Hôm sau, Tạ Trọng Tinh vào phòng học, Tần Chung Việt lần nữa ngồi xuống chỗ ngồi trước y một bước.
Tần Chung Việt nhân khí cao, lúc này bên cạnh chỗ ngồi tụ tập một số nam sinh đang náo nhiệt trò chuyện gì đó.
Tạ Trọng Tinh đi qua đó, Tần Chung Việt thấy y trrước tiên, duỗi cánh tay ra vỗ vỗ lên nam sinh chắn mất lối đi nhỏ, "Nhanh nhường đường, để bạn cùng bàn của tôi còn vào nữa."
Tạ Trọng Tinh liếc mắt một cái đã thấy trong tay hắn có một máy chơi game cầm tay.
Tạ Trọng Tinh ngồi vào chỗ, rất có trật tự mà lấy sách giáo khoa cùng với một túi đựng bút khá cũ ra.
Tần Chung Việt đưa máy chơi game cho một nam sinh, "Các cậu cầm chơi đi."
Nam sinh hoan hô một tiếng, nói: "Cảm ơn anh!"
Một nhóm nam sinh nhanh nhanh chóng chóng dời trận địa đi.
Tần Chung Việt hỏi: "Đêm qua ngủ ngon không?"
Tạ Trọng Tinh trả lời: "Ừ."
Tần Chung Việt nói: "Tôi thì không ngủ ngon được, tôi học đến khuya lận á."
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, "Học tới khuya?"
Vẻ mặt Tần Chung Việt vừa ổn trọng vừa nghiêm túc đến có thể tin được, gật gật đầu, "Học đến hai giờ lận, đôi mắt có quầng thâm hết rồi."
Đúng là nhìn không ra được Tần Chung Việt là một người trước mặt thì ham chơi, sau lưng lại làm nhân vật khắc khổ, kiên trì.
Trong lòng Tạ Trọng Tinh nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt lại đáp: "Phải bảo đảm giấc ngủ đầy đủ, vậy thì đi học mới có tinh thần được."
Tần Chung Việt khẩu thị tâm phi nói: "Nhưng mà tôi quá thích học tập, một khi học sẽ không dừng được."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu thi đại học thì muốn thi trường nào?"
Vấn đề này làm khó Tần Chung Việt rồi, theo bài thi thử ngày hôm qua gia sư sắp xếp cho hắn làm, thành tích của hắn cho dù muốn chọn đại một trường đại học cũng có vấn đề. Tần Hướng Tiền đương nhiên là sẵn sàng đập tiền cho hắn, việc đó cũng không khó gì, nhưng chủ yếu là hắn không thích đi học, nếu lên đại học hay quản nghiêm mà nói thì ngay cả khả năng tốt nghiệp cũng không nổi được. Tần Hướng Tiền dứt khoát đưa hắn xuất ngoại mặc kệ đó là đại học gà rừng (*), miễn lý lịch đẹp, có thể hù người là được rồi, nhưng nó không qua mắt được người hay soi mói, ai có mắt nhìn đều biết hắn là cái dạng gì.
(*)野鸡大学Đại học Pheasant: Đại học Pheasant còn được gọi là "xưởng hàn lâm" hoặc trường đại học giả". Trường này thường sử dụng những cái tên dễ gây nhầm lẫn với các trường đại học và cao đẳng nổi tiếng, tuyển sinh theo cách gây nhầm lẫn, lợi dụng kẽ hở trong luật pháp quốc gia có liên quan bằng nhiều cách khác nhau, cấp văn bằng một cách bừa bãi. Sự lừa đảo liên quan đến Đại học Pheasant bao gồm cả trường học giả và bằng cấp học giả.
Nhớ tới đời trước gặp phải trào phúng như có như không, đặc biệt hắn còn có đối thủ một mất một còn, bằng cấp huy hoàng, năng lực hơn người nữa, một khi đối lập với nhau, ngay một giây sau hắn đã lập tức trở thành cặn bã rồi.
Đời trước hắn nghĩ mình có thể không đấu lại được, nhưng vợ của hắn thì siêu lợi hại đó nha, để vợ của hắn tới đè bẹp cậu ta. Cho nên khi bị đối thủ một mất một còn trào phúng, hắn chạy về cáo trạng với Tạ Trọng Tinh, Tạ Trọng Tinh lập tức tìm lại mặt mũi đã mất cho hắn.
Tạ Trọng Tinh đoạt đi mấy ngàn vạn đơn đặt hàng của kẻ xấu xa kia, hoặc là ở hạng mục đấu thầu cố ý nâng giá khiến kẻ xấu đó nhận lấy không ít tổn thất, cuối cùng đành âm dương quái khí nói hắn chỉ có thể dựa vào vợ thôi......
Lúc ấy trong lòng Tần Chung Việt còn âm thầm đắc ý, nghĩ cậu ta cho dù có muốn dựa cũng không có chỗ mà dựa nhá, đáng đời cẩu độc thân.
...... Nhưng mà ngẫm lại ngoại trừ chuyện Tạ Trọng Tinh cực kỳ thích quản hắn ra thì đối xử với hắn cũng không tồi, còn giúp hắn trút giận nữa.
Nhưng hắn thật sự đúng là không có tiền đồ gì hết á.
Chuyện Tạ Trọng Tinh có thể làm được, tại sao hắn không làm được chứ?
Hiện tại cho hắn thời gian mười năm một lần nữa, cho dù như thế nào đi nữa hắn cũng muốn trở nên giỏi hơn, khiến cho Tạ Trọng Tinh ngay từ đầu phải sùng bái mình.
Hắn làm rớt tôn nghiêm nam nhân ở dưới chân, ngay lúc này hắn muốn nhặt nó lên!
Tần Chung Việt nghĩ đến đây, giọng vững chắc nói: "Tôi muốn thi Thanh Bắc!" (Thanh Hoa Bắc Đại)
Tạ Trọng Tinh nhìn vẻ mặt tự tin của Tần Chung Việt, đôi mắt chuyển động ánh sáng nhàn nhạt, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, "Tôi cũng vậy."
Tần Chung Việt căn bản không biết là thi Thanh Bắc khó bao nhiêu, hắn bắt đầu nổ bay mái nhà*: "Tôi muốn mình phải nghiêm túc hơn, không chỉ Thanh Bắc, mà ngay cả Harvard Cambridge và MIT đều yêu cầu tôi đăng ký đi thi đó!"
(*) từ gốc牛逼 –Ngưu bức: Ngôn ngữ mạng. Từ viết tắt của "Niubi", "Niu B" và "Niu X". Lúc đầu, nó được sử dụng trong các câu nói dân gian như là từ đồng âm của " da bò " trong " khoe da bò ", sau đó nó được sử dụng rộng rãi trên Internet, có nghĩa là "con người hoặc sự vật vượt qua cảm giác thông thường hoặc bình thường". Phần của bài phát biểu: tính từ, trạng từ, đôi khi được sử dụng như danh từ.
Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng, dù sao cậu cũng thông minh mà."
Tần Chung Việt nhịn không được nhìn y, đôi mắt tỏa ánh sáng: "...... Cậu cảm thấy như vậy thật à?"
Tạ Trọng Tinh nghĩ nghĩ, nói: "Chỉ giới hạn trong học tập."
Tần Chung Việt sửng sốt một chút, "Đây là có ý gì? Ủa tại sao chỉ giới hạn trong học tập thôi?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Ngày hôm qua trong tổ chức có buổi thi, nói tôi phải ám sát một người."
Tần Chung Việt lập tức im lặng, nhưng chẳng được bao lâu lại run run rẩy rẩy hỏi: "...... Là ai vậy?" Chắc không phải là hắn đâu ha?
Tạ Trọng Tinh thầm nghĩ: Cho nên mới nói là chỉ giới hạn trong học tập thôi à nha.
Ánh mắt y nhìn về phía Tần Chung Việt gần như là trìu mến.
Tần Chung Việt nuốt nuốt nước miếng, gian nan nói: "G.iết người* là phạm pháp, cậu không được manh động."
(*) nghĩa gốc: 鲨人– sa nhân:Nghĩa là Cá Mập – một loạt tiểu thuyết giả tưởng và ma thuật, được đăng nhiều kỳ trên , tác giả là Dương Quan Đạo.
Tạ Trọng Tinh: "......"
Ngay lúc y đang muốn thẳng thắn với hắn thì có người gọi y một tiếng, "Tạ Trọng Tinh!"
Tạ Trọng Tinh đưa mắt nhìn qua, thấy Khâu Nghĩa.
Khâu Nghĩa không được tự nhiên lắm mà đứng ở cửa phòng học, tiếp tục nói: "Cậu ra đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Trí nhớ Tần Chung Việt khá tốt, lập tức nhớ ra đây là người bị Tạ Trọng Tinh nắm cổ áo ở khách sạn Kim Ngọc.
Nhìn qua không giống như là chuyện tốt gì cho cam, Tần Chung Việt hung dữ hỏi: "Cậu ta tới tìm cậu làm gì? Muốn tìm cậu gây sự sao?"
Tạ Trọng Tinh thấy hắn hoàn toàn là bộ dáng ra mặt vì mình thì có chút hoảng hốt, người này, rốt cuộc vì cái gì ngay từ đầu đã giúp mình như vậy?
Khách sạn Kim Ngọc cũng thế, hiện tại cũng vậy, Tạ Trọng Tinh chăm chú nhìn hắn, không màng đến Khâu Nghĩa đang ở cửa nhẹ giọng kêu gọi thúc giục, y thấp giọng nói ra vấn đề mà chính mình vẫn luôn muốn hỏi rồi lại quên mất, "Ở khách sạn Kim Ngọc, vì sao cậu nói là có quen tôi?"
Biểu tình Tần Chung Việt đang hung hăng bỗng ngưng lại, tức khắc toát ra một kiểu ngu đần, tròng mắt hắn hơi chuyển động, nói: "Quen thì nói là quen, nhất định phải có nguyên nhân sao?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Chúng ta hẳn là chưa từng gặp mặt nhau."
Tần Chung Việt nghĩ nghĩ, hạ giọng nói: "Chỉ là tôi từng gặp cậu mà thôi, khi đó tôi cũng có biết cậu tên đâu."
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Vậy tại sao khi đó cậu lại giúp tôi?"
"Bởi vì tôi thích giúp đỡ mọi người, từ nhỏ ba tôi đã nói nhất định phải giúp đỡ những người xung quanh trong khả năng cho phép của mình, tôi chỉ nghe theo lời ba tôi nói thôi à." Cái này thì không phải là nói dối, tuy Tần Hướng Tiền cưng chiều Tần Chung Việt, nhưng cũng rất có nguyên tắc, biết Tần Chung Việt chỉ thích vui chơi, không thích học tập, cũng không có tư tưởng kế thừa gia nghiệp, kỳ vọng đối với hắn nhanh chóng chuyển thành cho hắn làm một đứa trẻ tốt là được.
Tạ Trọng Tinh nghe xong đáp án này, ngẩn ra một chút, lần nữa đổi mới ấn tượng về Tần Chung Việt, y nghiêm túc nói: "Cậu như vậy là rất tốt."
Tần Chung Việt cũng sửng sốt một chút, những lời này hắn cũng từng nói với Tạ Trọng Tinh đời trước, ngược lại Tạ Trọng Tinh chẳng có phản ứng gì. Trái tim hắn không hiểu sao đập tăng tốc, có chút miệng đắng lưỡi khô.
Hắn đột nhiên ý thức được, Tạ Trọng Tinh18 tuổi thật sự hoạt bát hơn nhiều so với đời trước, hơn nữa, có nghĩ gì thì sẽ nói thẳng ra mà không phải là chôn tất cả ở trong lòng khiến người khác không biết rốt cuộc y nghĩ cái gì.
Ý thức được điểm này, Tần Chung Việt kiềm chế lại cảm xúc đang có chút kích động, nhỏ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy rất tốt thật sao?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, "Đương nhiên, thích giúp đỡ mọi người là phẩm chất cực kỳ đáng quý."
Tần Chung Việt há miệng thở dốc, "Vậy...... Vậy cậu có thích người như vậy không?"
Khóe môi Tạ Trọng Tinh hơi cong lên, lộ ra tươi cười rất nhạt, "Không có người nào mà không thích người như vậy."
Y nhớ tới hành vi rải tiền của Tần Chung Việt, bổ sung một câu: "Nhưng nếu gặp được người có tâm tư bất chính, người thích giúp đỡ mọi người như cậu có lẽ sẽ mang đến rắc rối cho mình."
Tần Chung Việt kinh hãi, thiếu chút nữa cho rằng Tạ Trọng Tinh cũng trọng sinh.
Tiền tiêu vặt của hắn sau khi thành niên được một tháng ước chừng khoảng 800 vạn, ba hắn cho, mẹ hắn cũng cho, còn có ông ngoại bên kia, mỗi tháng tiền tiêu xài không hết, cho nên sẽ cho bạn bè mượn để mở công ty hoặc là đầu tư cứu trợ, đương nhiên cũng không ngoại lệ đều do công ty phá sản hoặc nhiều nguyên nhân khác mà tiền không thu lại được, dù sao mỗi tháng hắn xài không hết nên sẽ mở miệng nói không cần trả lại.
Tiền nhiều vô số, cho dù hắn không tính cũng biết là có hơn ngàn vạn.
Nhưng chuyện này bị Tạ Trọng Tinh biết được, một tuần cũng chưa cho hắn vào cửa, nói hắn phải đem tiền về lại.
Nhưng hắn đã mở miệng nói không cần tiền, làm sao mà không biết xấu hổ đòi lại đây? Hơn nữa chính hắn cũng xài không hết tiền, tất cả đều là bạn bè, hỗ trợ một xíu cũng không có gì mà.
Lúc ấy chuyện này làm hắn bối rối thật lâu, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa mới da mặt dày đi đòi tiền ——vậy mà đòi về không được bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng có thể vào được cửa nhà, cơ mà vào lúc đó, thẻ ngân hàng của hắn bị tước mất rồi......
Ánh mắt Tần Chung Việt nhìn về phía Tạ Trọng Tinh trở nên hoảng sợ, thật cẩn thận hỏi: "...... Tại sao cậu lại nói vậy?"
Tạ Trọng Tinh đứng lên, cũng lười kêu Tần Chung Việt nhường đường, trực tiếp đẩy cái bàn ra phía trước tạo thành khoảng trống, chân y dài nên chỗ hẹp kia có thể đi qua mà không bị cản trở chút nào, nghe thấy Tần Chung Việt nhỏ nhẹ hỏi, thuận miệng đáp: "Tôi đoán vậy."
Tần Chung Việt ngẫm nghĩ những lời này, thở một hơi nhẹ nhõm, còn tốt còn tốt, Tạ Trọng Tinh không hề trọng sinh.
Nếu Tạ Trọng Tinh cũng trọng sinh, vậy chẳng phải hắn vẫn phải cưới y hay sao? ———— vợ chồng 5 năm biết người biết ta hết rồi, không cưới thì cũng thật ngượng ngùng á nha.
Nhưng mỗi ngày chỉ có một trăm tệ tiền sinh hoạt, hắn một ngày cũng không muốn tiếp tục trải qua.
May mắn chỉ có mình hắn trọng sinh thôi.
Tần Chung Việt thấy Tạ Trọng Tinh đi ra ngoài, lại có chút ngồi không yên, đành đứng lên đi theo qua đó.
Ra khỏi phòng học, mới vừa đến gần Tạ Trọng Tinh đã nghe được nam sinh bộ dạng lưu manh nói: "Huấn luyện viên của đội điền kinh bên kia để Phó ca qua đây huấn luyện, cho nên cậu ta phải về lại, cậu nghĩ xem làm thế nào mới tốt đây?"
Tạ Trọng Tinh còn chưa kịp nói chuyện thì từ sau lưng vang lên âm thanh của Tần Chung Việt, "Phó ca là ai vậy?"
Khâu Nghĩa thấy Tần Chung Việt đi tới, vốn cũng không để ý, nhưng sau khi thấy rõ diện mạo của hắn thì ngây ngẩn cả người.
Tần Chung Việt có tướng mạo xuất chúng, hương vị cá nhân đặc sắc lại nồng đậm, trên đường nhìn một lần cũng khó có thể quên, càng đừng nói Khâu Nghĩa từng bị hắn uy hiếp!
Ấn tượng của Khâu Nghĩa đối với con nhà giàu ngồi siêu xe Lamborghini này cực kỳ khắc sâu!
Khâu Nghĩa cũng là học sinh thể dục, cùng đội điền kinh với Phó Đông Lâm, cách lớp 21 trường cấp 3 của Tạ Trọng Tinh tận mười lớp, bình thường qua đây đều là tìm Phó Đông Lâm, Phó Đông Lâm nghỉ học rồi nên cậu cũng không qua nữa, do đó mà không biết học sinh mới chuyển trường trông như thế nào, hiện tại thấy hắn, cả người lập tức chấn động, run run rẩy rẩy hỏi: "Sao cậu ta lại ở chỗ này?"
Tần Chung Việt thấy cậu ta còn nhớ rõ mình, có chút đắc ý nhìn Tạ Trọng Tinh một cái.
Tạ Trọng Tinh không biết hắn đang đắc ý cái gì, cũng không quan tâm, bình tĩnh nói với Khâu Nghĩa: "Cậu ta mới vừa chuyển trường qua đây."
Khâu Nghĩa nói lắp: "Cậu chính là học sinh chuyển trường kia á, mấy ngày nay tin tức truyền đến ồn ào lắm...... Chúng ta thực sự có duyên phận à nha."
Tần Chung Việt hỏi: "Cậu tìm cậu ấy làm gì? Muốn bắt nạt cậu ấy nữa hả?"
Khâu Nghĩa nhanh chóng trả lời: "Nào dám chứ, hiện tại tôi coi Tạ Trọng Tinh là anh em mình nên mới lập tức chạy qua đây mật báo."
Không ngừng một hơi trả lời vấn đề mà ngay từ đầu Tần Chung Việt đã hỏi, hơn nữa là nói sạch sẽ toàn bộ: "Phó ca chính là Phó Đông Lâm, đội điền kinh của chúng tôi, cùng lớp với Tạ Trọng Tinh, cũng chung một phòng ngủ, lúc trước rất thích nhắm vào cậu ấy, lần đó ở khách sạn Kim Ngọc, Phó ca chuốc say Tạ Trọng Tinh kêu hai chúng tôi mang cậu ấy về trường rồi lột sạch quần áo ném vào WC nữ, khiến cho cậu ấy mất mặt...... Đương nhiên lúc ấy ngài ngăn chúng tôi lại, không cho chúng tôi phạm sai lầm, hiện tại tôi với Lữ Thiết đều hoàn toàn tỉnh ngộ, không muốn tiếp tục trợ trụ vi ngược."
(*) trợ trụ vi ngược – 助纣为虐 (zhù zhòu wéi nüè): có nghĩa là giúp đỡ xấu xấu. Cụm từ đồng nghĩa: Thêm cánh cho hổ.
Lại tích cực biểu hiện nói: "Lần trước Phó ca muốn hại Tạ Trọng Tinh thành một tên đồng tính luyến ái nổi tiếng để xấu mặt ở toàn trường, cũng nhờ tôi mật báo nên không để cho Phó ca thực hiện được!"
Khâu Nghĩa nói xong, nhìn sắc mặt Tần Chung Việt càng ngày càng khó coi, trong lòng vui vẻ, lén lút nói: "Cậu ta cũng không phải vật tốt lành gì, tôi đã sớm không quen nhìn cậu ta rồi!"
Mặt Tần Chung Việt tức đến đỏ bừng, cả giận nói: "Thật quá đáng! Cậu ta vẫn còn là người sao?!"
Khâu Nghĩa không ngừng gật đầu, "Đúng đúng đúng, thật quá đáng! Cậu ta căn bản đã không phải là người!"
Tần Chung Việt còn cao nửa cái đầu so với Khâu Nghĩa là học sinh thể dục, cánh tay bắt lấy Khâu Nghĩa, đưa cậu ta sang một bên, "Cậu lại đây nói tôi nghe xem chuyện của Phó Đông Lâm là như thế nào, rốt cuộc có cái bản lĩnh gì mà dám ức hiếp người như vậy!"
Khâu Nghĩa cầu mà không được.
Tạ Trọng Tinh đứng tại chỗ nhìn Tần Chung Việt với Khâu Nghĩa đi sang một bên, theo lời nói của Khâu Nghĩa, biểu tình trên mặt Tần Chung Việt đều là vì y mà tức giận sống động. Trong tròng mắt xinh đẹp của y lộ ra một chút khác thường.
Cậu ta đối với ai, cũng như vậy sao?