Tần Chung Việt lắc lắc cái mặt héo úa, Tạ Trọng Tinh không muốn nhìn thấy cũng khó, "Cậu làm cái mặt này làm gì?"
Mặt Tần Chung Việt ủ dột, nói: "Cái mặt nào cơ?"
Tạ Trọng Tinh thong thả ung dung nói: "Tôi nói như vậy, không phải cậu nên vui vẻ sao? Sao cậu lại có biểu hiện không vui thế kia?"
Tần Chung Việt nói: "Tôi không vui hồi nào, tôi vui muốn ch.ết."
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, nói: "Tôi nhìn không ra cậu vui ở chỗ nào."
Tần Chung Việt nổi giận đùng đùng mà nhếch khóe môi lên, nói với Tạ Trọng Tinh: "Tôi vui nè, thấy chưa? Tôi vui tới mức khóe miệng kéo đến bên tai luôn rồi."
Tạ Trọng Tinh nói: "Đây là nụ cười bị lương tâm của cậu ép buộc."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn rất buồn bực nói: "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi tiếp tục làm bài đây."
Làm không được một lát thì hắn quăng bút lên bàn, mang nguyên cái bản mặt buồn bã trườn trên mặt bàn.
Tần Chung Việt ngửa mặt lên trời thét dài: "Đề này quá khó rồi, tôi không làm nữa đâu!"
Tạ Trọng Tinh ngồi sát lại, "Tôi xem thử."
Tần Chung Việt đẩy đề luyện thi đến trước mặt hắn, nhân lúc Tạ Trọng Tinh đang xem đề luyện thi không để ý thì ánh mắt hắn nhẹ nhàng rơi lên trên chiếc mũi cao thẳng, rồi rơi xuống viên lệ chí nho nhỏ dưới mí mắt trái kia của y.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ viên lệ chí này, chỉ cần nhẹ nhàng liếm một chút thôi thì Tạ Trọng Tinh sẽ lập tức rơi lệ.
Tạ Trọng Tinh đang xem đề nên chỉ nhìn thoáng qua, nói: "Không phải đề này cậu đã làm rất nhiều lần với mấy loại đề tương tự rồi sao? Còn không biết làm nữa à?"
Tần Chung Việt nói: "Ồ, vậy để tôi nghĩ lại."
Tần Chung Việt lấy đề luyện thi về, bỗng nhiên hỏi lại: "Sau này viên lệ chí này của cậu sẽ xóa nó sao?"
Tạ Trọng Tinh dừng một chút, "Tại sao phải xóa?"
Tần Chung Việt: "...... Bởi vì nó có vẻ nữ tính không có khí thế?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Sẽ không, nhưng nghe nói ở góc độ số học lệ chí không được tốt lắm, nếu xóa nó thì có lẽ nhân sinh có thể thuận lợi hơn một chút."
"Hả? Có cách nói này sao?" Tần Chung Việt mê mang.
Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, nghe lão nhân gia bọn họ nói chẳng qua người có lệ chí sẽ thích khóc, nhưng tôi không thích khóc nên cũng chỉ là mê tín mà thôi."
Y nhìn Tần Chung Việt rồi khẽ cười lên, giọng điệu có chút ôn nhu, "Bọn họ còn nói người có lệ chí sẽ không được hạnh phúc và viên mãn, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy rất viên mãn. Người tin tưởng vào những cái này sẽ đi xóa lệ chí, có thể vốn dĩ họ đã không kiên định rồi, ôm thái độ hoài nghi bản thân mình có thể đạt được hạnh phúc hay không, nếu xóa đi sẽ làm cho họ kiên định thêm một ít thì ngược lại cũng là một chuyện tốt."
Trái tim Tần Chung Việt đột nhiên nhảy lên kịch liệt, hắn lẩm bẩm: "Là vì vậy sao?"
Hắn nhìn thẳng Tạ Trọng Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu...... Vậy cậu sẽ xóa nó hả?"
Ánh mắt Tạ Trọng Tinh đụng vào hắn, phát giác cảm xúc kích động khác thường trong ánh mắt hắn thì y hơi chần chờ một chút mới chậm rãi nói: "Tôi sẽ không đi xóa."
Y nhìn Tần Chung Việt, giọng kiên định: "Bởi vì hiện tại tôi sống rất tốt, cho nên sẽ không tin vào mấy cái đó."
Tần Chung Việt không nói nữa.
Tạ Trọng Tinh nhìn hắn, muốn tìm ra chút gì từ biểu cảm của hắn nhưng lại nhìn không ra, vậy mà lúc này hắn đã có thể che giấu được cảm xúc của mình rồi.
Không khí cứ như vậy mà bị đình trệ một cách quỷ dị trong chốc lát, Tần Chung Việt ban đầu đang trầm mặc đột nhiên cổ họng khô khan lẩm bẩm: "Thật ra, tôi rất có tinh thần mạo hiểm đó."
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Là sao?"
Tần Chung Việt đỏ mặt, giọng hơi có vẻ hoảng loạn mà nói: "Nếu cậu nói thích con trai, thật ra có thể thử xem thích tôi được không, dù sao tôi cũng rất ưu tú mà ha ha ha ha ha ha..."
Tạ Trọng Tinh không đáp lại, hắn ha đến có chút xấu hổ nên phải nhanh chóng dừng lại, hơi không biết làm sao mà nắm một nhúm tóc mới cắt gần đây trông có vẻ rất có tinh thần.
Tạ Trọng Tinh cong khóe môi lên đôi chút, đáp: "Không được, cho dù tôi có thích con trai thì tôi cũng thích Chung Nhất Minh, sẽ không thích cậu đâu."
Tần Chung Việt: "......"
Khóe miệng đang cười của hắn tức khắc hoảng loạn cứng lại, như có vài phần ủy khuất mà nói: "Vì cái gì chứ? Tôi lớn như vậy! Còn cao hơn cậu ta nữa! Tôi có thể bế cậu lên được......"
Đề tài hình như dần dần trở nên nguy hiểm, Tạ Trọng Tinh nheo mắt, lập tức ngừng lại, "Mau làm bài đi, lãng phí nhiều thời gian rồi đó."
Tần Chung Việt ngậm miệng, nhưng trong lòng lại là buồn bực tột đỉnh.
Vào ngay lúc này, quản gia Lý đã trở lại, Tần Chung Việt lập tức lên tinh thần, hắn lôi kéo Tạ Trọng Tinh chạy tới phòng khách.
Kế tiếp, Tạ Trọng Tinh thấy được mười mấy hầu gái nối đuôi nhau đi vào từ cửa lớn, trong tay đều cầm vài túi giấy.
Còn có hai cô hầu gái đang ở vây quanh một phòng thay đồ rộng rãi ở phòng khách.
Tần Chung Việt nhanh chóng quên mất sự buồn bực vừa rồi, trên mặt lộ ra tươi cười nói với Tạ Trọng Tinh: "Tôi mua quần áo cho cậu đó, cậu mau tới đây nhìn xem!"
Hình ảnh bị mười mấy ánh mắt ân cần nhìn chăm chú vào thật sự rất khoa trương, vậy nên Tạ Trọng Tinh mới sửng sốt một chút, y nhìn Tần Chung Việt, hơi nhíu mày rồi nói: "Cậu mua cho tôi?"
Tần Chung Việt tựa như tranh công gật đầu, "Đúng vậy, lâu như vậy rồi tôi chưa từng mua quần áo cho cậu, tôi sai rồi, hiện tại tôi lấy công chuộc tội!"
Quản gia Lý sợ Tần Chung Việt nói không lựa lời nên gấp gáp ho khan vài tiếng, nói: "Tần gia chúng ta ở có cổ phần ở thương hiệu này nên có thẻ vip vàng kim* riêng, những cái này cũng tương đương với quần áo nhà mình thôi."
(*) 黑金vip
Lại nhìn thoáng qua Tần Chung Việt rồi nói: "Thầy Vệ cũng được chúng ta mời dạy cho thiếu gia, lương một giờ là 700 tệ, mà trong nhà lại chưa trả tiền lương cho con nên những cái này con cũng không cần khách khí với chúng ta."
Tần Chung Việt gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Giữa chúng ta không cần tính toán rõ ràng như vậy."
Tạ Trọng Tinh không từ chối nữa mới thẳng thắn nói: "Vậy con cảm ơn."
Tần Chung Việt hứng thú bừng bừng giúp y vén tấm rèm màu cà phê của phòng thay đồ lên rồi xúi giục y đi thay từng cái.
Tạ Trọng Tinh nhìn nhìn mười mấy hầu gái chung quanh kia, một lần nữa cảm giác được sức mạnh ăn mòn của tư bản.
Quản gia Lý giống như nhân tinh* vậy, chú ý tới ánh mắt Tạ Trọng Tinh thì lập tức để cho các cô hầu gái tản ra đi làm việc của mình.
(*)人精-Renjing: Người có đầu óc đặc biệt và biết tính toán, khôn khéo về thiên hạ, không dễ lừa, bóng bẩy, không bao giờ chịu thua thiệt; người già sống lâu; trẻ con đặc biệt thông minh. Từ đồng nghĩa: sắc sảo, linh hoạt, khéo léo
Tạ Trọng Tinh nhận hai túi giấy quản gia Lý đưa lại đây rồi nhìn Tần Chung Việt một cái, nói: "Cậu đi làm bài trước đi, đừng ở chỗ này xem náo nhiệt."
Tần Chung Việt: "??" Bà xã thay đồ, sao hắn có thể không xem chứ??
Hắn ngoan cố mà ngốc tại chỗ không chịu đi.
Tạ Trọng Tinh lấy túi giấy rồi vào phòng thay đồ rộng rãi, mở ra nhìn thử thì không nhìn thấy nhãn mác, nhưng xúc cảm quần áo rất tốt, không phải là loại hàng vỉa hè mười đồng ba cái kia của y có thể so sánh được.
Tạ Trọng Tinh mân mê quần áo suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn cởi quần áo.
Một lúc sau, y đã thay quần áo xong, vén rèm lên và đi ra.
Ánh mắt quản gia Lý vẫn rất tốt, hiện tại Tạ Trọng Tinh mặc một chiếc áo thun màu trắng in hoa, một cái quần âu thường màu đen bằng tơ tằm, phong cách thoải mái chủ yếu là vào mùa hạ, bởi vì chất lượng quần áo rất tốt mà hiệu quả mặc lên người thoạt nhìn cũng cực kỳ tốt, rất có sức sống thanh xuân.
Áo thun có hơi rộng chút càng khiến cả người y càng có thêm vẻ cao gầy tuấn tú.
Hầu gái còn mang một chiếc gương to sát đất lại đây cho y nhìn thử.
Tạ Trọng Tinh nhìn chính mình trong gương, thật ra cũng không thấy được sự khác biệt quá lớn nào, nhưng Tần Chung Việt lại rất kích động ở bên cạnh nói: "Thiệt là vui tươi hoạt bát á! Thân hình này đẹp quá! Chú Lý ánh mắt chú đúng lắm đó nha!"
Lý quản gia khiêm tốn cười rồi nói tiếp: "Chú còn mua rất nhiều cái khác cho bạn học Tinh Tinh, các con chậm rãi thử xem."
Tạ Trọng Tinh lại liếc Tần Chung Việt một cái, "Sao cậu còn ở chỗ này?"
Biểu cảm kích động của Tần Chung Việt lập tức cứng ngắc, nói: "Cũng không thiếu chút thời gian này chứ?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Mau về phòng đi, chờ lúc tôi quay lại tôi muốn nhìn thấy cậu đã viết đến trang thứ ba rồi."
Tần Chung Việt: "......"
Hắn gục đầu xuống rồi về phòng.
Tạ Trọng Tinh mân mê góc áo, tuy giọng nói y bình tĩnh nhưng ánh mắt hơi lập loè, có chút lúng túng mà hỏi quản gia Lý, "Đẹp thật sao chú?"
Quản gia Lý gật gật đầu, nghiêm túc đáp: "Thật mà, rất hợp với con."
Tạ Trọng Tinh ho khan nhẹ một tiếng, lại liếc một cái còn dư lại rồi nói: "Con cũng thử một chút cái này nha?"
Quản gia Lý cười gật đầu, "Cứ thử hết đi."
Buổi tối đi ngủ, Tần Chung Việt tốn năm phút tắm rửa xong ra ngoài thì thấy Tạ Trọng Tinh mặc một chiếc áo sơmi màu xám, còn mở hai cúc áo ở trên ra.
Tần Chung Việt: "......"
Ánh mắt hắn nhịn không được liên tục nhìn vào xương quai xanh xinh đẹp trắng nõn kia của Tạ Trọng Tinh, trong miệng nhỏ giọng khen: "Tinh Tinh, cậu mặc áo sơmi rất hợp đó."
Trong tay Tạ Trọng Tinh cầm quyển sách tiếng Anh đang học thuộc từ đơn, nghe thấy Tần Chung Việt nói như vậy thì giương mắt nhìn hắn một cái, "Đẹp à?"
Tần Chung Việt nói: "Đương nhiên đẹp!"
Hắn đi đến nằm bên cạnh Tạ Trọng Tinh, hỏi: "Những quần áo đó cậu có thích không?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu tốn hết bao nhiêu vậy?"
Tần Chung Việt lại nói: "Không cần để ý nhiều như vậy, tôi không quen đâu."
Nói xong lại bổ sung một câu, "Không quen cậu xa lạ với tôi như vậy."
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "Tóm lại, vẫn cảm ơn cậu, tôi rất thích."
Tâm tình Tần Chung Việt bay nhảy trở lại.
Nhưng mà nghĩ đến những lời Tạ Trọng Tinh nói lúc trước thì tâm tình đột nhiên xìu xuống.
Thích quần áo hắn mua lại không thích hắn, hừ!
Hắn căm giận mà nghĩ, cũng không nói chuyện với Tạ Trọng Tinh nữa, nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Tạ Trọng Tinh thì không ngủ, y thấp giọng gọi Tần Chung Việt một tiếng rồi hỏi: "Cậu ngủ rồi sao?"
Không nhận được sự đáp lại.
Tạ Trọng Tinh im lặng trong chốc lát mới thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Tuy không được đáp lại nhưng y cũng không thèm để ý, nhắm mắt lại, cùng chìm vào mộng đẹp với Tần Chung Việt.
Hôm sau, Tần Chung Việt cùng Tạ Trọng Tinh đến trường học, lúc này trên bảng đen có dòng chữ "19 ngày đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học".
Thời gian không còn đến ba tuần, Tần Chung Việt cũng không có tâm tư đi tự hỏi nữa, nhưng khi thấy Chung Nhất Minh thì vẫn không thể tránh khỏi mà nhớ tới lời nói chém đinh chặt sắt của Tạ Trọng Tinh.
Đậu xanh! Chung Nhất Minh tốt hơn hắn chỗ nào chứ?
Tần Chung Việt đột nhiên đứng lên, đối mặt với ánh mắt thắc mắc của Tạ Trọng Tinh, sắc mặt Tần Chung Việt không thay đổi, "Tôi muốn đi xi xi."
Tạ Trọng Tinh cúi đầu, "Nhanh lên rồi trở về đó."
Tần Chung Việt cầm theo đồng hồ bấm giây đi đến bên cạnh Chung Nhất Minh, "Cậu đi WC với tôi đi!"
Chung Nhất Minh nâng mặt lên, vẻ mặt mờ mịt, "Cậu muốn tôi đi WC với cậu?"
Tần Chung Việt nghiêm túc gật đầu, "Nhanh đi."
Chung Nhất Minh: "......"
Tần Chung Việt thấy cậu ta không động đậy gì thì dứt khoát bắt lấy cánh tay cậu ta kéo cậu ta ra cửa.
Tạ Trọng Tinh thấy bóng dáng hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng học, còn chưa phục hồi tinh thần lại thì đã nghe Đặng Kỳ ở sau lưng nói thầm: "Tình hữu nghị giữa đàn ông với đàn ông đó mà, có đôi khi đơn giản là tay cầm tay cùng đi WC như vậy thôi."
Tạ Trọng Tinh: "......"
Tần Chung Việt lôi kéo Chung Nhất Minh vào WC, lúc này không có người nào nên không cần chờ nữa, ánh mắt Tần Chung Việt sáng quắc mà nhìn Chung Nhất Minh, "Đi xi xi cùng nhau đi."
Chung Nhất Minh: "......"
Đến nước này, Chung Nhất Minh còn đoán không ra Tần Chung Việt muốn làm gì sao, vậy thì cậu ta lớn chừng này thật sự uổng phí rồi.
Chung Nhất Minh uyển chuyển nói: "Tôi không muốn đi WC, tôi chờ cậu ở bên ngoài."
Tần Chung Việt nói: "Không, cậu muốn!"
Hắn dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Xiiiiiiiiiiii...... Hiện tại có phải rất mắc tiểu hay không?"
Chung Nhất Minh: "......"
Tác giả có lời muốn nói: Chung Nhất Minh: Mẹ nó thiểu năng trí tuệ
Việt Việt phát điên: Cậu mới thiểu năng trí tuệ!
Editor: Có người nói đùa nói là có phải đời trước Tạ Trọng Tinh cưới Tần Chung Việt về là để xả stress hay không:)))
[ Chỉ có tại wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh, hãy theo dõi fanpage của nhóm để biết được những thay đổi lịch trình nhen ]