Edit & Beta: Khả Tịch Nguyệt
______________________
Tần Chung Việt bắt đầu nghĩ lại về mình, đầu tiên hắn phải đồng ý rằng gương mặt kia của Thi Ngôn Dục đúng là rất ok.
Nhưng liệu vì cái này mà hắn giận dỗi thì có phải chuyện bé xé ra to quá không? Như vậy Tinh Tinh sẽ cảm thấy hắn là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi mất.
Không...... Không đúng, hắn không phải vì ghen ghét Thi Ngôn Dục tuấn tú, mà hắn là do...... Là do ————
Do Tạ Trọng Tinh nói Thi Ngôn Dục điển trai hơn hắn! Có sức hấp dẫn hơn hắn chứ bộ!
Hắn tức giận là tại điều này, hắn cực kỳ khó có thể nhịn được được mấy lời ấy.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc Tạ Trọng Tinh nói những lời này, lòng hắn lập tức khó chịu.
Hắn không thể chịu được trong mắt Tạ Trọng Tinh có thằng đàn ông nào đẹp trai hơn hắn có mị lực hơn hắn!
Tần Chung Việt lại bắt đầu run chân, hắn suy nghĩ hồi lâu mới phồng cái lá gan gửi tin nhắn cho Tạ Trọng Tinh: "Sao cậu không hỏi xem tại sao tôi không trở về phòng ngủ, cậu có biết đêm mà không về ngủ là sẽ bị trừ điểm và bị phạt hay không? Cậu hông quan tâm tôi chút nào hết á."
Khi này, Tạ Trọng Tinh nhanh chóng trả lời, "Tôi nghĩ rằng cậu đã lớn vậy rồi, hẳn là có suy nghĩ của mình, tôi chỉ là bạn của cậu thôi, không thể quản cậu quá nhiều."
Tần Chung Việt đọc xong thì cảm thấy không thoải mái, Tạ Trọng Tinh sao lại có thể mặc kệ hắn chứ! Cậu ấy không thèm để ý mình tí xíu nào cả!
Tần Chung Việt bỗng nhiên sửng sốt, ơ kìa? Từ khi nào thì hắn cảm thấy Tạ Trọng Tinh quản hắn, là đang để ý hắn vậy?
Tần Chung Việt gửi tin nhắn cho Tạ Trọng Tinh lần nữa, giọng điệu trở nên mềm yếu hơn nhiều, rất chi là khiêm tốn ám chỉ, "Cậu có thể quản tôi nhiều hơn mà, tôi cũng đâu có để ý cái này."
Lần này, Tạ Trọng Tinh không đáp lại.
Tần Chung Việt không kìm được, tiếp tục đánh chữ, "Tôi không về ngủ, bị trừ bao nhiêu điểm vậy?"
Tạ Trọng Tinh lề mề hồi đáp: "Tôi tìm chủ nhiệm lớp các cậu làm giấy xin nghỉ rồi, cậu không bị trừ điểm."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn yếu ớt hỏi: "Cậu biết tôi sẽ không trở về phòng ngủ từ đầu rồi sao?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Lo trước khỏi hoạ, tôi không muốn cậu bị trừ điểm."
Trong lòng Tần Chung Việt dần rộn ràng, tự mình tìm cho mình bậc thang bèn nhanh chóng nhảy xuống, "Tôi không muốn bị trừ điểm đâu, ngày mai tôi về liền."
Tạ Trọng Tinh: "Ờm."
Tần Chung Việt nằm trên giường nhìn khung thoại của Tạ Trọng Tinh, trong lòng có chút vui sướng cùng ngọt ngào không nói nên lời.
Tần Chung Việt nhịn không được gửi thêm cho Tạ Trọng Tinh mấy dòng nhìn như oán trách, nhưng trên thực tế càng giống làm nũng hơn, nói, "Tôi đang giận đây, cậu không có lời gì muốn nói sao?"
Tạ Trọng Tinh trả lời trong vài giây, "Cái gì? Cậu đang giận à?"
Tần Chung Việt: "??"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Tại sao cậu lại giận?"
Tần Chung Việt đã nhắn một chuỗi "......", một lát sau mới nghĩ một đằng nói một nẻo mà rằng: "Tại vì cậu nói anh ta hấp dẫn hơn tôi, tôi tức."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Chỉ vì cái này thôi? Cậu sẽ không bụng dạ hẹp hòi như vậy chứ?"
Tần Chung Việt cả giận: "Vấn đề không phải là bụng dạ hẹp hòi, tôi chưa bao giờ cảm thấy có người đẹp hơn cậu cả!!"
Tần Chung Việt càng nghĩ càng giận, nổi khùng đùng đùng gõ một câu thật dài, gửi đi, "Trong lòng tôi, cậu là người đẹp nhất! Cậu đứng ở trước mặt tôi, tôi sẽ không nhìn nổi người khác lấy một cái!! Cũng sẽ không thấy người khác đẹp hơn cậu, quyến rũ hơn cậu!! Không ai có thể so được với cậu hết!!"
Tạ Trọng Tinh đọc xong, gương mặt chậm rãi nổi lên một tầng hồng nhạt, đám hồng hồng này chậm rãi tăng thêm, biến thành màu hồng nồng đậm diễm lệ.
Đỏ đến tận gốc tai, đỏ đến cổ, đỏ đến mức để cho bạn cùng phòng ngó y một cái mà nhịn không được kinh hô, "Tạ Trọng Tinh, cậu sốt rồi hả?"
Tạ Trọng Tinh ra vẻ bình tĩnh: "Không có, chỉ là nóng quá thôi." Y nói xong mới phát giác giọng mình đã khàn mất rồi.
Bạn cùng phòng gãi gãi đầu, "Vậy tôi chỉnh điều hòa thấp chút nghen?"
Tạ Trọng Tinh đồng ý, sau đó xoay người đi tới phòng vệ sinh.
Lúc này, ngón tay y cũng nóng, đã ra chút mồ hôi và hơi hơi dính nhớp.
Tạ Trọng Tinh rửa tay, tạt nước vào gò má nóng hổi, chờ đến khi cơn nóng trên mặt giảm xuống một ít mới nhắn cho Tần Chung Việt, "Cậu đã nói lời này với bao nhiêu người rồi?"
Y nói kiểu này đương nhiên là cố ý, y vô cùng xác định Tần Chung Việt chắc là chưa nói với người khác.
Tần Chung Việt nổi giận đùng đùng mà trả lời: "Đương nhiên chỉ nói với cậu thôi á!! Người khác tôi còn không thèm nhìn lấy một cái, được chưa!"
Tạ Trọng Tinh nhìn mấy dòng ấy, trong lòng thì nghĩ "thật ra Tần Chung Việt cũng rất giỏi nói mấy câu dỗ ngọt đó chứ".
Không thể phủ nhận, y được mấy lời này của Tần Chung Việt dỗ đến vui vẻ, nguyên trái tim mềm mụp giống như muốn nở hoa rồi vậy, bay bổng phiêu bồng.
Tạ Trọng Tinh kiềm chế ý cười nơi khóe miệng, nỗ lực bình tĩnh: "Ừ, tôi cũng thế."
Tần Chung Việt: "......Cậu cũng cái gì?"
Tạ Trọng Tinh đáp: "Tôi cũng giống cậu, cậu mới là người hấp dẫn nhất trong lòng tôi."
Tần Chung Việt buồn rười rượi, rằng: "Hiện tại cậu sửa miệng có phải quá muộn rồi không."
Tạ Trọng Tinh: "Không phải sửa miệng, nói thật mà, chỉ là cậu biết đó, lý trí và tình cảm là hai việc khác nhau, từ phân tích tâm lý đại chúng thì kiểu quý công tử lạnh nhạt này của Thi Ngôn Dục thật sự được mấy em gái hoan nghênh hơn, bởi vì có cảm giác thần bí. Nhưng từ tâm lý cá nhân của tôi mà nói, cậu mới là người có sức quyến rũ nhất."
Tần Chung Việt: "...... Thiệt vậy hả? Cậu không gạt tôi đúng hông?"
Tạ Trọng Tinh: "Ừ, không lừa cậu đâu."
Tần Chung Việt dễ dỗ quá đỗi, hắn lập tức phấn chấn lên, "Vậy tôi trong lòng cậu, có phải là đẹp trai nhất hay không?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Đúng vậy, cậu đẹp trai nhất."
Lại giả hình giả dạng bồi thêm: "Về sau ai ở bên cậu, chỉ sợ sẽ phải thường xuyên lo lắng cậu bị người khác câu dẫn đi."
Tần Chung Việt nói: "Vậy cậu quá coi thường tôi rồi đó, tôi không phải loại người như vậy! Chỉ cần kết hôn, dù cho người khác cởi hết trơn hết trọi nằm ở trên giường tôi, tôi cũng không thể cứng nổi!"
Kiêu ngạo vô cùng mà nhắn tới một câu: "Tôi chỉ cứng lên được với bà xã của tôi thôi!"
Tạ Trọng Tinh tinh chuẩn bắt giữ trọng điểm: "......Vậy trước khi kết hôn, người khác cởi hết quần áo nằm trên giường cậu, cậu vẫn có thể cứng sao?"
Tần Chung Việt nói: "Cái này thì tôi không thể khẳng định, vì chưa từng thử, nhưng mà tôi không phải người dễ dãi, không kết hôn tôi sẽ không phát sinh quan hệ với người khác, nếu không, sẽ có lỗi với vợ tương lai của tôi nhiều lắm đó."
Tạ Trọng Tinh: "Ồ."
Tạ Trọng Tinh lần nữa chính xác bắt giữ một trọng điểm: "...... Nói giống như cậu đã trải qua việc sau khi kết hôn rồi có người khác trần truồng nằm trên giường cậu, cậu lại không cứng nổi vậy."
Tần Chung Việt vừa định nói là đã có kinh nghiệm với cái này rồi, chợt phản ứng lại bèn lặng lẽ xóa đi, vắt hết óc nghĩ như thế nào để đánh trống lảng.
Tạ Trọng Tinh nhìn "Đối phương đang nhập......" bên trên. Giằng co đại khái tầm nửa phút, theo bản năng mà nhíu mày lại.
Nửa phút trôi qua, Tần Chung Việt mới gửi tin tới: "Ha ha ha ha nào có, tôi chỉ là cho cái ví dụ thôi mà."
Ngón tay Tạ Trọng Tinh chọt chọt màn hình điện thoại bóng loáng, chậm rãi rời khỏi giao diện trò chuyện, và tìm kiếm trên web ——— "Làm sao để xác minh một người đàn ông là xử nam"
Không đợi trang web hiện ra, y đã đỏ mặt tắt trang web đi, y đây là hoàn toàn bị Tần Chung Việt khiến cho lạc lối rồi.
Nhưng y lại không cách nào suy nghĩ cẩn thận cái cảm giác không ổn nhè nhẹ mà Tần Chung Việt mang đến cho y.
Nói Tần Chung Việt lừa y thì có thể không đến mức, nhưng khả năng là có chuyện gì đó gạt y rồi.
Về phần nó là cái gì, Tạ Trọng Tinh nhất thời không nghĩ ra.
Tần Chung Việt được Tạ Trọng Tinh dỗ một hồi, nguôi giận ngay tức thì.
Y quay trở lại, Tạ Trọng Tinh liền nói với hắn: "Nếu Thi Ngôn Dục xuất hiện trước mặt cậu nữa, cậu nên phớt lờ anh ta đi."
Tần Chung Việt đáp: "Tôi vốn dĩ đã không muốn để ý đến ổng rồi, là ổng cứ lảng vảng miết trước mặt tôi chứ bộ."
Tạ Trọng Tinh: "Ý tôi là, nếu anh ta khiêu khích cậu, cậu hãy coi như không nghe thấy gì đi, xem như anh ta không tồn tại, làm lơ anh ta hoàn toàn, chỉ cần cậu cố gắng được, tôi sẽ đồng ý một yêu cầu của cậu."
Tần Chung Việt phấn khích ơi là phấn khích khi nghe rằng mình có thể đưa ra yêu cầu, "Yêu cầu gì cũng có thể đúng hông?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "Chỉ cần cậu muốn, đều có thể."
Tần Chung Việt ngượng ngùng mà nói: "Ấy ấy cũng có thể luôn hỏ?"
Tạ Trọng Tinh nheo mắt, "Ấy ấy cái gì?"
Tần Chung Việt nói: "Cùng là đàn ông con trai, cậu hiểu mà."
Hắn chớp chớp đôi mắt với Tạ Trọng Tinh, hề hề hề cười rộ lên.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Hầu kết y trượt lên trượt xuống vài cái, bỏ qua ánh mắt ở bên cạnh mới đáp: "Dù sao cậu nói gì cũng được, chỉ cần cậu giữ vững."
Tần Chung Việt nghiêm túc, cúi chào y, "Yes sir, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!!"
Muốn Tần Chung Việt tức muốn hộc máu đúng không? Còn cho người quyến rũ Tần Chung Việt đúng không? Tạ Trọng Tinh cười khẽ lên.
*
Sau khi kết thúc kỳ thi, áp lực nơi Tạ Trọng Tinh nhẹ hơn rất nhiều, có thể tạm thời không cần đi thư viện thường xuyên như vậy.
Nhưng y vẫn thờ phụng phương pháp kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi trong học tập này nên sau khoảng thời gian khắc khổ cực độ, y quyết định tự cho mình nghỉ vài ngày.
Tần Chung Việt phân tâm vào chuyện khác, chuyện thi cử không quá lý tưởng nhưng cũng trong phạm vi có thể tiếp thu.
Do đó, cũng không phải quá lo chuyện sẽ bị rớt môn.
Mấy ngày nay Thi Ngôn Dục dường như biết bọn họ phải thi nên không tìm y, chẳng qua tiền thì vẫn làm theo lời hẹn.
Đúng là mỗi ngày gửi tới một vạn mốt thật, cũng thật sự bỏ hết vốn liếng.
Nhưng ngay từ đầu Tạ Trọng Tinh đã không định làm cuộc giao dịch này với anh ta, nếu không phải anh ta tính kế Tần Chung Việt, mà việc này làm y không thể chịu được.
Ngay cả làm quen mà anh ta còn phải tính kế, dùng cách này, tự hỏi thôi cũng đã thấy không đúng rồi.
Nếu anh ta thoải mái và hào phóng giao lưu ở chung với Tần Chung Việt, thật ra cậu ta sẽ xem trọng mà liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Y từng nói, y cực kỳ thù dai.
Sau khi kỳ thi kết thúc, Thi Ngôn Dục thường xuyên tới tìm y.
Y như thể chẳng có gì mà nói chuyện cùng Tần Chung Việt, hai người đều xem nhẹ Thi Ngôn Dục.
Thi Ngôn Dục ngó Tạ Trọng Tinh một chốc, lại dòm Tần Chung Việt một lát, kêu Tạ Trọng Tinh một tiếng, phô bày xe thể thao mình mới mua cho y ngắm, "Có muốn ngồi trên xe đi thử một chút không? Tôi tình nguyện để cậu ngồi ghế phụ của tôi." (*Ghế kế bên ghế lái)
Tạ Trọng Tinh nhìn cái xe này của anh ta, nói với Tần Chung Việt: "Không phải nhà cậu có rất nhiều xe thể thao à?"
Tần Chung Việt trả lời: "Đúng vậy, một cái gara còn không đủ đây nè, chắc xây riêng luôn một cái kho lớn để chứa siêu xe quá."
Lại sợ Tạ Trọng Tinh cảm thấy mình phô trương và lãng phí, lập tức đổ thừa: "Chẳng qua đều là do ba tôi mua hết thôi, ổng thích xe hơi và đồng hồ lắm, nên trong nhà mới nhiều xe như vậy đó."
Tạ Trọng Tinh đáp: "Khó trách cậu một ngày đổi một chiếc."
Tần Chung Việt nói: "Một ngày đổi một chiếc không phải do tôi ham hư vinh, là vì muốn bảo dưỡng xe thôi nhá."
Tạ Trọng Tinh tung: "Ghế phụ cậu cho ai ngồi vậy?"
Tần Chung Việt hứng: "Ghế phụ không chở người nha*, hàng phía trước toàn là để tài xế ngồi thôi, siêu cấp phú nhị đại chúng ta sẽ không tự mình lái xe."
Thi Ngôn Dục: "......"
Thi Ngôn Dục - vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt mờ mịt, "À thì......"
Tần Chung Việt nói: "Tôi mới vừa biết một kiến thức ít người biết đây."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cái gì?"
Tần Chung Việt tung: "Đó là khi cá voi bài tiết, cương môn* sẽ phình lớn lên cực kỳ, nó sẽ rất đau khổ."
Tạ Trọng Tinh hứng: "Đáng thương ghê, nhưng hầu như không ai biết điều này thì phải."
Tần Chung Việt tung: "Còn nữa, cũng có một kiến thức ít người biết nè, quốc bảo gấu trúc của Trung Quốc chúng ta đã đột phá được một ngàn con rồi, từ loài nguy cấp cho thành giống loài dễ bị tổn thương đó!"
Tạ Trọng Tinh hứng: "Đây là chuyện tốt, nói rõ rằng quốc gia rất coi trọng hoàn cảnh sinh tồn của quốc bảo, về sau số lượng gấu trúc sẽ càng ngày càng nhiều cho coi."
Thi Ngôn Dục: "......"
Editor có đôi lời giải thích:
1. Ở Trung Quốc, theo giấy chứng nhận lái xe ô tô phổ thông 4 chỗ chở được 5 người, chỉ cần không ảnh hưởng đến an toàn lái xe, chỗ phụ có thể không chở hành khách, nếu có 4 người (có trẻ nhỏ) ngồi ở ghế sau thì sẽ không vi phạm pháp luật.
2. Khi bạn quan sát kỹ cơ thể của những con cá voi cái bạn không thể dễ dàng tìm thấy vú và núm vú của chúng như những loài động vật có vú sống ở trên cạn khác. Nhưng không có nghĩa là cá voi không có tuyến vú để nuôi con non. Nếu chúng ta lật cá voi cái và quan sát cẩn thận phần bụng của chúng, chúng ta sẽ tìm thấy một số manh mối cực kỳ quan trọng. Tại phần bụng của chúng sẽ có một vết nứt dài đây là khe sinh dục và hậu môn, nó cũng được hiểu rằng đó là nơi sản xuất và bài tiết. Hai vết nứt nhỏ dưới bụng cá voi cái phân bố đối xứng có thể được nhìn thấy ở cả hai bên của khe sinh dục. Đây là khe tuyến vú của chúng.
Hết chương 71