Có Một Người Luôn Ở Bên

Có Một Người Luôn Ở Bên - Chương 7: Khởi đầu mới





Vĩnh Mai Chi rất nhanh chóng giới thiệu mấy người bạn của cô cho Thanh Thanh.


”Đây là Linh Lan, Mộc Hương, Dương Ngà. Đây là Thanh Thanh. Các cậu cũng biết cậu ấy mà.”


Thanh Thanh nở nụ cười chào mấy người bạn ấy. Thì ra, chuyện kết bạn, lại đơn giản như vậy.


Mà Vĩnh Mai Chi thấy cô có vẻ thân thiện như vậy liền vô cùng thích thú. Có vẻ Thanh Thanh đã thay đổi nhiều rồi. Đúng rồi, sao dạo này không thấy người yêu cô ấy đến nhỉ?


Thanh Thanh không nhận ra ánh mắt tò mò của Vĩnh Mai Chi, chỉ chăm chú lắng nghe câu chuyện của mấy người bạn kia, đôi lúc cũng nói thêm vào mấy câu. Thì ra, đây là lý do mọi người thích tám chuyện như vậy.


”Thanh Thanh, lát có muốn đi cùng bọn này không?” Mộc Hương thấy vẻ mặt thích thú của Thanh Thanh thì liền lên tiếng mời gọi.


Mộc Hương đối với Thanh Thanh cũng không có gì là bài xích, chỉ là cô ấy cứ thích một mình nên cô cũng ngại bắt chuyện mà thôi. Nhưng dù sao, càng đông thì chợ càng vui, có thêm một người vào hội của bọn họ cũng là chuyện tốt.


Thanh Thanh nghe được lời yêu cầu của cậu ta thì tim lại giật nhẹ một cái.


Bọn họ muốn cô đi cùng. Bọn họ muốn để cô đi cùng. Có phải cô đã có bạn rồi hay không?


”Được.” Thanh Thanh vui mừng trả lời, mặc dù cũng không hiểu bọn họ đi đâu.


Mãi đến lúc đến nơi Thanh Thanh mới biết lý do mấy cô bạn ấy là rủ nhau đi nhiều như vậy. Thì ra là muốn thưởng sắc. Khoá của bọn họ không có nhiều nam, mà có thì cũng toàn những người không thuận mắt lắm. Vậy nên mấy cô gái này là rủ nhau sang khoa bên cạnh ngắm người đẹp.



Mà Thanh Thanh lại không ngừng thấp thỏm. Đây là trường của Nhuận Dương...


Vĩnh Mai Chi thấy cô có vẻ đờ đẫn liền hiểu ra gì đó hỏi nhỏ:“Cậu và người yêu xích mích sao?”


Thanh Thanh thấy cô ấy hỏi như vậy lại có chút ngạc nhiên. Vĩnh Mai Chi vậy mà lại quan tâm đến cô. Cô cứ nghĩ tất cả đều coi cô là người vô hình cơ.


”Anh ấy nói chia tay rồi.” Thanh Thanh thật thà trả lời. Mặt lại thoáng buồn. Cũng được một thời gian rồi...


Không gặp anh, không biết cuộc sống của anh ra sao? Có thức đêm nhiều không? Có bỏ bữa hay không? Có phát bệnh hay không? Thanh Thanh vẫn là thói quen quan tâm Nhuận Dương...


Mặc dù chính cô cũng hiểu, thân phận hiện tại của mình không đủ tư cách để lo lắng.


Thấy Thanh Thanh muộn phiền, Vĩnh Mai Chi liền thấy có lỗi, đáng lẽ ra cô không nên hỏi thì hơn:“Thanh Thanh, mình không biết chuyện. Thật xin lỗi cậu.”


Cô cũng không ngờ bọn họ lại chia tay nữa. Lúc trước bọn họ luôn thắm thiết đến mức khiến người ta ganh tị mà...


Vậy mà giờ lại kết thúc rồi.


Đúng là chuyện tình cảm thì chẳng nói trước được gì cả.


”Không sao đâu” Thanh Thanh cười lại để cho Vĩnh Mai Chi yên lòng. Cô ấy không biết thì đâu có lỗi, vả lại lúc trước bọn họ còn không nói chuyện.



Năm người ngồi một nhóm ở ghế đá trường, vô cùng hứng thú đánh giá người đi kẻ lại, thật giống như từ bé chưa được thấy trai bao giờ.


Thanh Thanh cũng rất nhanh có thể hoà hợp.


Thực ra, lúc trước cô cũng hiếm khi đến khoa của Nhuận Dương, giờ nhìn thấy lại lạ lùng. Kiến trúc nơi này theo một phong cách hiện đại, khác nhiều so với kiên trúc khoa cô. Từng dãy nhà đều có thiết kế riêng cùng họa tiết vô cùng bắt mắt.


”Này Thanh Thanh, cậu thấy anh kia thế nào?” Mộc Hương hướng về một anh chàng đang đứng ở khu nhà A hỏi cô.


Anh ta ăn vận đơn giản, chỉ là sơ mi cùng quần bò, dáng người cao cao, đeo một chiếc kính khá dày.


”Nếu không bị cận chắc là đẹp” Thanh Thanh nhìn một lúc rồi trả lời.


Mấy cô gái nghe thấy cô lại cười phá lên, Dương Ngà đập Mộc Hương một cái:“Cậu thua rồi! Tôi đã nói là cậu ấy cũng có mắt thẩm mỹ mà“.


Mà Thanh Thanh nghe thấy vậy không hề phản cảm mà lại rất hứng thú. Hứng thú làm thế nào để có thể tạo trò cười cho mọi người vui?


”Chị là Lưu Thanh Thanh?”


Bọn họ đang vui đùa với nhau thì bị một giọng nói làm dừng lại. Cả năm người cung nhau quay ra xem chủ nhân của giọng nói ấy là ai.


Đó là một cô gái trẻ, gương mặt thanh tú, mái tóc ngắn được buộc một nhỏm ở trên đầu trông rất đáng yêu. Nhìn qua cách ăn vận, Thanh Thanh đoán cô bé nhất định cùng khoa với Nhuận Dương. Anh ấy từng nói người khoa anh thích đơn giản nhất, đều vì mọi người rất bận rộn.


”Em tìm chị?” Thanh Thanh lên tiếng trả lời.


Không ngờ hôm nay cô lại gặp nhiều chuyện bất ngờ như vậy.


”Chị này, tôi chỉ nói vài câu thôi. Hy vọng chị sẽ tránh xa người yêu tôi một chút. Tôi đã nhẫn nhịn để anh ấy một năm nay ở bên kẻ lập dị là chị suốt một năm trời, chị còn cố gắng không hiểu chuyện mà đến đây sao? Anh ấy giờ là của tôi! Lý Nhuận Dương giờ là của tôi! Chỉ hiểu giùm tôi cái! Tôi rất nghiêm túc với anh ấy, và có ý định đi đến hôn nhân nữa.”


Cô gái nói một tràng dài rồi cất bước bỏ đi, tựa như Thanh Thanh là một cái gì đó rất đáng ghét muốn tránh xa vậy, một giây một phút cũng không muốn ở cạnh. Còn Thanh Thanh nghe mấy lời đấy lại bình tĩnh lạ thường.


Thì ra, lỗi không phải ở cô...


Nhưng lỗi cũng không phải ở Nhuận Dương...


Chỉ là, mưa rào rồi sẽ phải tạnh thôi...


Mặt hồ không có mưa nên phải tìm cá để làm cho nó lay động. Để nó không còn cô đơn. Chuyện chia tay, thì ra lại đơn giản như vậy. Thì ra, anh vẫn luôn thương hại Thanh Thanh những một năm nay...


Nhưng, có phải hay không, không còn anh nữa, Thanh Thanh lại nhận ra cuộc sống thì ra vẫn còn nhiều niềm hạnh phúc đến vậy...