Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi

Chương 32




Tối đó đoàn phim tổ chức một bữa cơm tất niên lớn đêm giao thừa, hầu như mọi người đều còn ở đoàn phim, mọi người trở nên tưng bừng náo nhiệt, mùa đông ở thành phố Q cũng không quá lạnh, ngoài trời bày một dãy bàn ghế dài, chỉ riêng lẩu đã bày gần hai mươi nồi, bên cạnh còn có mấy bàn gói sủi cảo đang khí thế ngất trời.

Trong bầu không khí vui vẻ náo nhiệt tiếng reo hò cười nói của mọi người, Lý Quân Nguyện một mình nâng ly rượu vang ngồi trên nóc một chiếc xe jeep lướt điện thoại.

Điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt chiếu sáng vẻ mặt chẳng mấy biểu cảm của cô ấy, có vẻ tối nay cô ấy cực kỳ không dễ đến gần.

"Cô một mình tới đây làm gì?" Đạo diễn ăn uống no say tìm cô ấy hồi lâu, "Lập hình tượng mới? Trẻ con tự kỷ?"

"Làm gì có." Lý Quân Nguyện uống một ngụm rượu, cô ấy cũng không quên chuyện đạo diễn mấy lần cảnh cáo cô ấy để cô ấy tránh xa Viên Tư Ý một chút, "Hình tượng của tôi không phải người phụ nữ cặn bã luôn gieo rắc tình cảm khắp nơi à?"

"Khà." Đạo diễn đã nhìn ra, tâm trạng người này hôm nay không phải không tốt bình thường, bình thường nói với ông ta đều mang theo chút khách sáo, hôm nay mở miệng đã dỗi ông ta một câu, "Cô còn rất ghi thù nhỉ."

"Tôi vẫn luôn ghi thù." Lý Quân Nguyện nói.

Đạo diễn trèo theo khung lên đến nóc xe, ngồi xuống bên cạnh Lý Quân Nguyện, "Sao thế, năm mới không được nghỉ, không vui sao?"

"Không phải." Lý Quân Nguyện nói, thật ra cô ấy vẫn khá vui, có công việc ít nhất có thể quang minh chính đại ở lại đoàn phim, sẽ không lưu lạc đến nông nỗi đêm giao thừa không có chỗ để đi.

Càng là ngày lễ đoàn viên long trọng, người cô độc sẽ cảm thấy càng thêm cô độc.

"Tiểu Viên về nhà chưa?" Đạo diễn thấy cô ấy như vậy đoán chừng không hỏi ra được gì, dứt khoát thay đổi đề tài khác.

"Tới rồi." Lần này Lý Quân Nguyện lại trả lời rất nhanh, "Đã về nhà hai tiếng trước, có lẽ bây giờ cũng đã ăn cơm tối rồi."

"Ồ." Đạo diễn lại tiếp tục im lặng, hai người im lặng ngồi trên nóc xe một hồi.

Nhận thấy đạo diễn bắt đầu nhích tới nhích lui, muốn lấy thuốc từ túi quần ra, Lý Quân Nguyện bất đắc dĩ nói, "Đạo diễn, thật ra tôi không sao, chú không cần ngồi với tôi, mừng năm mới với bọn họ đi."

Đạo diễn khà một tiếng, "Nhóc còn này, sao còn không cảm kích gì thế."

"Tôi thật sự không sao," Lý Quân Nguyện nói, "Hơn nữa tôi không thích mùi thuốc."

"Được được được, không để cô ngửi thấy, tôi đi đây." Đạo diễn nói, "Cô đừng uống nhiều, tí nữa lại ngã khỏi nóc xe, tôi không có nữ chính nữa."

Lý Quân Nguyện cạn lời, "Tửu lượng của tôi kém vậy sao?"

Nói xong cô ấy lại thấp giọng bồi thêm một câu, "Tôi cũng không phải Viên Tư Ý, một lon bia dứa cũng có thể uống say."

Đạo diễn run run rẩy rẩy đi xuống thang, lại đứng bên dưới chụp một bức ảnh của Lý Quân Nguyện, sau đó tiện tay gửi Viên Tư Ý, "Nữ chính của cháu trông rất cô đơn."

Viên Tư Ý ở nhà đã sớm ăn xong cơm tất niên, lúc này đang vừa xem Gala chào xuân vừa gói sủi cảo, Lộ Ý phụ trách trộn nhân bánh, Viên Gia Dữ không tình nguyện để vợ mình nghiên cứu ra đủ loại "hương vị mới" gói vào trong sủi cảo, Viên Tư Ý cầm cục bột làm tổ trên sofa ngẩn người, trong đầu vẫn thỉnh thoảng chợt hiện ra một màn bị hôn trước khi xuất phát.

Điện thoại vang lên cô cầm lấy xem, là tin nhắn đạo diễn, còn tưởng rằng đạo diễn thúc giục cô suy nghĩ bản thảo, vội vàng mở ra, đã thấy câu nói và hình ảnh đạo diễn gửi tới.

Lý Quân Nguyện trong ảnh một mình cầm một ly nhựa dùng một lần đựng rượu vang, nhàn tản ngồi trên nóc xe jeep màu đen, bầu trời đen chẳng có lấy ánh trăng điểm xuyết vài ngôi sao vụn vặn, khiến ngay cả sợi tóc theo gió lay động của cô ấy cũng có vẻ trong trẻo lạnh lùng, toàn thân không có chút hơi ấm con người, lạnh đến độ sắp không thể với tới.

Rõ ràng hôm nay lúc hôn cô ở sân bay vẫn ổn, sao đột nhiên lại thế này.



"Sao các chú ăn cơm tất niên không dẫn cô ấy theo?" Viên Tư Ý trả lời tin nhắn.

Đạo diễn đang ăn thêm cơm trông thấy tin nhắn này khà một tiếng, hai người này hôm nay sao lại thế này, "Là tự cô ấy không ăn, làm gì có đoàn phim nào cơm tất niên không dẫn nữ chính theo."

Viên Tư Ý để bột lên bàn, cầm điện thoại đi về phòng mình gọi cho Lý Quân Nguyện, khoảnh khắc khi âm thanh tút tút vang lên bên tai cô không nghĩ ra được tại sao bản thân lại muốn gọi cuộc điện thoại này.

Điện thoại vừa nối máy, bên kia liền truyền đến tiếng nói quen thuộc, "A Ý?"

"Ừm." Viên Tư ý không biết mục đích bản thân gọi cuộc gọi này, đương nhiên cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể lên tiếng.

"Sao thế?" Lý Quân Nguyện hỏi, "Không phải em đang ăn cơm tất niên sao? Ăn xong rồi à?"

"Ăn xong rồi." Viên Tư Ý mở rèm cửa, nhìn ánh đèn vạn nhà ngoài cửa sổ, "Đạo diễn nói chị không vui."

Lý Quân Nguyện còn tưởng rằng cô bị gì, lúc này gấp gáp gọi cho cô ấy, thì ra là đạo diễn cáo trạng, "Không có, em đừng nghe đạo diễn nói bừa."

"Chị có." Viên Tư Ý nói, "Ngữ điệu của chị không giống lúc chiều."

Biết rõ đối phương không nhìn thấy, Lý Quân Nguyện vẫn nhướng mày, "A Ý, giờ em đã có thể nghe ngữ điệu của chị rồi."

Phải rồi, hiện giờ thế mà cô đã có thể từ ngữ điệu nghe ra tâm trạng Lý Quân Nguyện.

Viên Tư Ý không để cô ấy chuyển đề tài, "Chị sao thế?"

"Chị thật sự không sao." Lý Quân Nguyện ngẩng đầu nhìn trời sao thở dài, "Chỉ là nhớ đến mẹ chị."

"Nhớ cô à?"

"Ừm." Lý Quân Nguyện nói, "Từ khi bà ấy đi, chị cũng không ăn tết nữa. Năm mới mỗi năm, nhìn sao trên bầu trời, đều sẽ nhớ tới khi chị còn bé. Cũng không biết tại sao, khi đó năm mới mỗi năm đều có tuyết rơi, em đừng thấy bà ấy trông mạnh mẽ vậy, lại rất thích làm chuyện lãng mạn, tuyết rơi cũng sẽ kéo chị ra ngoài bắn pháo hoa. Còn muốn cha chị chụp ảnh cho bọn chị, nói là hai tiên nữ."

"Chỉ là sau khi bà ấy đi rồi, không biết là trùng hợp thế nào, chị cũng không trải qua năm nào có tuyết nữa." Lý Quân Nguyện cười khổ, "Ngay cả có một năm quay phim ở nước ngoài, một nơi hàng năm tuyết đọng, ngày giao thừa hôm đó lại là một ngày năm trăm năm khó gặp."

"Ngay cả một cơ hội nhìn tuyết tưởng niệm đến bà ấy chị cũng không có."

"Thành phố Q ở biên giới phía nam, sẽ không có tuyết." Viên Tư Ý nói.

Nghe thấy bạn gái cứng nhắc an ủi như thế, Lý Quân Nguyện có chút bất đắc dĩ, "Ừm, chị biết, logic của chị cũng không kém đến vậy."

"Vậy nên," Viên Tư Ý nói tiếp, "Chị tới nhà tôi mừng năm mới đi."

"A?" Chuyển biến này khiến Lý Quân Nguyện bất ngờ, "Không được đâu, bây giờ chị quay về thành phố S rất phiền phức, sáng sớm ngày mốt chị còn phải quay phim."

"Nhưng mà, Lý Quân Nguyện," Viên Tư Ý nhìn tuyết nhỏ đột nhiên rơi xuống ngoài cửa sổ, bất giác nhẹ giọng, "Năm nay thành phố S có tuyết."

"Tôi nghĩ, nhất định bà ấy đang nhớ chị."



Rõ ràng đã ngồi trên nóc xe hong gió cả đêm, nhưng trong nháy mắt khi tiếng nói Viên Tư Ý hạ xuống, gió như vô cùng xao động, ngay cả hốc mắt Lý Quân Nguyện cũng bị thổi đỏ.

"Quay về ngắm tuyết đi, Lý Quân Nguyện. Tôi cùng chị ngắm trận tuyết đầu năm mới."

Lý Quân Nguyện mặc cho giọt nước mắt trượt xuống trên mặt bị gió biển thành phố Q nhanh chóng thổi khô, khàn giọng đáp một câu, "Được."

Buổi tối chín giờ đêm giao thừa, Lý Quân Nguyện mua được vé máy bay cuối cùng từ thành phố Q đến thành phố S, xuất phát sau một tiếng.

Cô ấy chỉ mang theo một vali nhỏ với vài món quần áo lên máy bay, lúc đứng ở sân bay chợt nhớ ra, đây cũng xem như lần đầu cô ấy đến nhà Viên Tư Ý, không thể tay không được.

Nhưng đêm giao thừa nơi nơi đều đóng cửa, ngay cả cửa hàng quà tặng ở sân bay cũng đóng cửa, cô ấy đành phải gọi nhờ chị Lâm ở thành phố S đưa lên xe cho cô ấy, lại tìm tài xế lái xe cô ấy đến sân bay.

Đêm giao thừa Chị Lâm nhận được điện thoại cô ấy còn tưởng là muốn chúc tết chị, mới vừa nhận đã định khen Lý Quân Nguyện hiểu chuyện, đối phương mở miệng lại hoàn toàn không phải chuyện như vậy.

Tuy cũng không phải chuyện phiền toái gì, nhưng chị Lâm vẫn rất muốn mắng người, "Giao thừa em chạy về làm gì?"

"Ờm, có chút việc." Lý Quân Nguyện không nói tỉ mỉ, dằn xuống không dám để chị Lâm biết cô ấy và Viên Tư Ý đã phát triển đến mức có thể gặp mặt cha mẹ.

Chị Lâm vừa nghe giọng điệu này của cô ấy liền trở nên cảnh giác, "Lý Quân Nguyện, em sẽ không mùng một đầu năm cho chị cả một cái hot search đầu tiên chứ? Chị nói cho em biết chị thật sự sẽ giết em."

"Không đâu." Lý Quân Nguyện lại rất tin tưởng, cô ấy chỉ đến nhà viên Tư Ý lại không ra khỏi cửa, sẽ không bị chụp phải, "Dù sao chị mang đồ đến cho em là được."

"Được rồi, dù sao quà tặng vừa lúc trong nhà chị có, cứ dùng mấy thứ đó đi." Chị Lâm dù không yên tâm cũng không ngăn được một người trưởng thành cách xa ngàn dặm, chỉ có thể khuyên bản thân thả lỏng, "Em tự chú ý chút, đừng để bị chụp."

"Được, chị Lâm, năm mới vui vẻ." Lý Quân Nguyện đứng trước cửa kính sát sàn ở sân bay, nhìn sân bay đêm ba mươi có vẻ cực kỳ lạnh lẽo ngoài cửa sổ.

"Em ít gây chuyện cho chị thì năm mới của chị sẽ vui vẻ thôi." Chị Lâm nói.

"Yên tâm đi." Lý Quân Nguyện nhìn khóe môi khẽ nhếch lên của bản thân phản xạ trên cửa kính, "Có lẽ sau này cũng sẽ không có chuyện phiền phức thế này đâu."

Viên Tư Ý nói chuyện điện thoại xong ra cửa phòng liền ném quả bom hạng nặng, "Cha mẹ, con mời một người bạn về nhà mừng năm mới."

Động tác làm sủi cảo trong tay Viên Gia Dữ đột nhiên dừng lại, ánh mắt đều sắp trừng ra, cái gì? Ai muốn đến nhà ông ấy ăn tết? Là thằng nhóc khốn nạn nào lặng lẽ bắt cóc con gái nhà ông ấy như thế! Lại còn đánh tới cửa đêm ba mươi! Muốn chết!

Chỉ có Lộ Ý giữ vẻ bình tĩnh như thường, hỏi, "Ai vậy?"

"Nữ chính đoàn phim con." Viên Tư Ý nói, "Cô ấy không còn nơi nào để đi, con bảo cô ấy tới đây, được không ạ?"

Viên Gia Dữ lúc này mới khôi phục lại hoạt động bình thường, ồ, là nữ, "Được chứ, bao giờ con bé tới? Có cần cha theo con đón con bé không?"

"Một giờ sáng nay mới tới, tự cô ấy lái xe tới đây, con chờ cô ấy là được." Viên Tư Ý nói, "Còn sủi cảo để lại chút cho cô ấy là được, cô ấy không kén ăn, cha mẹ ngủ trước đi."

Viên Gia Dữ vẫn có chút u oán, con gái lớn không còn gần gũi cha nữa, tết đến cũng phải ăn mừng với bạn bè.

"Được." Lộ Ý gật đầu, tiếp tục công việc trên tay, "Mẹ sẽ để lại tất cả các loại nhân cho con bé."

Viên Gia Dữ: Khà khà, có thể ăn ít đi hai cái sủi cảo mùi vị kỳ lạ, đột nhiên có chút cao hứng là sao đây.