Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 55




Cơm tối đã làm xong, Vu Sơ Ánh còn cố ý để thêm một phần sườn lợn rán không chứa rượu cho Viên Tư Ý.

Sau khi Thích Sá và Kỷ Diệp Hàng trở về nghe nói Viên Tư Ý chỉ nếm chút nước sốt đã say sắc mặt cũng khiếp sợ, "Vậy tí nữa cô ấy có ăn cơm tối không?"

"Có lẽ không ăn đâu." Hứa Lãng Nguyệt nói, "Cảm giác cô ấy say lắm."

"Cần giúp không?" Lý Quân Nguyện vẫn luôn ở phòng khách đi tới, sắc mặt ôn hòa hỏi.

Vu Sơ Ánh đưa sườn lợn rán trong tay cho cô ấy, "Đây là phần của Tư Ý, cô để sang đó sau đó xem xem có thứ gì đậy lại tí nữa chờ cô ấy tỉnh thì ăn."

"Được."

Lý Quân Nguyện không nói thêm gì chỉ nhận lấy đ ĩa rồi đi, trông thấy thế Hứa Lãng Nguyệt trợn mắt há mồm, "Lý Quân Nguyện bị sao vậy? Trông tâm trạng cũng tốt thật nhỉ?"

Thích Sá cũng gật đầu theo, "Nhìn sắc mặt cô ấy cùng dáng vẻ đằng đằng sát khí ngày đầu tiên cứ như hai người."

"Mọi người đang nói gì vậy?" Viên Tư Ý lại đột nhiên đi tới, sợ tới nỗi Hứa Lãng Nguyệt suýt nữa nhảy dựng lên.

"Tư Ý???" Hứa Lãng Nguyệt quay đầu nhìn rõ người tới, "Không phải cô say à, sao lại tỉnh nhanh thế?"

"Không biết." Viên Tư Ý nói, "Có thể là lần này hấp thu không nhiều lắm."

"Ồ, vậy thể chất này của cô thần kỳ thật ấy, chỉ li3m một chút như vậy thôi nè," Hứa Lãng Nguyệt nói xong muốn lấy thìa miêu tả cho hai người đàn ông không ở hiện trường kia xem rốt cuộc Viên Tư ý li3m miếng nhỏ thế nào.

Viên Tư Ý lặng lẽ đi đến bên cạnh Vu Sơ Ánh, "Ừm, cảm ơn."

Vu Sơ Ánh cười khẽ, "Đừng khách sáo. Tìm được đáp án chưa?"

"Ừm." Viên Tư Ý gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Vu Sơ Ánh nói.

Lý Quân Nguyện vừa đặt đồ xuống quay lại đã thấy Viên Tư Ý đang đứng bên cạnh Vu Sơ Ánh nói chuyện phiếm, tuy rằng hiện tại đã xác định Viên Tư Ý thích bản thân, nhưng trông thấy cảnh tượng này vẫn có chút khó chịu, vì thế yên lặng đi đến ngăn Viên Tư Ý và Vu Sơ Ánh hỏi, "Sao em lại dậy rồi?"

"Tỉnh rồi nên dậy." Viên Tư Ý nói xong nghiêng người né tránh một chút, từ giây phút trông thấy Lý Quân nguyện, cô đã nghe thấy tiếng tim bản thân dần đập nhanh hơn, "Có hơi đói bụng."

"Vậy đi thôi đi thôi, chúng ta ăn cơm đi." Thích Sá hô, "Hình như tối nay chương trình có sắp xếp đấy."

Hứa Lãng Nguyệt sụp đổ nói, "Không phải chứ, còn muốn làm gì nữa, làm việc cả ngày tôi chỉ muốn nằm thôi."

Kỷ Diệp Hàng nói, "Hình như là từ đường ở đỉnh núi này có ngày hội truyền thống gì ấy, ekip chương trình muốn chúng ta lên núi xem náo nhiệt."

Hứa Lãng Nguyệt cứng đờ, "Leo, leo núi? Không phải chứ... đây là muốn mệt chết tôi à."

Những người khác vừa ăn cơm vừa thảo luận hoạt động lát nữa, chỉ có Lý Quân Nguyện và Viên Tư Ý vẫn luôn yên lặng không lên tiếng.

Suốt quá trình Viên Tư Ý vẫn cúi đầu ăn cơm, sau khi tim đập nhanh thì hiện tại mặt cô cũng cảm giác có chút nóng, sợ bị Lý Quân Nguyện nhìn ra lần này bản thân không quên chuyện xảy ra sau khi say, vùi đầu đến thấp vô cùng, còn thấp nữa sẽ chui tọt vào bát cơm mất.

Lý Quân Nguyện thì vẫn chú ý đến Viên Tư Ý, sợ cô say còn chưa tỉnh táo hoàn toàn tí nữa lại diễn ra hình ảnh xấu hổ gì trước camera, thấy cô vùi đầu thấp như vậy thật sự sợ cô vừa cúi đầu sẽ vùi vào trong bát cơm ngủ khò, tim vẫn luôn treo cao nên cơm chưa ăn được mấy ngụm.

Nhưng không thể không nói, Viên Tư Ý cũng quá đáng yêu rồi, ngay cả cúi đầu ăn cơm cũng đáng yêu thật. Tiếc là cô vừa say xong sẽ mất trí nhớ, nếu không đoạn vừa rồi hẳn có thể xem như các cô xác nhận quan hệ.

Ừm, vẫn phải nghĩ xem khi nào thì thổ lộ, đã không đợi được kết thúc chương trình rồi.

Ăn cơm xong ekip quả nhiên công bố sắp xếp đêm nay, "Người đảo G có tập quán thờ trăng, mỗi thôn hàng năm đều sẽ có ngày tế trăng riêng. Trên đỉnh núi này chính là miếu thần thôn dân ở đây tế trăng, nghe nói rất linh nghiệm, nên tối nay mọi người cùng lên đó cầu nguyện."

"Không biết tại sao loại hoạt động lãng mạn này từ miệng các người nói ra hình như không lãng mạn lắm." Hứa Lãng Nguyệt mắng.

Ekip chương trình:... Cô quan tâm thế! Nhanh xuất phát cho tôi!



Đoàn người bị không trâu bắt chó đi cày, bắt đầu từ giữa sườn núi trèo lên trên.

Tế trăng có lẽ là nghi thức rất lớn đối với người trong thôn, dọc đường đi bọn họ gặp không ít thôn dân bình thường chưa từng gặp, mọi người không chỉ dẫn theo cả nhà, còn mỗi người xách một túi to đồ dùng bái thần.

Khoa trương nhất còn có hai đứa bé nâng một cây hương thật to thở phì phà phì phò lên núi, vừa đi còn vừa ca hát.

Nhóm sáu người hai tay trống trơn lững thững dạo chơi, trông như sáu con gà con đi lầm vào thế giới khác vậy.

So với những thôn dân bình thường đã quen leo núi, tốc độ sáu con gà con này thật sự là quá chậm, rất nhanh đã rơi lại phía sau cùng.

Đến khi cuối cùng bọn họ đã lên được miếu nguyệt thần trên đỉnh núi, đã trông thấy trong miếu thờ không lớn chật ních người, cây hương thật to vừa thấy kia cũng đã cắm ngay ngắn trong lư hương, đang tỏa ra hương khói lượn lờ trong bóng đêm.

Trông thấy đám người trước mặt, sáu người lùi về sau từng bước.

Thích Sá là người rút lui đầu tiên, "Đây không phải có hơi đông người sao, tôi có thể không cầu nguyện được không?"

Âm thanh vô tình của ekip, "Không được."

"..."

Nhưng cũng nhiều người quá rồi.

Nhóm khách mời cũng không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn đi ra phía sau xếp hàng đi vào nơi cầu nguyện, Lý Quân Nguyện cẩn thận đứng ở phía sau Viên Tư Ý, sợ cô bị người chen phải sau đó xảy ra sự kiện giẫm đạp, đây là Viên Tư Ý vừa mới say, vô cùng dễ vỡ.

Mấy người vừa đi về trước còn bị thôn dân nhiệt tình xung quanh nhét mấy nén hương vào trong tay, "Tế trăng phải dâng hương, nếu không nguyệt thần sẽ không vui."

Thịnh tình không thể chối từ, nhóm người đành phải nhận hương, dựa theo tập tục trong thôn thắp hương bái thần, theo đúng quy trình sau đó người trong miếu nguyệt thần cũng không giảm bớt tí nào.

Hứa Lãng Nguyệt khó hiểu, "Không phải chứ, bái nguyệt thần xong vẫn không đi là làm gì thế?"

Một thôn dân xếp hàng bên cạnh nhiệt tình giải đáp, "Bái nguyệt thần xong còn phải tìm người giải người giải đáp nghi ngờ, người giải đáp nghi ngờ sẽ nói một câu cho cô, những câu này chính là đáp án cho nghi hoặc lớn nhất trong lòng cô hiện tại. Rất linh nghiệm!"

"Hơn nữa lễ nguyệt thần của chúng tôi mỗi năm một lần, rất long trọng! Năm nay vì chính phủ không cho chúng tôi diễu hành, chúng tôi đành phải bắn pháo hoa, tí nữa từ chỗ đất trống bên ngoài có thể trông thấy pháo hoa!"

"..." Còn nữa à.

Mấy người đành phải như đám gà bị xua đi xếp hàng phía sau hàng người lần nữa, người chen chúc trong miếu nguyệt thần rốt cuộc bắt đầu ít hơn một tí, không khí dường như lại trở nên thông thoáng hơn.

Khi đến sáu người bọn họ, mỗi người đều thu được lời giải nghi hoặc của nguyệt thần.

Lý Quân Nguyện đươc câu nói là "Chân thành sẽ có được hồi báo".

Mà câu trong tay Viên Tư Ý lại càng thêm rõ ràng "Chính là hiện tại".

Mấy người ra khỏi miếu nguyệt thần, tìm một nơi cách xa đoàn người một chút nhìn câu nói gọi là giải thích nghi hoặc này, nhất thời đều bật cười.

Hứa Lãng Nguyệt nhỏ giọng nói, "Đây không phải phiên bản truyền thống của quyển sách đáp án đang rất thịnh hành kia sao?"

Thích Sá cười nói, "Tôi cũng thấy giống, cái này cũng qua loa quá rồi."

"Đều là những đáp án dùng được mọi lúc mọi nơi nhỉ," Vu Sơ Ánh nói xong còn huých Viên Tư Ý, "Tư Ý nói phải không?"

"Ừm." Viên Tư Ý chỉ lên tiếng, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, nhìn chằm chằm tờ giấy kia thất thần.

"Sao thế?" Lý Quân Nguyện chú ý cô khác thường, "Em hỏi câu hỏi gì thế?"

Viên Tư Ý dịch sang phía Vu Sơ Ánh, "Không, không có gì."



Lý Quân Nguyện rốt cuộc chậm chạp cảm giác được, sau khi tỉnh rượu tuy rằng Viên Tư Ý không giận dỗi cô ấy nữa, nhưng sao dường như lại cảm thấy đang xa cách cô ấy một cách khó hiểu, hơn nữa...

Cô ấy liếc mắt sang Vu Sơ Ánh, hơn nữa còn liều mạng dựa vào bên cạnh Vu Sơ Ánh, chẳng lẽ cô tỉnh rượu liền thay lòng đổi dạ?!

Đương nhiên Viên Tư Ý không biết suy nghĩ thái quá trong lòng Lý Quân Nguyện, cô chỉ chăm chú nhìn đáp án kia thật lâu, gấp gọn nó lại bỏ vào trong túi của bản thân.

Pháo hoa có lẽ phải muộn một chút, mấy người tìm một bãi cỏ ngồi xuống, hóng gió ngắm cảnh đêm đảo G, hưởng thụ buổi tối thảnh thơi khó được, cùng đợi pháo hoa không biết khi nào mới đến.

Ekip chương trình cũng hiếm khi không thúc giục bọn họ chơi trò chơi, chỉ để bọn họ im lặng ngồi hóng gió.

Nhóm người lại tự động tự giác chia làm ba nhóm nhỏ, hai người cùng trò chuyện, chỉ có Lý Quân Nguyện và Viên Tư Ý cùng ngồi nhìn cảnh đêm trước mắt im lặng không nói.

Lý Quân Nguyện lặng lẽ nhìn Viên Tư Ý vài lần, thấy Viên Tư Ý cũng không có xúc động dịch từ bên cạnh mình sang bên cạnh Vu Sơ Ánh mới yên tâm lại, lặng lẽ lấy hai viên kẹo từ trong túi, đưa một viên cho Viên Tư Ý, "Ăn không?"

Viên Tư Ý nhận viên kẹo toffee* cho vào miệng, mùi caramel đậm đà lập tức lan ra.

"Ngon không?" Lý Quân Nguyện hỏi.

*Toffee: một loại kẹo được làm từ nguyên liệu chính gồm đường đun nóng và bơ, gần giống như caramel, có thể thêm chocolate và các loại hạt.

Viên Tư Ý vừa mới quay đầu gật gù, một tia pháo hoa bỗng bay lên từ phía bờ biển đối diện đỉnh núi, phát ra một tiếng "vút" sắc nhọn, sau đó nổ tung thành những đốm hoa lửa trong trời đêm.

Bầu trời đêm vốn yên tĩnh lại trở nên náo nhiệt vì tia pháo hoa này, tiếp theo là tia thứ hai, tia thứ ba...

Ánh sáng chiếu lên mặt bọn họ, ngay cả trái tim yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt.

"Đẹp thật," Lý Quân Nguyện nhìn ánh sáng kia chiếu lên mặt Viên Tư Ý, "Không hổ là ngày hội long trọng bọn họ nói."

"Ừm." Âm thanh pháo hoa rất lớn, Viên Tư Ý chỉ có thể thấp thoáng nghe thấy lời nói của Lý Quân Nguyện, ánh sáng rải rác chiếu lên mặt cô ấy, đẹp thật.

"A Ý..."

"Lý Quân Nguyện."

Hai người cùng lúc quay sang mở miệng, sự va chạm ăn ý này khiến hai người đều không nhịn được cười, Lý Quân Nguyện đưa tay sờ tóc Viên Tư Ý, "Em nói trước đi."

Trái tim nhảy lên nổ tung rốt cuộc bị âm thanh che giấu, ráng hồng trên mặt cũng bị ánh lửa pháo hoa che mất một phần, Viên Tư Ý hít sâu một hơi mới cầm lấy tay Lý Quân Nguyện, "Lý Quân Nguyện, hôm nay tôi nghe thấy rồi."

"Nghe thấy cái..." Lý Quân Nguyện vừa định hỏi, đã nhớ lại những lời bản thân nói khi Viên Tư Ý say tối nay, "Em, em không say ư?"

"Say, nhưng hình như không say hoàn toàn." Viên Tư Ý nói, "Cho nên, chị có thể không cần lặp lại lần nữa."

Lý Quân Nguyện mở to mắt nhìn, "Ý em là..."

Viên Tư Ý tiến đến bên tai cô ấy, thấp thoáng dưới hoa lửa liên hồi, dưới ánh lửa long trọng, cô nói, "Lý Quân Nguyện, em thích chị."

"Chị có đồng ý ở bên em không?"

Lý Quân Nguyện sửng sốt cả người, pháo hoa vẫn đang không ngừng nở rộ, nhưng cô ấy lại có thể nghe thấy tiếng trống ngực bản thân nổ vang, sôi nổi hơn cả pháo hoa náo nhiệt, cô ấy vội vàng trả lời, "Đương nhiên!"

Giây tiếp theo cô ấy nắm lại tay Viên Tư Ý, "Chị cũng thích em."

Trước đây Viên Tư Ý không tin những hình ảnh đẹp đẽ trong phim ngôn tình này, cô vẫn cho rằng tình yêu trong cuộc sống hiện thực hẳn phải bình thản yên ổn gạo củi dầu tương dấm muối trà*!

Nhưng đến khi quen biết Lý Quân Nguyện, cô mới biết được, hóa ra trái tim có thể đập mãnh liệt như thế vì một người, hóa ra tiếng tim đập lại to như thế.

Giờ phút này nếu đặt ở phim ngôn tình, nhất định cũng là một cảnh rất đẹp.

Dưới pháo hoa long trọng, em sẽ nắm tay chị, giấu mọi người lặng lẽ nói với chị, người em thích, là chị.