Có Một Loại Bi Thương

Chương 42




Anh cúi đầu nhìn xuống cô giọng chiều chuộng bảo:

- Đây là lần thứ hai rồi đấy, tại em không nhớ thôi… ngay chỗ này là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Anh dẫn cô ra đứng gần cái hồ nằm giữa công viên này, xung quanh còn được bao biện bằng cây xanh, còn có một cây cầu bắt ngang khá dài phải ước tính cái hồ này cũng gần hoặc hơn 100km đấy, nhìn từ xa đã thấy mấy cặp tình nhân đang đạp vịt dưới sông và trên cầu cũng có nhiều người đi qua lại. Cô chắp tay lên cằm suy nghĩ vu vơ, bù đầu bức tóc cũng không nhớ nổi đã gặp nhau khi nào ở đây, nên quyết định hỏi thẳng Minh Khôi:

- Gặp nhau khi nào? Em thật sự không nhớ đó, anh nhầm lẫn em với ai không vậy?

- Anh làm sao nhầm lẫn được lúc đó chúng ta còn rất nhỏ chỉ sao hôm gặp nhau là anh nhập học vào đúng lớp có em ở đó, tự hỏi không biết là định mệnh gì đây mà bây giờ chúng ta thành một đôi rồi

Anh xoay người cô đối diện mình, hai tay anh vịnh chặt vai cô, ánh mắt yêu chiều cùng tia nắng chiếu rọi xuống bóng lưng của cả hai, chỉ cần một hai cái cúi đầu gần sát của Khôi thì họ đã trao nhau một nụ hôn ngay tại nơi lần đầu gặp này. Nhưng Phương Hà liếc mắt nhìn xung quanh thấy khá đông người nên đã đẩy anh ra, lúc này mới hoàn tĩnh trong cơn mơ, gương mặt ửng đỏ của cả hai trong thật đáng yêu đối với đối phương. Anh ngại ngùng gãi đầu nói lắp bắp:

- À… nãy giờ anh muốn nói với em là… chúng ta đi đạp vịt nha!

- Dạ… em cũng muốn chơi nãy giờ á!

Và thế một chiếc đạp vịt lại được ra khơi, cả hai chơi vui vẻ rồi đạp ra giữa hồ đứng lại chụp hình dường như những chuyện ngại ngùng ban nãy cũng quên đi. Đến tầm khoảng 17 giờ 30 phút chiều lúc này trời cũng sập tối, mọi người cũng đã di tản lên trên chỉ còn vỏn vẹn 1 2 chiếc xe đạp vịt dưới sông, không gian trở nên vắng lặng những ánh đèn bảy sắc cũng được bật lên xung quanh con hồ nước đọng này, khung cảnh thật lãng mạn, đến khi Phương Hà lên tiếng nói:

- Chúng ta vào bờ nha.

Khôi có chút chừng trừ anh bảo lại:



- Ngồi đây chút xíu nữa đi, tý có cảnh đẹp lắm đấy.

Cô ngó nghiêng xung quanh hồ rồi hỏi:

- Cảnh gì? Ngoại trừ ánh đèn ngũ sắc bao quanh hồ thì em còn thấy cảnh nào đâu anh, hay phải đúng giờ hả?

Khôi không trả lời chỉ càng ngày càng tiến gần sát mặt cô hơn, trong lúc Phương Hà còn đang không hiểu chuyện gì thì anh chàng đã cúi mặt xuống môi kề môi cô. Khá bất ngờ với hành động của Khôi, hai mắt cô mở to nhưng trong giây lát hành động của cô dần giãn ra hoà nhập vào nụ hôn si mê ấy, mắt cô khép chặt, vồ vập lại nụ hôn nhẹ nhàng của Khôi bằng một nụ hôn mạnh bạo phá vỡ mọi rào cản xung quanh. Đến khúc cao trào thì anh lại đẩy cô ra, trán kề sát trán cô, giọng anh thều thào bảo:

- Không ngờ em còn mạnh bạo hơn anh đấy, còn thế nữa… thì anh không chịu đựng được đâu.

Giọng em đầy sự khao khát, tay chạm nhẹ vào môi anh, cô cất giọng nói quyến rủ hỏi anh:

- Anh sẽ làm gì em nào? Đang lúc cao trào không nên đẩy em ra như vậy!

Khôi cười gian xảo rồi tiếp tục vồ vập vào môi cô, lần này sức nóng cùng sự kìm hãm đang đấu tranh quyết liệt, đến khi không thể chịu nổi nữa, lần này anh nhẹ nhàng hơn buông đôi môi mềm mại quyến rũ ấy ra. Sức chịu đựng đúng là có giới hạn mà, ánh mắt hờ hững cơ thể nóng gan nhịp tim hoãng loạng mọi thứ dần như tan chảy trên chiếc xe đạp vịt này. Hà Nhìn anh, thấy được vẻ hứng tình của anh và bản thân cô cũng vậy, cô đã chủ động nói ra quyết định của mình mà không có một chút đắng đo!

- Mình… làm nha!

- Xin lỗi em...

Phương Hà hơi lúng túng cô lắp bắp quơ tay cười ngại bảo:

- À… ý em tưởng anh muốn, nên mới hỏi vậy, nếu không phải thì thôi, anh xem như em chưa nói gì nha… haha



Khôi ái ngại nhìn sang chỗ khác rồi đáp lại cô:.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Một Kiếp Vấn Vương

2. Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

3. Hai Chúa Tể Độc Thân

4. Trước Lúc Chiều Tà

=====================================

- Ý anh là… anh không thể làm ở đây… nếu là chỗ khác thì được.

Lúc này Phương Hà lại bắt đầu ngại ngùng, không dám nhìn thẳng nhìn ngang chỉ dám cúi đầu nhìn mấy ngón tay đan xen vào nhau rồi e thẹn nói tiếp:

- Thế… mình lên bờ đi anh.

- Được… vào bờ rồi anh chở em đến chỗ này là nhà riêng mà bố mẹ đã mua sẵn cho anh nhưng ít khi anh đến lắm, nay lại có dịp dùng rồi!