Có Một Loại Bi Thương

Chương 97: Đường Cùng




- Ông là anh hai của Đoàn, dù gì giờ đây tôi cũng là em dâu của ông, ông không thể vì tình cảm gia đình mà tha cho tôi và Đoàn sao? Nếu ông chịu quay đầu thì tôi tin chắc Đoàn nhất định sẽ không làm hại đến ông đâu!

Ông ta dường như mặc kệ tất cả những gì tôi nói, chậm chậm tiến sát gần về phía tôi, cánh tay giang rộng ôm chầm lấy tôi vào trong lòng rồi hủ hỉ những câu tục ngữ *** dục:

- Anh đã bảo rồi, anh chỉ muốn em thôi, nếu không có nó thì anh mới chính là chồng của em, cơ thể em nụ hôn sự ngọt ngào của em ngay từ đầu là dành cho anh trước… Thằng khốn kia chỉ là kẻ đến sau, nó đến sau nhưng tất cả luôn luôn dành cho nó. Tại sao? Anh đã thắc mắc vô số lần câu hỏi tại sao, đến giờ thì anh vẫn chưa biết được câu trả lời.

Ông ta hôn nhẹ lên mái tóc của cô, rồi từ từ vuốt ve thân thể ngọc ngà ấy một cách dịu dàng, cả người cô có phần run sợ, nuốt nước bọt, cô cất giọng đều đều nói:

- Nếu ông không ranh đua mà cố sống cho tử tế thì giờ đây, ông đã có trong tay tất cả rồi chứ không việc gì mà Đoàn sẽ là cản trở của ông cả!

- Em nói sao?

Cái đẩy nhẹ của ông Thành khiến cô muốn hốt tim, cô bình tĩnh nói lại:

- Ý tôi là, nếu ông chịu sống đàng hoàng thì tương lai sẽ tươi sáng, Đoàn cũng sẽ không làm trở ngại được gì ông cả.

- Thật buồn cười...

Ông ta nở một nụ cười quái gở, mở mắt chừng chừng nhìn vào tôi rồi từ từ di chuyển xuống vùng bụng của tôi, giọng nói chứa đựng đầy sự phấn khích xen lẫn sự hiểm độc:

- Đứa bé trong bụng em chắc giờ nó đang hối thúc để ra ngoài lắm nhỉ!

Ông Thành cố tình đưa bàn tay ấy gần sát chạm nhẹ vào bụng cô, Cảnh Phi hơi hoảng cô dùng phản xạ tự nhiên của một người mẹ đẩy mạnh bàn tay ông ta ra, gằn lên từng tiếng nghe thật nặng nề:

- Ông tính làm gì?

- Em làm gì mà sợ hãi anh vậy? Anh dù gì cũng là chú của con em, làm sao anh có thể hại đứa cháu này cơ chứ! Anh cũng không nở hại em đâu.

Cô nhìn ông ta bằng ánh mắt dè chừng, nhưng lời ông ta vừa dứt đã xông tới vồ vập nhấn cô xuống giường, thân hình cao lớn của ông đè hẳn lên người cô khiến cô không thể nào chống cự. Hai tay cố gắng vùng vẫy đẩy mạnh ông ta ra xa nhưng bất lực, sự dồn ép đến cao trào. Ông Thành hôn lấy hôn để lên cổ lên gương mặt cô, bàn tay hư hỏng cố luồn lách vào khe áo để dễ dàng xoa nắn khuôn ngực đầy đặn của Cảnh Phi, giọng cô run rẩy ức nghẹn trong tiếng khóc, van xin ông ta:

- Đừng mà… tôi đang có thai… xin ông tha cho mẹ con tôi đi… tôi van xin ông đó… Huỳnh Thành!

Ông ta khựng lại mọi hành động đang làm với cô, khi nghe hai chữ Huỳnh Thành, ánh mắt cô đỏ hoe nhìn hẳn vào hai con ngư đục ngầu của ông Thành, cô cất giọng nài nỉ chua xót:

- Làm ơn… đừng dồn tôi vào con đường chết!

Ông Thành cuối cùng cũng chịu dừng lại mọi hành động, ông di chuyển xuống phần bụng của cô vừa hủ hỉ vừa cười nham hiểm:

- Con à… mẹ con đang cầu xin cho con đấy, ta là thật ganh tị với tình yêu của cô ấy dành cho con.

Ông ta ván chiếc áo lên tới vùng bụng, cơ thể cô có phần run lên, nỗi sợ đè nén trong cuốn họng. Ông ta từ từ đặt nhẹ một nụ hôn lên vùng bụng, hít hà hít hà như một tên biến thái cuồng loạn, cảm giác như ông ta tận hưởng một sinh mạng nhỏ nhoi nằm gọn trong bụng cô. Tiếng cười kèm theo những câu nói đầy sự khó hiểu:

- Cố gắng sống sót để chào đời con nhé! Ta mong chờ con đến, hãy mau ra đây đi… mau ra đây đi!

Cô vội ngồi bật dậy ván áo xuống, lùi sâu vào trong. Ông Thành đang tận hưởng thì bị gián đoạn… nên vẻ mặt có phần cau có, tiến lại giật ngược tóc cô ra sau, kèm theo vài cái tát mạnh, miệng không ngừng chửi rủa:

- Mày cấm đoán ba con tao nói chuyện với nhau à con khốn! Mày muốn chết sau… tao giết mày tao giết mày.

Cảm giác đau rát ở hai bên gò má, cái tát giáng trời từ ông Thành khiến cô bị ù tai, ông ta vẫn cười sảng khoái giọng điệu điên loạn trong ngôn từ khiến cô không sao hiểu được những gì ông ta đang nói:

- Em nghĩ gì mà em lại đi yêu nó, nó cũng khốn nạn không kém gì anh, nó lừa dối em thế mà em vẫn chọn cách tha thứ cho nó còn anh thì sao! Anh một lòng chỉ muốn cưới em làm vợ. Con của chúng ta không thể không có ba được, thương anh quay về với anh nhé.

Không thấy cô trả lời ông ta lại đổi thái độ cọc cằn thô bạo:

- Mày bị câm à… tao nói mày có nghe không hả con điếm… bị tao chơi rồi đến thằng em tao chơi mày chẳng khác gì một con điếm cả, chỉ có được một chút tài sản...

Ông ta lại tiếp tục vồ vập vào môi cô dằn xé thì bị cô cắn mạnh một cái đến bật máu, cô gào lên:

- Ừ đúng tao là một con điếm đấy thì sao? Cuối cùng thì mày cũng chỉ là một thằng trốn chui trốn nhủi… mày hại đời tao… mày khiến tương lai của tao có một vết ố… hôm nay có chết tao cũng sẽ lôi mày theo cùng!

- À ha… thế mày không nghĩ đến con của mày và tao à? Đứa bé vô tội đó, hay để tao tiễn nó đi trước mày, còn mày tao sẽ hành hạ đến khi nào mày kiệt sức rồi chết đi thì mới thôi.

Cô phản pháo lại gây gắt nói:

- Nó đéo phải con mày… thứ khốn nạn như mày thì làm gì xứng đáng để trở thành bố, tao biết chính mày đã giết chị Dung, bé Sin cũng chưa một lần được gặp ba nó, nếu để sau này nó lớn lên, nó biết mày chính là kẻ giết mẹ nó thì mày có chết bờ chết bụi nó cũng sẽ không thờ cúng mày đàng hoàng đâu. Tao sẽ nói cho nó biết hết những gì mà ba nó đối xử với người khác… thật bất hạnh cho con gái của mày vì đã có một thứ rác rưởi như thế này làm ba!

Vài cái tát giáng xuống gương mặt xinh đẹp khiến đầu óc cô quay cuồng, rồi ngất lịm đi. Ông Thành thấy vậy cũng chẳng màng đến nữa mà thả cô xuống giường, rồi quay người bỏ đi, lúc ông ta rời đi thì cô mới dám mở mắt lên nhìn để chắc cú là ông Thành không còn xuất hiện ở đây nữa, cô cố gắng nằm co ro vào một góc, tay không ngừng ôm bụng, nước mát vì thế cũng tuôn trào, cô khóc trong nghẹn ngào:

- Mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi, rồi ba sẽ tìm được mẹ con mình thôi, con yên tâm mà ở trong đây nhé. Dù có chuyện gì mẹ cũng sẽ bảo vệ con, ngoan nhé!