Có Một Loại Bi Thương

Chương 87: Lời Yêu Thương Có Muộn Màng?




Đoàn ngừng đôi tay đang loay hoay rửa đóng chén đũa, anh nhìn sang Cảnh Phi, đôi mắt chứa đựng bao nhiêu là tia buồn bã, anh dịu giọng nói với cô:

- Chúng ta… lên phòng nói chuyện được không em?

- Sợ sao? Sợ mọi người biết con người thật của anh à? Hay anh tính giở trò gì nữa. À đồ anh mua cho tôi và con đấy, là tự đi mua hay là có sự trợ giúp từ chị ta vậy? Tôi thắc mắc lắm đấy.

Hình như đã quá sức chịu đựng của Đoàn, anh rửa tay thật sạch rồi đi lại phía cô. Một hai ba… bồng cô lên một cách thật dễ dàng trước sự ngỡ ngàng của cô. Nhưng chỉ vài giây sau đó cô trở lại thật bình tĩnh trên miệng còn xuất hiện nụ cười nham hiểm, ánh mắt vẫn không ngừng ngước nhìn anh, ở từ góc độ này, cô có thể nghe được cả tiếng tim đập mạnh hình như là anh rất hồi hộp. Anh bế cô đi lên phía cầu thang, đoạn từ nhà bếp tới phòng cô không phải là quá xa cũng mấy tầm 2 phút để đi thôi nhưng lần này lại khác, anh bế cô trên tay bước đi cũng rất chậm rãi như sợ chỉ cần một cái xơ ý của anh là cô và đứa bé trong bụng sẽ xảy ra chuyện. Đến lúc vào tới phòng, anh đặt cô ngồi trên giường rồi đi ra nắm khoá cửa ở bên trong, anh bước đến gần cô, một bên chân quỳ xuống, giọng anh run run nói:

- Anh và Chiêu Lâm giờ không còn qua lại với nhau, chỉ trên danh nghĩa là sếp và thư ký thôi, nếu em không tin anh thì mai anh sẽ dẫn em đi đến trước mặt cô ấy để rõ mọi chuyện. Lúc đầu là do anh sai, anh lừa gạt em, giờ anh thấy hối hận lắm… Cả đời này em không tha thứ cho anh cũng được, nhưng em đừng đòi ly hôn nữa.... ngày nào anh cũng đọc những lá đơn chính tay em viết, anh không chịu nổi!

- Thì sao? Vậy những gì anh làm cho tôi thì tôi chịu nổi sao? Chỉ có cách anh ly hôn mới là giải thoát lớn nhất cho tôi thôi...

Cô nắm lấy bàn tay của anh, nắm rất chặt, giọng cô nỉ non van nài:

- Làm ơn đi… tôi không muốn sống với anh… anh thương con hay thương hại tôi thì giúp giải thoát cho tôi với… Khôi Vỹ!

Đoàn lắc đầu như từ chối lời thỉnh cầu của cô, anh nhìn vào đôi bàn tay đang siết chặt lấy bàn tay mình mà có phần đau nhói ở ngực, anh thở dài mệt mỏi, ngập ngừng nhìn lên đôi mắt cô và nói:

- Em hành hạ anh thế nào cũng được! Nhưng đừng bảo anh ly hôn có được không? Anh sẽ sửa sai, cả đời này em không chấp nhận anh cũng được, nhưng đừng rời bỏ anh… anh xin em mà...

Cô nhanh chóng buông tay anh ra, nhưng bị anh nắm lại ngay sau đó, cái siết tay của anh còn mạnh mẽ hơn cô, anh nói, giọng nói của anh nghe thê lương đến lạ:

- Cho anh một tháng, để anh có thể chứng minh cho em thấy.... hoặc 2 tuần cũng được, nếu lúc đó em vẫn chưa đủ tin anh thì… anh chấp nhận điều kiện của em...

Cô im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, là người đã chiếm đoạt trái tim của cô, là người mà cô cảm nhận được hơi ấm của hạnh phúc, khiến cô tin tưởng hắn không một chút nghi ngờ. Nhưng giờ đây anh ta đang cầu xin cô… khiến trái tim tưởng chừng như đã nguội lạnh lại một lần nữa được ngọn lửa yếu ớt sủi ấm, cô khẽ thở dài một hơi rồi nghiêm giọng nói với anh:

- Được 2 tuần, trong 2 tuần hãy chứng minh cho tôi thấy để tôi có thể tha thứ cho anh xem.

Anh nhìn cô, đôi môi hơi run vì như muốn khóc, giọng ngập ngừng nói:

- Cảm ơn em...

Tôi thấy được anh đang cố kìm nén nước mắt như thế nào! Chúng tôi cứ ngồi nhìn nhau như thế, một người thì quỳ một chân ở dưới mặt sàn còn người kia thì lại ngồi êm trên giường. Tay anh không ngừng xoa dịu bàn tay tôi, chắc là đã lâu lắm rồi chúng tôi cũng không thân mật với nhau như ngày trước, chỉ mong là tôi có thể tha thứ cho người này và giành lại cha của con tôi! Tôi nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, rồi nói:

- Anh còn ở đây làm gì?

Đoàn đứng dậy, anh nở một nụ cười mỉm trên môi nhìn cô say đắm không rời, đến khi anh muốn cất lời nói thì bị cô chen ngăn bằng một câu hỏi:

- Bà ta là do anh giết có phải không? Dù tôi không biết nhiều về chuyện của anh, thật sự anh đối với tôi cứ mơ hồ thế nào ấy! Tôi không thể biết được anh rốt cuộc là con người như thế nào? Nếu là Đoàn thì tôi sẽ dễ hiểu hơn một chút ít nhất là như vậy! Nhưng giờ thì không...

- Mẹ em! Bà ta là người hợp tác hại chết mẹ anh, thật ra đáng lý mẹ anh sẽ không chết, nhưng vì bà ấy chở theo anh trên con xe đó và thật ngẫu nhiên lại đâm trúng vào phu nhân của ông Võ, người mà mẹ em nhắm tới chính là vợ trước của ông ta. Trong chuyện này mẹ anh không liên quan nhưng vẫn phải ra đi mãi mãi, anh rất hận bọn họ nhưng anh không thể hận con gái bà ấy, thật sự ngay từ đầu anh chẳng có ý định gì là sẽ tiến tới hôn nhân với em, nhưng không biết từ khi nào em luôn ở trong tâm trí anh, dù em có đứng ở đâu đi nữa, anh cũng có thể thấy rõ em hơn những người khác. Lúc đầu anh chưa nghĩ đó là tình yêu, nên mới kiếm một thứ khác để bù đắp vào, mãi đến khi em bảo em muốn ly dị thì anh mới nhận ra là anh không thể sống thiếu em được. Anh thương em!

Tôi cười nhạt, giọng nói đều đều đan xen sự nhức nhói ở trong lòng:

- Lúc trước tôi cứ thắc mắc mãi sao anh chẳng bao giờ nói yêu hay thương tôi, mà là toàn tôi tự nghĩ rằng chắc chắn anh yêu tôi, giờ nghe được những lời này… tôi cũng không muốn trách anh nữa, anh có thể ra ngoài được không?

- Được, hai mẹ con nghỉ sớm đi nhé...