Có Một Loại Bi Thương

Chương 85: Hình Siêu Âm




Tôi xoa xoa cái bụng vừa nhú lên được chút xíu, trong lòng ngập tràn tình yêu thương đối với đứa trẻ này. Tôi chợt nhớ ra một chuyện liền hỏi ngay Hoàng Du:

- Này ông thông minh lắm mau giúp tôi đặt một cái tên gọi ở nhà thật dễ thương đi.

- Hmmm để tôi xem, mà tôi giúp bà rồi thì tôi được gì? Phải có gì đó tôi mới giúp nha, ví dụ: sao này sinh ra phải gọi tôi là ba trước!

Tôi ngắt mạnh vào tay lái của Hoàng Du, khiến cậu ta một phen đau nhói mà la làng lên:

- Á! Bà bầu gì mà hung dữ quá vậy? Sao này bà đừng dạy con nhé, ai đời sẽ học theo tính khí hung hăng của mẹ nó mất!

- Tôi sẽ dạy nó thật hung dữ luôn! Để không bị ai đè đầu cưỡi cổ được hết.

Nghe tiếng thở dài của Hoàng Du, tôi mới chợt nghĩ ra một cái tên gọi ở nhà cực kỳ đáng yêu cho con, tôi nói:

- À… tôi suy nghĩ ra được tên cho con rồi! Gọi là Min đi.

Hoàng Du thắc mắc anh hỏi lại:

- Tại sao lại gọi là Min?

- Có sao đâu, tại tôi thích thôi, nghe Min cũng hay mà phải không bé Min của mẹ.

Cô vừa gọi tên con vừa vỗ nhẹ vào bụng, khung cảnh đáng yêu vô cùng của bà mẹ trẻ. Cuối cùng thì cũng về đến nhà, xe Hoàng Du đậu gần cánh cổng chính của căn biệt thự, anh mở cửa xe đi xuống rồi chạy vòng qua mở cửa xe cho cô xong thì lật đật chạy ra sau mở cốp xe lấy những thứ hôm nay đã đi mua ra ngoài.

Lúc cả hai chuẩn bị bước vào sân nhà thì một hình bóng quen thuộc cũng vừa bước xuống chiếc siêu xe đậu trước sân của căn biệt thự. Người đó không ai khác chính là Đoàn, anh vừa bước xuống thì đã nhìn thấy cô và Hoàng Du, và hai người họ cũng nhìn thấy anh. Đã 3 tháng rồi không gặp nhau, nay lại gặp trong hoàn cảnh này, anh nhìn cô, cô cũng chẳng né tránh mà nhìn thẳng vào anh, cô không suy nghĩ nhiều mà quay sang nói với Hoàng Du:

- Ông xách đồ vào giúp tôi được không?

- À! Được chứ… tôi còn tính là như vậy!

- Được thì đi thôi, đứng đây làm gì? Giờ nhà này tôi phải dè chừng đủ thứ lắm!

Câu nói của cô ngày nào vẫn như dao ghim vào tim Đoàn, Anh im lặng, đợi cô đi ngang qua anh mới dám nói:

- Anh xin lôi… anh cứ tưởng em ở trên phòng, nếu anh biết thì anh sẽ tránh đi một lát, để em không phải thấy anh!

- Không cần!

Tôi trả lời lại câu nói có phần đáng thương của anh bằng hai từ cộc lốc, lúc Hoàng Du đi gần tới chỗ anh thì bị anh ngăn lại, anh nhìn cậu ta, chất giọng trầm khàn, anh nói:

- Để tôi xách lên cho? Được không!

Hoàng Du có phần hơi khó xử nhưng suy nghĩ một hồi vì thấy Cảnh Phi cũng đã đi xa nên anh quyết định nhường lại cơ hội này cho Đoàn, anh đáp lại:

- Thôi được, giao lại cho anh đó, đừng làm tôi thất vọng không thì, tôi tới cướp cô ấy và con anh đi thật đấy!

- Cảm ơn cậu!

Hoàng Du trao lại đống đồ chơi với cả sữa bầu và vài thứ linh tinh cho Đoàn, rồi anh thản nhiên đút tay vào túi quần quay người bước về phía cánh cổng. Đoàn thở phào một hơi lấy hết sự bản lĩnh của một người đàn ông, anh cố gắng đi theo sau bóng dáng nhỏ bé ấy, thật khẽ như sợ cô sẽ phát hiện ra người đi theo không phải Hoàng Du mà là anh. Lúc đến trước cửa phòng thì cô đột nhiên xoay người lại nhìn Đoàn, rõ biết nãy giờ là ai đi theo mình, nên cô chẳng cần phải tỏ vẻ bất ngờ hay gì cả, cô nói:

- Tại sao lại là anh? Tôi nhờ anh à?

Đoàn trả lời ngập ngừng, có phần lo lắng:

- Tại anh muốn giúp em thôi, anh đem đồ vô phòng giúp em là coi như chỉ hôm nay anh được nhìn thấy em thôi, ngày mai sẽ quay trở về bình thường, vậy nên em có thể cho anh nhìn em lâu hơn được không? Hôm nay em đi khám à? Anh đã tính sẽ nhờ vú Hồng đưa em đi khám vào ngày mai, thế em có hình siêu âm không? Anh nhìn một lát rồi sẽ trả lại cho em ngay… mà nếu em không thích thì thôi, mở cửa đi anh đem đồ vào rồi sẽ đi ngay!

Cảnh Phi không nói gì, cô nhẹ nhàng mở cửa nhưng bản thân lại chỉ đứng ở bên ngoài, để anh đi vào trong rồi đặt đồ nằm gần với chiếc ghế sofa mà ngày trước anh hau nằm. Nhìn ngắm căn phòng một vòng thì anh cũng quyết định đi ra ngoài, lúc bước ra vẫn không quên nhìn cô lấy một cái, rồi sau đó là nhìn xuống chiếc bụng của cô, anh nhẹ nhàng cất lời:

- Em vào nghỉ ngơi đi! Đi cả ngày chắc mệt lắm, để anh xuống làm đồ ăn cho hai mẹ con rồi bảo vú Hồng đem lên cho em nhé.

- Để vú Hồng làm đi, đồ của anh tôi nuốt không trôi!

Đoàn nghe đến đây, sắc mặt anh thấy rõ sự buồn bã, nhưng anh lại chỉ mỉm cười rồi ừ cho qua. Cứ tưởng là như thế cô sẽ không nói thêm gì nữa mà bỏ vào trong, không ngờ là cô lại chìa ra một tấm ảnh là hình siêu âm đứa bé đưa cho anh và nhàn nhạt nói:

- Đây, giữ đấy khỏi cần đưa lại tôi.

Anh đón nhận tấm hình siêu âm trong ngỡ ngàng mà gương mặt lại giãn ra được vài phần, thấy rõ được nụ cười mỉm trên đôi môi của anh, anh cất lời giọng có phần hơi run nói:

- Cảm ơn em… em vào phòng nghỉ đi!

Tôi chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái, chỉ quay người vào trong rồi buông ra một câu sắc lạnh:

- Khỏi nhắc… tôi tự biết lo cho mình và con!

Anh cứ đứng đó nhìn theo hình ảnh của cô mãi, vì anh biết không phải dễ dàng gì mà được nhìn thấy cô. Trong 3 tháng này, anh cố gắng nhiều thứ từ công ty đến việc thu xếp tự tay nấu ăn cho hai mẹ con, tất cả món ăn điều là anh tự học và làm, chỉ là khi nãy cô không biết nên mới nói thế thôi. Trừ khi những lúc đi công tác ra là hầu như anh đều cố gắng thu xếp để ở nhà vào buổi tối, chỉ tiếc là dù cố gắng đến mấy, chuyện anh đã làm đối với cô mãi cũng không thể xoá nhoà được.

Lúc cánh cửa ấy đóng lại, anh cũng quay trở về phòng của mình, trên tay cứ cầm khư khư tấm hình siêu âm con của anh và cô, anh biết dù cô có ghét cay ghét đắng không muốn nhìn mặt anh như thế nào thì anh vẫn là cha của con cô, chuyện đó sẽ không bao giờ có thể thay đổi được. Đây là kết tinh giữa tình yêu của hai người vậy nên anh tự nhủ thầm trong lòng rằng:

"Con ơi… đợi đến khi ra đời rồi con hãy giúp ba chinh phục mẹ con một lần nữa được không? Ba nghĩ nếu có thêm cả con nữa thì mẹ sẽ sớm tha thứ cho ba thôi"

Anh nhìn tấm hình mà cười trong nước mắt, chỉ ước những gì anh nghĩ sẽ thành sự thật, rồi cô cũng sẽ sớm tha thứ lỗi lầm trước kia mà về bên anh.