cô ấy, cố gắng kiềm chế xúc động muốn hôn của bản thân, nâng súng lên, "Nhất định lấy về cho em."

Lý Quân Nguyện nói xong lời này viên đầu tiên chỉ trúng hai quả bóng, mặt mũi cô ấy có chút không nhịn được, "Khụ khụ, có thể là lâu rồi không luyện tập, lại nào."

Viên Tư Ý đứng cạnh cũng không nói gì, chỉ nhìn cô ấy gật đầu.

Không biết lặp lại mấy lần, Lý Quân Nguyện rốt cuộc mới có chút suy sụp muốn từ bỏ, "Cái này cũng khó quá rồi..."

"Không chơi nữa sao?" Viên Tư Ý hỏi.



"Chị cảm thấy chị bắn không chuẩn." Lý Quân Nguyện vẻ mặt đau khổ nói.

"Thử lại xem, nói không chừng đấy." Viên Tư Ý nói xong lại đưa tiền cho hai lượt nữa, "Cún con phù hộ, nhất định có thể."

Ngay cả chủ quán cũng bị cô chọc cười, "Em gái, bồ tát thần phật phù hộ tôi nghe nhiều rồi, cún con phù hộ của em tôi lần đầu tiên nghe đấy, cún con có thể phù hộ bạn em à?"

"Nhất định có thể." Viên Tư Ý cực kỳ nghiêm túc, "Cún của bọn tôi tên Lucky đấy."

Lý Quân Nguyện bị cô trêu nở nụ cười, lại nâng súng lên, "Được rồi, chị đây lại cố gắng thêm chút mang Lucky cỡ lớn về nhà."

Ván thứ hai, Lý Quân Nguyện rốt cuộc mới lấy được cún bông, chủ quán cười ha hả gỡ cún bông cực lớn từ trên giá đồ chơi xuống giao vào tay Lý Quân Nguyện, "Bạn cô lợi hại thật, cún con thật sự có thể phù hộ đấy."

"Đúng vậy, em ấy vẫn luôn rất lợi hại." Lý Quân Nguyện nói.

Cô ấy nhét cún bông vào lòng Viên Tư Ý, "Lucky cỡ lớn, tặng em."

Viên Tư Ý ôm cún bông thật to nhìn nhìn, hỏi cô, "Em có thể dùng cún bông này đổi lại Lucky với chị không?"

"Sao nào, người nào đó lúc trước vứt bỏ nó không phải rất nhẫn tâm à, giờ lại muốn lấy về?" Lý Quân Nguyện cười nói.

"Ừm," Viên Tư Ý nghiêm túc nhìn Lý Quân Nguyện, "Thật ra lúc đó em do dự rất lâu, nhưng trước đó đã nói là cho em mượn, nên phải trả lại."

"Nhưng mà bây giờ..." Ngay cả chủ nhân của nó cũng đã trở thành bạn gái, "Em vẫn muốn Lucky, có đổi không?"

"Không đổi." Lý Quân Nguyện không hề nghĩ ngợi đã từ chối.

Viên Tư Ý vừa định tranh luận thêm mấy câu, Lý Quân Nguyện đã xoa đỉnh đầu cô, cúi người xuống, "Con to này em ôm trước, cùng với chị sẽ luôn ở bên em, còn Lucky nhỏ gần đây đang bận việc khác, bận xong sẽ quay lại."

"Bận gì thế?" Viên Tư Ý hoang mang nói, cún đồ chơi còn có thể bận việc gì ư?

"Bí mật." Lý Quân Nguyện nháy mắt mấy cái với cô.

Viên Tư Ý không hài lòng dẫu môi, keo kiệt, không nói với cô.

Hai người tay nắm tay đi đến cuối phố, vừa định đi ra khỏi chợ đêm, Lý Quân Nguyện vẫn có phần không chịu được khẩu trang ngột ngạt nên tháo khẩu trang. Đảo G thật sự quá nóng, không thân thiện với người sợ nhiệt như cô ấy.

Nào ngờ cô ấy vừa tháo khẩu trang xuống, lập tức đã có một giọng nữ truyền đến, "Đệt?! Lý Quân Nguyện?!"

Nhất thời ánh mắt bốn phía đều hội tụ về vị trí các cô trong nháy mắt, như là từng ánh đèn pha, ngay cả tổ quay phim ở phía sau vẫn luôn ẩn nấp ghi hình cũng bại lộ.

"Nguy rồi." Lý Quân Nguyện kéo khẩu trang lên lại, nắm tay Viên Tư Ý, tay kia lại vòng sang đầu vai Viên Tư Ý sợ cô bị đám đông lao tới nơi này chen phải, "Ôm chặt cún bông, chúng ta phải giết khỏi vòng vây."

Viên Tư Ý vốn là lần đầu ở trung tâm cơn bão đám đông có phần sợ hãi, nhưng kỳ lạ là vào khoảnh khắc cô được hơi thở của Lý Quân Nguyện vây quanh lại không sợ nữa.

Cô nghe lời ôm chặt Lucky to trong lòng, nắm chặt tay Lý Quân Nguyện, "Em chuẩn bị xong rồi."

Lý Quân Nguyện cúi đầu nhìn vẻ mặt kiên định của cô, oanh liệt đến cứ như muốn đi nổ lô cốt, "Vậy chúng ta đi thôi."

Rõ ràng vẫn là ngày xuân, nhưng cũng đã có độ ấm và náo nhiệt của ngày hạ, các cô ôm nhau, xuyên qua đám đông cuồn cuộn, bầu trời lại trút xuống một cơn mưa to cuối cùng của mùa xuân, dưới đèn đường chiếu rọi tựa như một trận tuyết dày cuối xuân, bay lả tả, lãng mạn được viết vào trong cảnh sắc, hòa cùng mùa xuân.

Ngày hạ sắp đến rồi.