Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 33: Tay cậu thiệt là mềm




Chỉ là xếp hạng thi thử thôi nên trường học sẽ không gióng trống khua chiêng dùng bảng vàng dán lên, mà là chủ nhiệm lớp sẽ đóng dấu một tờ giấy hơi mỏng dán ở lớp học của mình.

Khi Tần Chung Việt và Tạ Trọng Tinh trở lại phòng học thì đại diện ngữ văn của lớp đã cầm bảng thành tích dán trên tường rồi.

Rất nhiều người ghé qua đó xem thử, Tạ Trọng Tinh cũng không nóng nảy, chờ người tan đi mới chậm rãi lôi Tần Chung Việt qua nhìn.

Y gần như không cần xem xếp hạng của mình vì y vẫn luôn ở hạng nhất chưa từng bị tụt hạng, y nhanh chóng được mã số của Tần Chung Việt, thấy điểm và xếp hạng của hắn, 477 điểm, hạng tám đếm ngược toàn lớp.

Tạ Trọng Tinh có chút ngoài dự đoán, nói: "Lần này thi rất tốt đó."

Tần Chung Việt nhỏ giọng hỏi: "Tốt thật hả? Hạng tám đếm ngược lận mà."

Tạ Trọng Tinh nói: "Đã rất tốt rồi, mới một tuần thôi cậu đã tiến bộ nhiều như vậy, kế tiếp cậu sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Ngược lại lần này Tần Chung Việt không lộ ra biểu cảm tang thương nữa.

Chỉ là vào mỗi buổi sáng vẫn muốn ngủ nướng, nhưng đã không nói mấy lời làm nũng nữa, không cần Tạ Trọng Tinh nói tới câu thứ hai thì hắn đã bò dậy rồi.

Hiện tại ngẫm lại, mỗi lần Tạ Trọng Tinh còn dậy sớm hơn so với hắn đó, y cũng chưa nói gì, sao hắn có thể luôn làm nũng để ngủ nướng được chớ?

Tạ Trọng Tinh vì giúp* hắn nên mới chịu khổ giống nhau luôn à.

(*) gốc陪- bồi: cùng với, giúp vào, đi theo. Nên mấy phim cung đấu thường có câu "phụng bồi" đó các bà con.. Mà phụng thường dành cho các nương nương thôi.

Tần Chung Việt phát hiện bản thân luôn có một tật xấu, đó là trong mắt chỉ thấy được một việc, nếu không phải hắn học được cách nghĩ lại thì trong mắt hắn sẽ không nhìn thấy được sự trả giá của Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh luôn ngủ cùng hắn, cùng nhau chịu đói, thậm chí Tạ Trọng Tinh cũng bấm giây đồng hồ khi bản thân đi WC nữa......!

Những cái đó, hắn trải qua lâu như vậy, suốt một tuần hắn mới thấy được!!

Nhịn không được nghĩ tới Tạ Trọng Tinh đời trước đã sống cùng với một tên đàn ông như hắn, nhất định sẽ thấy rất mệt đúng không?

Có lẽ không phải chỉ có mỗi hắn oán hận đầy mình, mà có thể trong lòng Tạ Trọng Tinh cũng không muốn sống cùng hắn nữa đâu!

Tần Chung Việt tưởng tượng đến điểm này thì cả người đều héo ỉu xìu luôn.

Hắn thiệt thất bại á chời, đời trước trong mắt hắn căn bản là không có vợ iu của hắn mà!

Nhưng mà phải tỉnh lại nhanh lên, không sao cả không sao cả, hiện tại trong mắt hắn có em ấy là được!!

Lại hiểu được thêm một chút thì Tần Chung Việt càng trở nên cực kỳ phối hợp với lời Tạ Trọng Tinh nói.

Tạ Trọng Tinh cũng nhanh chóng cảm giác được sự biến hóa của Tần Chung Việt nên không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho là thói quen của hắn thôi.

Con người là sinh vật có tính thích ứng rất mạnh, cho dù ở liệt trong hoàn cảnh ác liệt nhất cũng phải kiên trì chuyện muốn làm nhất, chẳng hạn như tự hạn chế, học tập, cứ như vậy nhiều nhất trong 21 ngày thì sẽ hình thành thói quen.

Tạ Trọng Tinh không chỉ muốn Tần Chung Việt thi đậu Thanh Bắc không thôi, mà y còn muốn hắn có được chí tiến thủ cùng với sự tự giác cao, có như vậy thì dù tới Thanh Bắc rồi hắn cũng sẽ không bị thụt lùi quá nhiều.

Nhưng Tần Chung Việt có muốn sự ưu tú này hay không, thật ra Tạ Trọng Tinh có nghĩ đến, Tần Chung Việt chỉ là muốn học cùng y mà thôi, lý do nông cạn này hẳn là không có cách nào trở thành động lực để hắn tiến tới, nhưng hắn lại chân chân thật thật tiếp tục kiên trì vì cái lý do này, đây cũng là chỗ mà Tạ Trọng Tinh không hiểu được.

Gia cảnh rõ ràng ưu việt như vậy, có thể không để ý việc học như rất nhiều con nhà giàu khác, dù sao có kém hơn nữa thì người nhà vẫn sẽ bảo đảm hắn áo cơm vô ưu, nhưng hắn lại vì muốn ở cùng y mà tiến hành loại gian khổ nỗ lực này, hơn nữa còn luôn kiên trì.

Ban đầu còn làm nũng, đến bây giờ chỉ cần y kêu tên Tần Chung Việt một tiếng thì hắn sẽ lập tức xoay người ngồi dậy.

Những điều đó không thể không khiến cho Tạ Trọng Tinh nghĩ nhiều.

Thật ra nếu y muốn nghĩ thì y còn có thể nghĩ ra càng thêm nhiều thứ, hơn nữa đầu óc y thông minh, cũng có thể nghĩ ra đến tột cùng là vì cái gì.

Nhưng chỉ cách một tầng này, Tạ Trọng Tinh lại dừng bước chân đi tìm tòi nghiên cứu.

Y không tiếp tục nghĩ nữa mà là yên lặng âm thầm bổ sung thêm nhiều đề, thậm chí tự mình ra đề luyện thi cho Tần Chung Việt làm.

Thời gian cứ như vậy lặng yên không một tiếng động tới tháng 5.

Thời tiết tháng 5 hoàn toàn nóng bức, làn da Tạ Trọng Tinh rất trắng, hơn nữa có thể là vì di truyền bên người mẹ kia nên trời sinh y phơi nắng cũng không đen, cho dù phơi lâu rồi cũng chỉ đỏ lên thôi, chờ tới khi vào trong nhà che thì sẽ khôi phục lại làn trắng nõn như trong suốt đó.

Có lẽ là nhờ một tháng này ăn ở nhà Tần Chung Việt rất khá—— Tần Chung Việt còn nói riêng dì mỗi ngày phải làm canh bổ cho y nữa.

Sau khi ăn xong một tháng, ăn đến mức sắc mặt của Tạ Trọng Tinh trong trắng lộ hồng, khí sắc tốt lên không ít.

Điều này cũng làm Tần Chung Việt thêm xác định, ngay từ đầu da Tạ Trọng Tinh trắng, mẹ nó chính là tái nhợt thì có!!

Chiều hôm nay trong lớp thiếu hai người, bởi vì đã đến giờ kiểm tra thể lực (thể chất) của học sinh thể dục rồi, lớp có hai học sinh thể dục đi kiểm tra.

Tần Chung Việt đối với việc này còn rất hâm mộ, nói với Tạ Trọng Tinh: "Nếu ngay từ đầu tôi là học sinh thể dục, lấy thân phận học sinh năng khiếu đi vào thì sẽ không mệt mỏi như vậy đâu ha?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng rồi, hình như thần kinh vận động của cậu rất tốt."

Tần Chung Việt có chỗ đắc ý, "Đó là đương nhiên à, thể lực tôi rất tốt á." Cậu còn từng khen rồi nha!

Tần Chung Việt bỗng nhiên trầm mặc.

Có lẽ là do thân thể quá trẻ, cảm giác đang học mà đại não không chịu khống chế đỉnh lên đụng phải cái bàn này cũng chỉ có thời kỳ cấp 3 mới có thể có được, cũng là vì thân thể đầy sức sống nên nếu trong đầu nghĩ đến một tí tẹo tèo teo mấy thứ lung ta lung tung nào đó thì sẽ thành cầu nối nhiều lần cho cái đồ í í kia.

Ở thời điểm đó, hắn còn cảm thấy quá phiền toái đi mất thôi, một chút cũng không thích, còn không bằng đi bơi lội để giải tỏa rồi được thoải mái hơn.

Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy khi đó bản thân thật sự đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, bây giờ hắn muốn làm cũng không làm được.

Thiệt thảm mà, hắn quá xá là thảm.

Tạ Trọng Tinh liếc Tần Chung Việt một cái, nói: "Tới làm bài đi."

Tần Chung Việt nghĩ lại hình ảnh đời trước Tạ Trọng Tinh một bên cởi cà vạt cởi nút tây trang, một bên nói với hắn: "Tới làm đi.".

Lúc ấy Tạ Trọng Tinh nhất định sẽ xoa loạn kiểu tóc vẫn luôn chỉn chu và tinh anh, tháo mắt kính gọng mỏng kia xuống, hơi hơi híp mắt nhìn hắn.

Khi đó Tần Chung Việt nhìn Tạ Trọng Tinh như vậy, chỉ biết hình như đại não ngất đi, chờ lúc hắn phản ứng lại thì bản thân đã làm cùng y rồi.

Hiện tại ngẫm lại, lúc đó có phải Tạ Trọng Tinh đang câu dẫn hắn hay không?

Lúc này cũng không biết được đáp án.

Tần Chung Việt có xíu xiu phiền muộn.

Tạ Trọng Tinh nhìn Tần Chung Việt thất thần, nhẹ nhàng nhíu mi một chút, duỗi tay quơ quơ trước mắt hắn, "Hoàn hồn nào."

Tần Chung Việt bỗng nhiên bắt được bàn tay đang khua trước mặt hắn, Tạ Trọng Tinh bị độ ấm nóng rực trong tay hắn làm cho tim đập nhanh hơn một chút, rất nhanh y đã bình tĩnh lại, hỏi: "Làm gì đó?"

Tần Chung Việt nhéo nhéo tay y rồi trầm ngâm một lát, nói: "Lòng bàn tay cậu hình như không còn thô ráp nữa."

Ánh mắt Tạ Trọng Tinh hơi lập loè vài cái, "Thiệt không?"

Tần Chung Việt khẳng định gật gật đầu, "Mềm hơn rất nhiều, sờ lên cũng tốt nữa."

Nói xong, còn sờ soạng thêm vài cái.

Tạ Trọng Tinh cũng không rút tay ra, tùy ý để hắn sờ mó đủ kiểu.

Qua một hồi lâu, y mới mở miệng nói: "Cậu không phải là dựa vào cái này để kéo dài thời gian đó chứ?"

Tần Chung Việt: "Giề?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Sờ năm phút, cậu ít đi năm phút làm đề."

Tần Chung Việt: "......"

Tạ Trọng Tinh: "Đi làm bài đi."

Tần Chung Việt lưu luyến mà bỏ tay Tạ Trọng Tinh xuống, ngoan ngoãn cầm bút làm bài.

Tạ Trọng Tinh dường như không có việc gì cũng cầm bút lên, chỉ là viết không được mấy chữ thì y đã buông bút, làm một tư thế nhéo xương ngón tay.

Nương tư thế này mà sờ sờ lòng bàn tay mình —— đúng là lòng bàn tay mềm mại hơn rất nhiều, không còn chai như trước kia nữa.

Xem ra cái kem dưỡng tay kia có hiệu quả, khi nào quay lại phải đến cảm ơn Kim Quỳ mới được.

Tạ Trọng Tinh nghĩ.

*

Chung Nhất Minh về tới nhà, gia cảnh cậu ta thật ra là không tồi, sống trong biệt thự 500 mét vuông, phí sinh hoạt mỗi tháng cũng có khoảng hai ngàn tệ, điều này đối với một học sinh cấp 3 mà nói là đã rất nhiều rồi.

Nhưng Chung Nhất Minh vẫn rất tiết kiệm như cũ, cha mẹ cậu ta ly hôn là do cha ngoại tình nên cậu ta đang ở cùng với mẹ, phí sinh hoạt hiện tại của cậu ta là từ người cha giàu có chi trả, mà mẹ cậu ta lại không có bất cứ năng lực làm việc gì, bà ta đã làm phú thái thái (phu nhân nhà giàu nói chung) lâu lắm rồi.

Trong nhà vẫn có bảo mẫu cùng hầu gái như cũ, vì có một chiếc xe thay cho đi bộ nên phải phối hợp thêm một tài xế. Nhưng những phí dụng thêm vào đó, cha cậu ta sẽ không chi trả, cho nên tiền lương của bảo mẫu, hầu gái và tài xế đều do mẹ của cậu ta chi trả.

Mẹ Chung Nhất Minh là một phụ nữ thoạt nhìn thì nhu nhược nhưng dục vọng khống chế lại mạnh mẽ mười phần, Chung Nhất Minh có thể dừng chân ở trường học đã là tự do cuối cùng của cậu ta rồi.

Cậu ta buông cặp sách, dì Triệu tiếp đón cậu ta đi ăn cơm, đến bàn ăn nhìn thử thì lại là một bàn bữa tiệc lớn phong phú, món ăn nhiều đến mức hai người bọn họ căn bản ăn không hết, cuối cùng chỉ có thể bỏ hết tất cả.

Ở nhà người bình thường là phô trương lãng phí, nhưng ở trong mắt dì Triệu lại là thể diện của bà ta. Truyện Dị Năng

Chung Nhất Minh không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống ăn cơm một cách trầm mặc.

Dì Triệu gắp đồ ăn cho cậu ta, tất cả đồ ăn gắp đến đều là đồ cậu ta không thích ăn, Chung Nhất Minh biết bà ta cố ý, bà ta đang dùng phương thức này để xác nhận quyền uy của bà ta, địa vị của bà ta trong lòng cậu ta.

Dì Triệu ôn nhu nhìn cậu ta, "Con trai, cái này ngon lắm, con mau ăn đi."

Chung Nhất Minh trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng: "Mẹ, con không thích ăn cái này."

Tươi cười trên mặt dì Triệu phai nhạt đi vài phần, "Cái này ăn ngon mà, sao con không nghe lời vậy? Nếuu con vẫn luôn ăn ba cái đồ thực phẩm rác rưởi đó, ăn hỏng đến thân thể thì ba con sẽ la mẹ đó, ăn nhanh lên đi, lúc trước đã từng ăn rồi, hiện tại sao lại không ăn được chứ?"

Chung Nhất Minh không muốn khắc khẩu với bà ta, cũng không muốn nói thêm gì nữa, nên trực tiếp ăn luôn đồ ăn dì Triệu gắp cho cậu ta.

Trên mặt dì Triệu lúc này mới hiện ra tươi cười ôn nhu trở lại.

Một lát sau, bà ta lơ đãng mà hỏi: "Sao phòng của con khóa lại vậy? Chẳng lẽ bên trong có bí mật mẹ không thể xem được sao?"

Chung Nhất Minh: "......"

Cậu ta bình tĩnh đáp: "Không có, chỉ là vô tình khóa lại thôi."

Dì Triệu nói: "Con đưa chìa khóa phòng con cho mẹ, sau này không cẩn thận khóa lại thì chỗ của mẹ còn có chìa khóa."

Chung Nhất Minh không nói gì thêm, cậu ta thương hại bà ta nên mới dung túng hết thảy hành vi của bà ta, giữ gìn tôn nghiêm làm mẹ của bà ta.

Chung Nhất Minh nói: "Về sau sẽ không khóa nữa."

Lúc này dì Triệu mới nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi, mẹ thấy con khóa phòng thì lòng mẹ lo lắm đó."

Chung Nhất Minh không cách nào được ăn no ở nhà, cậu ta không muốn ăn uống gì nữa nên mở khóa phòng ra, lúc cậu ta muốn vào phòng, hình như có cảm giác mà quay đầu nhìn lại thì thấy mẹ của cậu ta đang đứng bên cạnh cửa cầu thang, bị vách tường che mất một nửa thân thể, ánh mắt u ám nhìn chăm chú vào cậu ta.

Giống một bóng ma không bỏ đi được.

Chung Nhất Minh thu hồi ánh mắt, bình tĩnh thong dong đi vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa, chắn lại ánh mắt kia ngoài cửa.

Vào những lúc như thế này, cậu ta đặc biệt nhớ trường học, cùng với người kia đang ở trong trường học, người mà cậu ta yêu thầm hai năm.

Tác giả có lời muốn nói: Việt nhãi con ngọt ngào hỏi: Tinh Tinh em xem trong mắt anh có cái gì nè?

Tinh Tinh: Đề luyện thi đại học

Việt nhãi con:......

Việt nhãi con hùng hồn: Là em á!!! Là em!!! Không phải cái đề đáng ch.ết kia!!!