Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 1: Tạ Trọng Tinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



CHƯƠNG 1:

Edit: Khả Tịch Nguyệt

Beta: Khả Tịch Nguyệt

[ Chỉ có tại nhà Ý Vị Nhân Sinh ]

_____________

Thủ đô, quán bar Khinh Vụ

Một người đàn ông mặc trang phục thoải mái dựa vào sô pha, ánh sáng u tối ở quán bar chiếu trên mặt hắn, có thể thấy rõ khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của hắn, hắn rũ mắt, uống cạn ly này đến ly khác.

Chẳng được bao lâu, một người đàn ông tóc vuốt ngược đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay chọt một chút chai rượu trên bàn, bất đắc dĩ nói: "Cậu uống bao nhiêu rồi?"

Tần Chung Việt hừ một tiếng, nói: "Tôi ngàn ly không say đó."

Nói xong, ngồi thẳng thân mình, quay người rót ra một ly rượu cho người mới đến, cũng chính là Lê Quân, "Cậu cũng uống đi."

Lê Quân cự tuyệt nói: "Thôi, tôi đang bỏ thuốc lá kiêng rượu đây, chẳng qua vị kia nhà cậu có cho phép cậu uống như vậy không? Đừng để sau khi trở về thì quỳ ván giặt đồ à."

Tần Chung Việt nói: "Hiện tại trong nhà là do tôi làm chủ, y không dám la tôi đâu, tôi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu."

Lê Quân ý vị không rõ mà nói: " Thật không?"

Tần Chung Việt nghe ra sự nghi ngờ trong giọng nói của anh ta, có chút tức giận, kiên định nói: "Đương nhiên rồi, tôi nói cho cậu nghe nè, trước kia là do tôi lười quản y, y mới tự chủ trương, hiện tại tôi nghiêm túc lên, y mới biết được sự lợi hại của tôi."

Lê Quân nói: "Ái chà, bị vợ quản nghiêm hiện tại xoay người làm chủ nhân à nha, việc này đúng là khó gặp, ngày khác phải gọi mấy anh em ra cùng nhau chúc mừng cậu mới được."

Sau đó nói tiếp: "Đường Minh mới mở một câu lạc bộ mới, mấy cô gái trong đó chất lượng cao lắm, dù sao vợ cậu cũng quản không được cậu nữa rồi, có muốn cùng đi giải toả sung sướng một chút hay không?"

Tần Chung Việt nói: "Đùa giỡn cái gì vậy chứ, tôi có vợ rồi à."

Hắn tiếp tục không khách khí mà nói: "Mấy người coi chừng nhiễm bệnh bây giờ."

Lê Quân cười cười, nói: "Mấy anh em lâu lâu có đi kiểm tra sức khoẻ, ai nhiễm bệnh cũng không tới lượt tôi, chẳng qua cậu kết hôn sớm như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Bọn họ là đám con nhà giàu, ai cũng đều mê chơi cả, chỉ có Tần Chung Việt là đặc biệt, mới 22 tuổi đã kết hôn, đến bây giờ đã được 5 năm. Trên thế giới này không có gió nào là không lọt khỏi tường, tất cả mọi người đều biết người vợ kia của hắn có xuất thân rất kém cỏi, thậm chí là một nam giới, cũng không biết có mị lực gì nữa.

Tần Chung Việt nghe Lê Quân nói xong, tiếp tục rót thêm vài ly rượu, bắt đầu không nhịn được, nói, "Có một số việc nghẹn trong lòng làm tôi thấy khó chịu, tôi xem cậu là anh em tôi mới nói với cậu đó."

Lê Quân nghe xong, hăng hái sáp người qua, "Cậu nói một chút tôi nghe coi."

Tần Chung Việt có chút say, gương mặt trắng nõn hơi hơi nổi lên màu hồng, hai tròng mắt hắn đen tuyền, cùng là đàn ông sắp 30 tuổi rồi, duy chỉ có mỗi Tần Chung Việt là còn lộ ra một hương vị ngây thơ trong sáng*, hắn hạ giọng, nói: "Ba tôi rất thích vợ của tôi."

*thiên chân thuần nhiên: ngây thơ, trong sáng, chất phác, tốt đẹp.

Lê Quân: "Hả? Có nghĩa là sao?"

Tần Chung Việt nói: "Tôi quen được vợ tôi là do ba tôi làm mai cho, ông còn buông lời hung ác, nói tôi mà không cưới y, chờ ông ấy rút lui rồi, tất cả tài sản Tần thị đều cho em họ của tôi hết."

Lê Quân kinh ngạc, "Cho Tần Văn Hiên hả? Chắc không phải vậy đâu."

Ai cũng biết cái tên Tần Văn Hiên kia chính là nhị thế tổ*, chuyện đặc biệt có thể làm được, đó là nếu giao Tần thị vào trong tay gã, phỏng chừng không đến mấy năm thì lập tức phá sản mất.

*Nhị thế tổ chính là bọn con cháu ngồi mát ăn bát vàng do những người cha người chú đi đánh đông dẹp bắc, bình định thiên hạ mang lại.

Tần Chung Việt nói: "Còn có thể có giả được sao? Sau khi tôi cưới y rồi, ba tôi cho y làm việc ở công ty."

Trong lòng Lê Quân bỗng nhiên giật mình, có một suy đoán không ổn lắm, "Ba cậu vòng đi vòng lại như vậy, không phải là vì giao công ty cho vợ cậu đó chứ......?"

Tần Chung Việt không nói gì, Lê Quân càng nghĩ càng cảm thấy có cái khả năng này, mờ mịt mở miệng, " Cậu có từng nghĩ tới...... Xuất thân của vợ cậu, cùng với ba của cậu......"

[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]

Tần Chung Việt đè thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: "Tôi đã trộm cầm tóc của vợ tôi với ba tôi đi làm giám định rồi, không có quan hệ huyết thống."

Lê Quân thở ra nhẹ nhõm một hơi, thì ra Tần Chung Việt cũng từng hoài nghi như vậy, anh ta cười mỉa nói: "Hẳn là không có khả năng đó đâu, loại người như ba cậu không có khả năng sẽ làm ra chuyện có lỗi với cậu."

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Tần Chung Việt duỗi tay lấy chai rượu qua, rót cho mình một ly tràn đầy.

Lê Quân nói: "Cậu uống ít thôi, đợi lát nữa uống say còn phải đưa cậu trở về, đến lúc đó lại phải xem sắc mặt vợ cậu nữa."

Tần Chung Việt hừ hừ nói: "Y dám sao, tôi mới là chủ của cái nhà này."

Lê Quân nói: "Rồi rồi rồi, cậu là chủ của cái nhà này."

Tần Chung Việt ngẩng cổ, uống hơn nửa ly rượu, lại trầm mặc.

Lê Quân nhìn hắn thì thấy hai mắt hắn phiếm hồng, đôi mắt đong đầy nước, anh ta hoảng sợ, "Lão Tần, cậu khóc đó sao?"

Tần Chung Việt nói thầm: "Tôi khó chịu."

Lê Quân vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nếu cậu thật sự không thích vợ cậu thì dứt khoát ly hôn đi."

Tần Chung Việt nói: "Vậy thì không được, vợ của tôi đã ngồi vào vị trí Phó giám đốc rồi, nếu ly hôn thì những cổ đông đó sẽ làm loạn."

Lê Quân cạn lời, Thái Tử gia của Tần thị bị lăn lộn đến mức này cũng coi như là lần đầu tiên anh ta thấy.

Tần Chung Việt nói: "Thật ra y tốt đẹp hơn tôi nhiều."

Hắn lại buồn bực nói: "Nhưng mà lại quá thích quản tôi, không cho tôi hút thuốc uống rượu, không cho tôi đi nhậu nhẹt tụ hội, còn đứng gác cổng, làm cho tôi đúng 10 giờ phải có mặt tại nhà!"

Lê Quân gật gật đầu, mấy cái này anh ta biết mà, người vợ Tạ Trọng Tinh kia của Tần Chung Việt, có ham muốn khống chế rất mạnh, Tần Chung Việt ở bên ngoài không có tự do gì, ngay cả lúc đi gặp gỡ bạn bè cũng sẽ gọi điện thoại đến kiểm tra, nói hắn về nhà đúng giờ, thậm chí khi cần thiết, còn tự mình tới đón người.

Lê Quân cũng biết, Tạ Trọng Tinh không ưa nhìn những người như bọn họ, cho nên những bạn bè khác của Lê Quân và Tần Chung Việt cũng không ưa nhìn Tạ Trọng Tinh.

Chính là trạng thái ghét nhau như chó với mèo vậy đó.

Tần Chung Việt vừa mới đây còn nói mình là chủ nhà, Tạ Trọng Tinh quản không được hắn, nhưng hiện tại uống rượu nhiều quá rồi, bắt đầu nhịn không được khai ra bí mật muốn đảo chính.

"Mỗi tuần phải giao lương thuế mười lần, chỉ có thể nhiều hơn không thể ít hơn, còn muốn hơn nửa tiếng đồng hồ trở lên, nếu không sẽ để cho dì giúp việc nấu canh bổ tới chọc tức tôi á!"

( Khả: mọi người, chỗ nộp lương thuế ấy là nộp mầm mống á J)))

"Tiền lương hay thẻ ngân hàng cũng nộp lên luôn rồi, mỗi ngày chỉ cho tôi một trăm nhân dân tệ! Một trăm nhân dân tệ thôi đó, còn có thể làm gì được nữa chứ? Trên giường làm y thoải mái mới có thể cho thêm mấy trăm!"

Tần Chung Việt nói đến chỗ khuất tất, hốc mắt càng thêm ướt, hắn lau lau khóe mắt, ủy khuất muốn chớt mà nói: "Nói thật, thiếu gia* ở ngoài còn quý hơn cả tôi, người ta lên sân khấu một lần là cả vạn, tôi còn sạch sẽ hơn bọn thiếu gia đó, cũng không biết y làm gì mà quản tôi nhiều như vậy chứ, ba tôi cho tôi tiền tiêu vặt một tháng là 800 vạn, y toàn tịch thu hết luôn."

(*từ gốc: thiếu gia/ tiểu thư - trong hoàn cảnh mà dụng ý như những cô gái/chàng trai bán mình trong hộp đêm, còn được gọi là bà chủ trẻ hoặc ông chủ trẻ được bao nuôi)

Lê Quân nghe đến trợn mắt há hốc mồm, không dám tiếp tục nghe nữa, sợ Tần Chung Việt tỉnh táo lại thì mình bị ám sát, nhanh nhẹn xen lời hắn: "Cậu uống nhiều rồi, ây da, đưa điện thoại cho tôi, tôi tìm số điện thoại của vợ cậu, để vợ cậu đón cậu về."

Tần Chung Việt nói: "Đừng gọi, y đi công tác rồi, nếu không làm sao tôi dám ra ngoài uống rượu chứ."

Lê Quân: "......"

...... Vừa rồi là ai thổi phồng bản thân là chủ của cái nhà này, là ai vậy hả?

Lê Quân đứng dậy dựt lại ly rượu của hắn, "Đừng uống nữa, uống say rồi tôi không tiễn cậu về đâu."

Tần Chung Việt cả giận nói: "Cậu có phải là đang khinh thường tôi phải không, tôi đã nói là tôi ngàn ly không say mà! Tôi có thể tự mình đi về."

Lê Quân: "......"

Anh ta đành phải ngồi xuống, nghĩ chờ lát nữa nếu hắn say quá thì đặt cho hắn một phòng.

[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]

Tần Chung Việt thốt lên câu tiếp theo, tiếp tục nói: "Nếu có thể sống lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không cưới y! Ba tôi thật sự không muốn giao gia nghiệp cho tôi, tôi sẽ để cho ông ấy nhận y làm con trai, coi như tôi có thêm một anh trai cũng được, giao Tần thị cho vợ tôi còn tốt là để lại cho Tần Văn Hiên."

Trong lòng Lê Quân phức tạp, nói: "Lòng cậu thật bao la."

Gia nghiệp mấy trăm tỷ nói cho người ngoài thì cho người ngoài.

Anh ta cũng uống theo chút rượu, thấy Tần Chung Việt hồi lâu không nói chuyện, quay đầu nhìn lại, thì ra thằng nhãi này đã nằm trên bàn ngủ mất rồi.

......

Ngày hôm nay, trời mưa nhỏ, tiếng mưa rơi tí tách tí tách vang lên ở cổ trấn này, một làn sương mù ảo ảo hình thành giữa núi rừng, lượn lờ ở những mái ngói cong đen đen, làm mờ đi vẻ cổ xưa vốn có của cổ trấn này..

Bởi vì ngày mưa ẩm ướt này mà trên tường bị ẩm khá nhiều, gió xuân tinh tế từ ngoài cửa sổ thổi vào làm tờ lịch trên tường chuyển động, tờ lịch còn mới, bị xé một ít, dừng lại ở con số đỏ tươi cùng ngày, là tháng 4 năm 2010.

Trong một cơn mưa xuân mỏng manh và nhẹ nhàng như vậy, một thiếu niên đội mũ vành rộng, thân mặc một chiéc áo phông trắng tinh, để chân trần ở bên cạnh giếng múc nước.

Khuôn mặt y tuấn tú, da trắng tóc đen mắt đen, dáng người ước chừng khoảng 175, không tính là nhỏ xinh, cũng không tính là cao lớn, nơi chốn đều lộ ra một loại khí chất thanh tú cùng tinh xảo mà chỉ có người ở vùng sông nước Giang Nam mới bồi dưỡng ra được.

Cổ tay y gầy gầy, vậy mà có thể dễ dàng nhấc ra một thùng lớn tràn đầy nước, mở ngón tay trắng nõn thon dài kia ra, dường như có thể nhìn thấy được vết chai thật dày trong lòng bàn tay.

Đây là một đôi tay đã quen làm việc đồng áng.

Đó là Tạ Trọng Tinh 18 tuổi.

Y lão luyện gánh đòn gánh lên, hai thùng nước trong vắt kia nhìn nặng nề như vậy, lung lay sắp đổ trên vai y, nước lung lay rớt ra làm ướt mắt cá chân dính đầy bùn của y, rửa sạch bùn hiện ra một ít làn da trắng nõn.

Nhưng ngay cả như vậy, cuối cùng y vẫn ổn định, vững chắc gánh nước trở về, rót vào trong cái lu nước to kia trong nhà.

Sau vài lần đi tới đi lui, mới rót đầy được lu nước to cao cỡ người kia.

Lúc này bụng Tạ Trọng Tinh đã đói đến kêu vang.

Lúc này trong nhà sẽ không còn cơm cho y, y trở lại phòng mình, lấy ra một hộp kẹo nho nhỏ, mở ra, tiền lẻ bên trong không thấy đâu cả.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, biểu tình Tạ Trọng Tinh cũng không thay đổi một chút nào, khép hộp lại, cất nó đi.

Y cầm lấy đòn gánh, đi ra cửa.

Y ăn hai chén cơm khô ở nhà bà Trần bên cạnh với cái giá là rót đầy lu nước cho bà Trần.

Làm xong mấy việc này, ba người Tạ Quốc Húc cùng Lưu Tú cũng đã trở về.

Em trai của Tạ Trọng Tinh,Tạ Tử An, vừa vào cửa đã thì thầm nói: "Mẹ, chơi ở công viên giải trí thật vui, lần sau con muốn mẹ cho con đi nữa."

Lưu Tú nói: "Đi cái rắm, ở đó mì gói bán 50 nhân dân tệ một thùng, cái thằng bại gia tử nhà mày cứ chết sống muốn ăn, lãng phí nhiều tiền như vậy!"

Tạ Tử An trề môi, "Hương vị kia không giống với vị bình thường mà, chắc chắn là dùng nguyên liệu gì đó tốt lắm, nếu không sao có thể bán đắt như vậy?"

Lưu Tú nói: "Có cái gì mà không giống nhau chứ, mày đừng có mà ba hoa."

Tạ Tử An không nói nữa, cậu ta thấy Tạ Trọng Tinh, lại kêu lên: "Tạ Trọng Tinh, anh có làm bài tập cho tôi chưa đó?"

Tạ Trọng Tinh đối với việc cậu ta gọi thẳng tên của mình đã thành thói quen, Tạ Quốc Húc và Lưu Tú đều dung túng cậu ta, y cũng lười đi sửa lại cho đúng, ngữ khí y nhàn nhạt nói: "Không làm."

Tạ Tử An nhảy dựng lên, vừa giận vừa gấp, "Đã buổi chiều rồi, anh còn không làm bài cho tôi nữa! Nếu ngày mai mà không có cho tôi nộp lên, tôi nói ba không cho anh phí sinh hoạt! Để cho anh uống gió Tây Bắc mà sống đi!"

Tạ Trọng Tinh nhìn cậu ta một cái, vốn dĩ Tạ Quốc Húc chưa từng cho y phí sinh hoạt.

Tạ Quốc Húc cũng không cảm thấy xấu hổ, xụ mặt nói: "Cả ngày nay mày làm cái gì vậy? Mau đi làm bài tập cho An An."

Tạ Trọng Tinh nói: "Về sau thi đại học cũng muốn tôi thi giúp luôn sao?"

Tạ Quốc Húc nhíu mày, nói: "Mày giỏi miệng cái gì, em trai mày thông minh hơn mày nhiều, nó là người có tiền đồ sáng lạn, mày so được với nó hả? Làm người cũng phải tự mình hiểu lấy chứ."

Tạ Tử An thêm mắm thêm muối nói: "Tôi chỉ là không có thời gian làm bài tập mà thôi, mấy loại thi thố này tôi tùy tiện viết sơ sơ cũng có thể xếp trên hạng mười ở trường, không giống người nào đó, tuy rằng ở Nam Dương, nhưng xếp hạng trên tám trăm người khác ở trường cũng vô dụng ấy mà, sợ là thi đại học ngay cả chuyên ngành ở đại học cũng thi không đậu, tôi thấy anh cũng không cần phải đi học nữa đâu."

Lưu Tú nghe xong, tán đồng nói: "Như vậy thì không cần đi học nữa, nếu con thấy ở trong nhà tốt, vậy đi ra ngoài làm công chia sẻ một chút với người trong nhà, ba con làm việc mệt như vậy, còn nuôi ba người chúng ta sống, thật mệt đó nha. Thằng nhóc Trần gia kia không phải là nhỏ hơn con hai tuổi sao, làm công ở Quảng Đông, mỗi tháng đều có thể lãnh ba bốn ngàn đồng tiền về đó."

Tạ Trọng Tinh không nói gì.

Lưu Tú thấy bộ dáng dầu muối không ăn này của y đâm ra chán ghét, bĩu môi nói: "Nhanh nhẹn làm bài tập cho An An đi, buổi tối chúng ta còn muốn ra ngoài một chuyến, cơm chiều con tự giải quyết đi."

Nói xong, cùng Tạ Quốc Húc trở về phòng.

Tạ Tử An đắc ý mà cười với Tạ Trọng Tinh, "Đây là nhà tôi, nếu anh không nghe lời, tôi có một trăm phương pháp khiến anh đẹp mặt, tốt nhất anh nên ngoan một chút, nếu không tôi nói với ba mẹ, anh cứ chờ mà bỏ học đi."

Tạ Tử An nói xong, cũng vào phòng.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tạ Trọng Tinh, y nhìn quanh bốn phía, căn nhà nhỏ hẹp hai phòng này, không có nơi cho y nương thân.

Phòng y, chỉ là cái phòng nhỏ mới cải tạo ra gần ban công mà thôi.

Đây là nhà sao? Trong lòng Tạ Trọng Tinh nghĩ, không, nơi này không phải.

Mà cùng thời gian đó, Tần Chung Việt bước chân trần trên tấm thảm Ba Tư hàng chục nghìn đô la một mét ở nhà, rõ ràng trên mặt non nớt mang theo một biểu tình quái dị nhìn ba hắn, Tần Hướng Tiền.

Tần Hướng Tiền nhìn đứa con trai này làm sao cũng không vừa mắt, có khách ở đây, ông cũng ngượng ngùng đá hắn, đành nhẫn nại mở miệng: "Làm sao mà không mang giày vào, không quy củ gì cả."

Lại quay đầu nói với khách nhân: "Đứa nhỏ này trong nhà đã quen vậy rồi, tôi quản không được nữna."

Người khách cười cười nói: "Cảm tình của Tần tiên sinh cùng lệnh công tử* thật tốt."

*thường dùng ý tôn trọng với hậu bối nhà đối phương.

Tần Hướng Tiền nói: "Chỗ nào chứ, thằng nhóc này thật sự rất nghịch ngợm, tôi cũng đau đầu lắm."

Tần Chung Việt nhìn chằm chằm đầu tóc đen dày kia của Tần Hướng Tiền, nhịn không được duỗi tay nắm một phen.

Tần Hướng Tiền tức giận nói: "Con lại làm gì nữa đó?"

Tần Chung Việt nói: "Ba, thì ra lúc này bà chưa có bị hói à nha."

Tần Hướng Tiền: "......"

Tần Hướng Tiền bực mình nói: "Cút đi làm bài tập! Đừng để cho ba thấy mày nữa! "

Tần Chung Việt chạy nhanh như bay, Tần Hướng Tiền ho khan vài tiếng, nói: "Đứa nhỏ này nghịch ngợm, hay nói mê sảng."

Người khách nhịn không được nhìn thêm vài lần lên trán của Tần Hướng Tiền, xấu hổ mà không mất lễ phép cười một chút.

Tần Chung Việt chạy về phòng mình, nhìn sắp xếp trong phòng, mười phần xác định, bản thân thật sự trọng sinh, trọng sinh tới mười năm trước!

Cho dù Tần Chung Việt uống say, cũng sẽ không mất trí nhớ, cho nên hắn vẫn còn nhớ rõ bản thân nói cái gì với Lê Quân.

Đối với viẹc này hắn thực xấu hổ, buồn bực mà, vậy mà tùy tùy tiện tiện nói ra chuyện của mình với Tạ Trọng Tinh mất rồi.

Cũng may mắn mình trọng sinh, hắn không cần phải thấy ánh mắt ý vị thâm trường kia của Lê Quân nữa.

Tần Chung Việt bổ nhào lên giường, rất chi vui sướng, hắn phung phí thời gian mười năm, đến nay vẫn còn tự do! Hắn nắm tay, hùng tâm tráng chí đầy cõi lòng: "Đời này, tôi không cưới Tạ Trọng Tinh nữa! Tôi muốn được tự do!!"

=============******=============

Tác giả có lời muốn nói: Sau này

Tiểu Tần: Thật thơm ~

[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]

______end chương 1_______