Có Một Loại Bi Thương

Chương 94: Kỉ Niệm Anh Và Em.






Con tôi rất khoẻ nha, bác sĩ đã nói rồi chẳng có vấn đề gì cả, mà khi nãy ông đang nhắn tin với cô nào đúng không? Đã quen chưa hay chỉ mới tìm hiểu?

- Quen gì mà quen là đồng nghiệp thôi, tôi còn chưa có ý định yêu ai đây!

Nói rồi cậu ta thở dài một hơi0, rồi quay sang nhìn cô và cười bảo:

- Lo chuyện tôi làm gì? Lo cho bà đấy! Về thôi.

Tôi nhìn thấy thái độ mắc cỡ của cậu ấy, trong lòng có chút mừng thầm: "Cuối cùng thì bạn tôi cũng chịu mở lòng hơn rồi, tôi biết tình cảm mà Hoàng Du dành cho mình dẫu qua bao năm vẫn không đổi, nhưng vì trái tim tôi đã trót trao cho Đoàn rồi… nên giờ tôi chỉ mong cậu ấy tìm được người tốt hơn, đắp trả lại tình cảm của cậu ấy chứ không phải tối ngày cứ lãnh tránh như tôi."

Ở một nơi nào đó trên thành phố, bóng dáng gầy gò cao ráo chọn cách đi bộ để thư giãn đầu óc hơn là ngồi trên con xe sang xịn nhưng lại cảm thấy trống rỗng. Anh bước trên mặt đường đi qua từng dòng người tấp nập, rồi đến các ngõ ngách từng quán ăn đến quán nước nơi nào anh cũng cảm nhận được bóng hình mùi hương của Phương Hà.

Đã ba tháng hơn trôi qua nhưng chưa một lần nào anh cảm thấy ổn, có thể là đã đỡ hơn những ngày đầu… à chỉ là đỡ hơn một chút nhưng vết thương trong tim mãi mãi cũng chẳng có cách nào bào chữa được. Anh dừng lại đứng trước một quán ăn quen thuộc, thời gian quen nhau của hai người là rất ngắn nhưng thời gian cả hai quen biết là hơn 12 năm… Phải nói là từ lúc gặp nhau ở công viên đạp vịt, anh đã say đắm nụ cười tỏa nắng của Phương Hà mãi đến khi định mệnh gắn ghét hai người lại thì đây chính là quán ăn mà họ lui tới nhiều nhất. Anh cứ đứng nhìn mãi tới khi ông chủ quán đi ra cười cười chào hỏi thân thiện với anh:

- Này, sao không vào đi cậu Khôi, hôm nay đi mình à?

Khôi ngước xuống nhìn ông, rồi nhẹ gật đầu, anh nói:

- Chỗ cũ vẫn chưa có người ngồi chứ!

- À vẫn chưa… chỗ đó lúc nào tôi cũng đặt biệt để dành riêng cho cậu với cô gì đấy, mà hôm nay cô ấy không đi cùng cậu à!

Anh khẽ lắc đầu, không nói gì thêm mà chỉ bước lên trước ông chủ quán. Ông thấy sắc mặt anh có gì đó kì lạ nhưng cũng không hỏi nhiều nữa. Anh đi vào rồi bước lại gần về phía cuối của quán, nơi mà anh và cô luôn chọn là chỗ ngồi độc đáo. Anh tự tưởng tượng ra dáng vẻ cô háo hức chỉ tay vào chỗ ngồi năm xưa, cả hai cùng ngồi xuống đối diện nhau, bàn tay anh thon dài đặt xuống vị trí cô hay ngồi.

Nơi này còn in sâu cả bút tẩy xóa mà cô ghi tên mình lên bàn, lúc đó anh còn đem cả tiền của mình ra để mua chọn cái bàn đó vì cô… mãi cũng chẳng muốn ai đụng vào vết bút xoá ấy. Đến khi ông chủ tự tay bưng ra một tô mì quảng thịt gà, ông ấy mới để ý thấy ánh mắt của Khôi có phần ửng đỏ, ông khẽ thở dài rồi đi vào trong để cho anh thoải mái với cảm xúc của riêng mình.

Anh nhìn tô mì quảng, trong lòng dâng trào một loại cảm xúc khó tả, anh lấy khăn giấy lau đũa thật sạch rồi gắp từng miếng thịt gà bỏ vào miệng vừa nhai vừa nhớ về Phương Hà. Cô lúc nào cũng ăn hết thịt gà rồi mới tới ăn mì, đặc biệt là chưa bao giờ bỏ bánh đa vào ăn, thói quen của cô khi ăn anh điều nhớ rất rõ chỉ tiếc là bây giờ anh chẳng còn được nhìn thấy hình ảnh người con gái đó vừa ăn vừa cười nói rôm rả như thế nào.

Gắp đến miếng thịt thứ hai, cảm xúc lúc này không thể kìm nén được nữa… anh đã khóc! Đêm nào anh cũng khóc, anh cứ nghĩ nếu đêm mình đã khóc thì sáng hôm sau bản thân sẽ thấy ổn hơn. Nhưng không, ở cái nơi kỷ niệm này, anh lại một lần nữa không kiềm được mà khóc. Từng giọt nước mắt lăn dài nhưng anh vẫn cứ ăn hết thịt gà rồi đến mì, ăn thay những thứ mà cô từng rất thích khi còn sống. Bất chợt có một cô gái đi lại phía anh rồi chìa ra một tờ khăn giấy, anh không nói gì nhẹ nhàng nhận lấy tắm khăn giấy từ cô gái đó, giọng nói của cô ta một lần nữa khiến anh phải ngạc nhiên mà ngước nhìn lên, chất giọng êm tai thanh thoát làm anh gợi nhớ đến Phương Hà:

- Anh không sao chứ? Tôi là phục vụ ở đây có gì thì anh cứ gọi nhé!

Cô gái đó nở một nụ cười buồn rồi nhìn thẳng vào mắt anh và nói tiếp:

- Những người si tình thường thiệt thòi mà!

Anh không trả lời câu hỏi của cô ấy, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại. Đến khi ăn xong tô mì quảng, anh đứng dậy định tính là sẽ đi thanh toán nhưng lại nghe tiếng xì xào quát mắng của một vị khách đối với cô gái phục vụ khi nãy, ban đầu anh đã tính ngó lơ nhưng nghĩ đến tấm khăn giấy khi nãy cô ta đưa nên muốn bỏ mặc cũng không mặc được. Anh đi lại hức chén nước mắm vào mặt tên vừa mập vừa xấu lại còn có tính giang hồ, giọng điệu anh có phần kênh kiệu nói:

- Ăn vừa chưa, nếm thử xem có đủ mặn không, để tao biết còn đổ thêm cho mày ít nước mắm.