Có Một Loại Bi Thương

Chương 19: Lúng Túng




Ông Khôi hơi lúng túng mặt ông ấy đỏ bừng lên gắp đại miếng thịt heo đầy mỡ trên đó đưa cho con Hà, con Hà vừa nhìn thấy miếng thịt heo đầy mỡ, mặt nó lúc này mới bừng bừng sát khí quay sang quát vào mặt Ông Khôi:

- Cái gì đây hả! Ông không nhớ là tôi nói đang giảm cân à?

Minh Khôi trừng mắt lên cãi tay đôi với Phương Hà:

- Không phải bà thích ăn thịt heo nhất sao chứ, tôi gắp sai à, không gắp thì nói gắp rồi cũng nói là sao? Con gái các người thật khó hiểu!

Chao ôi ông Khôi này nói một câu mà cả bọn con gái xung quanh nhìn ông bằng ánh mắt hình viên đạn, lúc này tôi mới nói một câu để giản hoà cho cặp oan gia này:

- Thôi thôi, đang trong bữa tiệc của nhà tôi đấy, hai người muốn cãi thì tý tàn tiệc rồi lúc đó có đánh chém nhau tôi cũng không can đâu.

Nhìn chung không khí cũng trở lại bình thường tôi mới yên tâm hơn, vừa cầm ly nước ép táo lên thì chạm ánh mắt với Đoàn, anh đang nhìn tôi, ánh mắt anh khi bắt chợt ánh mắt tôi thì có phần hơi lúng túng rồi quay sang chỗ khác. Tôi thấy vậy liền đổi ly ép táo thành ly rượu vang trên bàn, đưa lên uống một ngậm đầu rồi tiếp ngậm thứ hai thì nghe loáng thoáng mấy ông có tiền nói bảo với ba tôi rằng:

- Này ông có đứa con gái xinh đấy chứ, tuổi nó vẫn còn nhỏ nhưng mà nếu sau này lớn làm sui gia với nhà tôi đi, tôi có thằng con trai đang du học bên mỹ đấy sao này nó về sẽ kế nghiệp tôi lúc đó hai công ty cùng nhau giúp sức đi lên.

Ông Hoàng chỉ cười cười rồi đáp lại một câu mà làm cả buổi tiệc phải chăm chú nhìn về phía của Đoàn:

- Trong lòng tôi đã có một đứa con rể rồi, là cậu thanh niên hồi nãy tôi đã giới thiệu với mọi người đấy.

Đoàn đang đứng từ xa nghe được những lời này cũng phải khựng lại nhìn Ông Hoàng rồi lại quay sang nhìn mọi người xung quanh, nghe đến câu đó của ba mình cô không khỏi bất ngờ hướng ánh mắt nhìn ông đầy khó hiểu:

- Ba tôi đang nói gì vậy?

Tôi quay sang nhìn Đoàn, anh cũng nhìn tôi rồi anh lại lắc đầu như bảo với tôi rằng sẽ không có chuyện đó. Nhưng bản thân tôi khá bực bội nên cũng bỏ đi một mạch vào trong, thấy tôi như vậy Đoàn cũng đi theo sau, lúc đến phòng bếp tôi rót một ly nước lọc uống ực một hơi cho tỉnh rượu. Lúc buông ly xuống khỏi miệng thì nhìn thấy Đoàn đã đứng trước mặt, cô chẳng buồn mắt nhìn tới khuôn mặt anh ta, cô chỉ quay lưng lại rồi lạnh nhạt nói:

- Việc ba tôi nói là sao? Anh cũng biết à?



Đoàn cất giọng ôn tồn từng trả lời tôi:

- Tôi không biết ông chủ sẽ nói như vậy. Tôi cũng không có ý gì với cô chủ đâu, chắc ông chủ hiểu nhầm gì đó thôi, để tối tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.

Tôi quơ tay làm bể chiếc ly thủy tinh xuống mặt sàn, do khi nãy có đụng một chút tới rượu vang nên bây giờ có hơi choáng váng. Nhưng lúc tôi đang tính khom người xuống gơm lại những mảnh vỡ của ly thì Đoàn lại ngăn tôi lại, anh nói:

- Cô chủ đứng đó đi để tôi gơm lại cho, cô đụng vào là đứt tay đấy.

Tôi không nghe vẫn khom người xuống nhặt, rồi tôi cất giọng khó chịu nói:

- Đồ tôi làm bể để tôi tự gơm vào, anh tránh ra đi.

Tay tôi cầm một mảnh miểng chai mỏng nhưng lại không cẩn thận làm xước vào tay mình, anh thấy vậy liền đi nhanh lại đưa tay mình nắm nhẹ lấy bàn tay bị xước của tôi, như anh đang tính lấy ra mảnh vỡ ấy thì bị tôi giật tay lại mạnh một cái thật mạnh, miếng miểng chai xước một đường dài trong lòng bàn tay anh. Đến khi máu đổ xuống nhễu giọt dưới mặt sàn thì cô mới hoảng loạn, nhưng lúc này cô chỉ biết đứng đó, đưa mắt nhìn vào tay anh. May hay lúc này vú Hồng với Phương Hà đi vào thấy khung cảnh trước mắt bà Vú chạy lại gấp rút cầm lấy tay của Đoàn, rồi kêu gọi Phương Hà chạy vào trong lấy hợp băng bó mà bà luôn chuẩn bị sẵn để có ai bị làm thương thì còn kịp có đồ dùng:

- Trời ơi cái gì vậy này, hai đứa đánh lộn trong đây hay sao mà để tay đổ máu thế hả Đoàn!

Đoàn cất giọng lo lắng bảo với vú Hồng một câu:

- Vú ơi lo cho cô chủ đi, tay con không sao cô chủ cũng bị xước tay đấy ạ!

Lúc này ông Hoàng cùng một số người đi vào trong thấy cảnh trước mắt, chị Dung chạy lại ngay cầm tay của Cảnh Phi, rồi mau chóng đưa cô lên phòng. Một số người làm khác thì vào dọn dẹp hiện trường đổ máu của cả hai. Vết thương của Đoàn khá nặng nên được đưa đi vào bệnh viện từ cửa sau để không ai chú ý nhiều, còn cảnh phi cô thì chỉ xước nhẹ và được chị Dung băng lại rồi ngồi trong phòng, chị Dung hỏi nhỏ:

- Có chuyện gì à? Sao tự nhiên lại xô xát nhau vậy?

Tôi trả lời áp úng:

- Không phải xô xát là do em, em làm cho anh ấy bị chảy máu!