Bản thân món quà sinh nhật năm hai mươi tuổi mang ý nghĩa của ước mơ.
Ứng Ẩn tính toán: "Vậy là mười sáu năm rồi, liệu nó có bị rỉ sét không?"
Cô hỏi rất thực tế, Thương Thiệu cũng cười: "Công nghệ đóng tàu buồm biển xa đổi mới rất nhanh. Vì vậy dù được bảo dưỡng rất tốt nhưng từ góc độ kỹ thuật thì nó đã lỗi thời."
"Anh kể thêm đi." Ứng Ẩn không còn buồn ngủ nữa.
"Đã hai giờ rồi thưa cô, bây giờ anh kể hết cho em nghe thì ngày mai cũng không thể thực hiện được." Thương Thiệu hôn lên mũi cô: "Tắm rồi đi ngủ trước nhé?"
"Anh kể thêm một đoạn nữa." Ứng Ẩn không chịu, "Chỉ một đoạn ngắn thôi. Tại sao lại có ước mơ này?"
"Vì anh thích chinh phục."
Anh nói rất tự nhiên, nhẹ nhàng, không che giấu chút nào về hai từ đầy tham vọng này. Nhưng khuôn mặt anh rất ôn hòa, nho nhã, tâm trạng bình tĩnh, thậm chí đôi mắt cũng bình lặng như hồ sâu khiến người ta không nhìn ra tham vọng bên trong.
"Biển là thế lực tự nhiên hung dữ và kỳ lạ, luôn thay đổi không lường. Nếu biến động thì sống chết chỉ trong chớp mắt. Cho đến nay, trên thế giới chỉ có tám mươi người hoàn thành cuộc hành trình đơn độc không gián đoạn quanh thế giới bằng thuyền buồm." Thương Thiệu giọng điệu bình thản.
"Tám mươi người?" Ứng Ẩn ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Tám mươi người, vậy còn khó hơn việc em đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Oscar."
Nhưng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Oscar lại ẩn chứa đầy lý luận về quốc tịch, chủng tộc, màu da, đầy những cuộc đấu đá công khai và ngấm ngầm trong mùa giải, đầy những chiến lược và thao túng của kênh truyền thông lớn và Hollywood. Dù khó khăn đến đâu thì nó vẫn do con người tạo ra. Nhưng hành trình thuyền buồm vòng quanh thế giới chỉ có may mắn và năng lực tuyệt đối. Sự tuyệt đối này chính là sự công bằng nhất.
"Không phải vậy." Ứng Ẩn đột nhiên nói, nhìn thẳng vào anh: "Là vì anh thích biển. Vì anh thích biển nên sau đó mới muốn chinh phục."
Giống như các diễn viên trước tiên thích diễn xuất nên sau đó mới muốn chinh phục các giải thưởng danh giá của các liên hoan phim.
Thương Thiệu sửng sốt, rồi híp mắt đáp lại ánh nhìn của Ứng Ẩn.
Ánh mắt anh đầy phức tạp, thăm dò và xét đoán, nguy hiểm, dường như còn nghi hoặc.
Hai giây sau, anh nhếch mép cười, thở phào nhẹ nhõm: "Em đã nhìn thấu rồi."
Cảm giác "bị nhìn thấu" này rất xa lạ nhưng lại rất dễ chịu khiến Thương Thiệu vô thức ôm chặt Ứng Ẩn vào lòng.
Anh và cô nhắm mắt dựa vào nhau, hơi thở của cả hai hòa quyện cùng nhau khiến trái tim anh rung động sâu sắc.
Anh đã quen với những ngày không ai nhìn thấu mình.
Dù là ba mẹ ruột, dù là quản gia đã ở bên cạnh anh ba mươi sáu năm, Minh Bảo với trực giác nhạy bén, Minh Khâm đồng lòng trên thương trường, hay Thương Lục đầy sâu sắc, không ai có thể nhìn thấu anh.
Anh luôn chỉ nói nửa lời, chỉ nói đến logic cơ bản nhất hoặc hành vi tiêu biểu nhất. Hiểu được lời anh nói, hiểu được ý định thực sự sâu thẳm trong lòng anh cần phải suy nghĩ từng bước một, mà những gì anh thực sự thích hay không thích đều bị che giấu rất tốt dưới sự thờ ơ của anh.
"Em yêu." Anh đặt môi lên cần cổ ấm áp như ngọc của cô.
Lần đầu tiên anh chấp nhận số phận, hoàn toàn thổ lộ sự thật trong lòng.
"Anh thích biển, vì biển có sự công bằng tuyệt đối. Đối mặt với sóng gió, anh có thể cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân. Sự nhỏ bé đó khiến anh tĩnh tâm."
Tắm xong, Ứng Ẩn vẫn quấn lấy anh hỏi không ngừng.
Chiếc váy ngủ lụa mới mua mang lại cảm giác thoải mái sau khi được giặt sạch và sấy khô, giường của anh mềm mại như đám mây, vải cotton cao cấp mịn màng không thể tả, có một cảm giác mát mẻ dễ chịu. Cơ thể của Thương Thiệu lại ấm nóng khiến cô vô thức dán chặt vào.
"Anh học lái thuyền buồm ở đâu?" Cô cuộn tròn trong vòng tay anh, tựa đầu lên cánh tay anh.
"Cấp ba có dạy."
"Vậy thuyền buồm có đắt không?" Ứng Ẩn nhắm mắt.
Rõ ràng rất buồn ngủ, mắt cũng không mở nổi nhưng vẫn kiên quyết trò chuyện.
Nói chuyện không đầu không cuối.
"Không đắt."
So với cô, giọng Thương Thiệu trầm ổn mang theo một chút lười biếng của đêm khuya, "Một chiếc thuyền buồm cá nhân cỡ nhỏ dành cho người mới bắt đầu khoảng ba bốn trăm nghìn nhân dân tệ, loại tốt hơn thì khoảng tám chín trăm nghìn. Nếu là thuyền buồm vòng quanh thế giới không gián đoạn, chi phí này sẽ đắt hơn một chút, có thể lên đến bảy tám trăm triệu, khoảng một tỷ."
"Lại một tỷ?" Ứng Ẩn lẩm bẩm.
Thương Thiệu cười nhẹ: "Vậy đổi đơn vị khác, sáu bảy triệu euro? Đây là nói về cấu hình của thuyền, còn có những thiết bị và chi phí nhân viên khác."
Ứng Ẩn đã ngủ, hơi thở đều đặn hai giây rồi đột nhiên tỉnh giấc, giữ tinh thần nói: "Vậy thuyền buồm nhỏ của anh, có phải luôn đậu ở cảng đó không?"
Thuyền buồm nhỏ.
Nghe cũng khá dễ thương.
"Trước khi tốt nghiệp về nước, anh đã sử dụng để hoàn thành hành trình không gián đoạn quanh Địa Trung Hải rồi sau đó vẫn luôn ở đó. Nếu khi đi công tác tiện đường, anh sẽ ghé thăm nhưng chưa bao giờ đưa nó ra biển nữa." Thương Thiệu hôn lên đỉnh đầu cô, "Đừng nói nữa được không? Để lại chút chuyện để ngày mai nói tiếp."
Ứng Ẩn cuộn tròn trong vòng tay anh rồi ôm lấy eo anh, giọng đã mơ hồ: "Vòng quanh Địa Trung Hải không giỏi sao?"
"Không giỏi, đó là cấp độ cơ bản, nhiều bạn bè của anh đã hoàn thành."
"Không tin." Cô có một sự tôn sùng và kính trọng không lý do với anh.
Thương Thiệu vén tóc cô, bóp nhẹ dái tai cô: "Được, anh giỏi hơn họ một chút. Vì anh là người thực hiện hành trình không gián đoạn một mình, cũng là người giữ kỷ lục nhanh nhất trong số họ."
Tâm trí và suy nghĩ như đang trôi nổi trên những con sóng của Địa Trung Hải, những con sóng đó dịu dàng nâng đỡ Ứng Ẩn, làm cô mê mẩn, nửa tỉnh nửa mơ.
Cô dường như không muốn ngủ, cô chỉ muốn nói chuyện với anh đến khi trời sáng.
Đêm ở Deep Water Bay thật yên tĩnh. Hồng Kông ngủ yên dưới chân họ, bầu trời xanh đậm điểm xuyết những ánh đèn sao.
"Anh Thương."
"Ừ?"
"A Thiệu ca ca."
Chỉ có tiếng cười đáp lại cô.
"Thương Thiệu..."
Gần như nói mớ.
"Ngủ đi."
Nụ hôn của anh in lên trán cô.
Ứng Ẩn ngủ đến khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau.
Gió biển thổi vào từ ban công cảnh quan rộng lớn mang theo tiếng rì rào từ xa, không biết là tiếng sóng vỗ hay tiếng gió quét qua ngọn cây.
Chỉ còn lại cô trên giường, cô có chút hoảng loạn trong chốc lát. Nếu có ai vào thì sao?
Họ có coi cô là kẻ trộm không? Hay cô lại phải giả vờ là một người giúp việc đến ứng tuyển? Lần này đã không còn chú Khang giúp cô che giấu.
*
Thương Thiệu đang dùng bữa sáng muộn cùng Ôn Hữu Nghi.
Việc anh về nhà không thể giấu Ôn Hữu Nghi, thay vì chờ bà tìm đến, anh đã chủ động đi chào hỏi.
Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng ấm áp và gió nhẹ nên Ôn Hữu Nghi đã bảo người hầu bày biện bữa sáng ở một khu vườn nhỏ mà bà rất yêu thích gần đây. Bà thường bận rộn với nhiều tiệc trà chiều, tiệc từ thiện, còn phải quản lý quỹ từ thiện của mình và quan tâm đến cuộc sống của năm đứa con, lo lắng cho chúng từ mùa này qua mùa khác, từ bữa ăn đến sinh hoạt hàng ngày.
Thương Thiệu trò chuyện với bà về cuộc sống và công việc ở Ninh Ba, anh chỉ kể những phần thú vị và thuận lợi để tránh bà phải lo lắng thêm.
Sau khi trò chuyện xong, anh khá tùy tiện hỏi: "Khi nào ba về?"
Thương Cảnh Nghiệp đang ở trụ sở Singapore, điều này Thương Thiệu rất rõ. Nhưng lịch trình của ông có nhiều biến động, chỉ có Ôn Hữu Nghi mới biết rõ nhất.
"Tối nay." Ôn Hữu Nghi đáp, nhìn thấu: "Con lại định tránh mặt ông ấy à?"
"Gặp mặt thì lại cãi nhau, đỡ làm mẹ thêm phiền lòng." Thương Thiệu cười, uống một ngụm cà phê, tiện thể liếc đồng hồ.
Mười giờ, Ứng Ẩn cũng sắp phải dậy rồi. Anh cầm điện thoại nhắn tin, bảo cô đi đâu để người hầu chuẩn bị bữa sáng. Tối qua, chú Khang biết họ ở lại Deep Water Bay nên đã lập tức sắp xếp một người lớn tuổi đến và mang theo quần áo và giấy tờ của Ứng Ẩn từ Cảng·3.
"Con vẫn không vượt qua được rào cản đó." Ôn Hữu Nghi cúi đầu nhìn chén trà, "Sự thật chứng minh ông ấy hoàn toàn không sai."
Bà ngừng lại một chút, "Tất nhiên là con cũng không sai. Sai ở chỗ yêu nhầm người."
"Nên sớm như vậy." Thương Thiệu nói một cách thờ ơ: "Ông ấy đang trong giai đoạn mãn kinh, tính khí ngày càng nóng nảy. Khi nào ông ấy thay đổi, khi đó mới có thể giao tiếp."
Ôn Hữu Nghi mím môi: "Bây giờ con biết làm cho người khác tức giận rồi, ngược lại với Lục Lục. Hiện tại, Lục Lục làm mẹ yên tâm hơn con."
"Lục Lục ở trên núi thế nào?" Thương Thiệu hỏi một cách tự nhiên.
"Nghe nói sắp xuống núi rồi."
"Lục Lục làm mẹ yên tâm, chẳng qua là chuyện lớn trong đời đã định xong."
Thương Thiệu trước đây chưa bao giờ chủ động nói về vấn đề này. Nhưng lần này khá ngạc nhiên, bà đặt ấm trà xuống, liếc nhìn anh, không biểu lộ cảm xúc, nói: "Con còn biết à!?"
"Con vừa nói với mẹ đã yêu nhầm người. Vậy đối với địa vị của con, người như thế nào mới là đúng?"
Ôn Hữu Nghi ngây ra. Con trai bà hỏi không hề gắt gỏng mà bằng giọng điệu hòa nhã, khiến bà không biết liệu có phải anh đang vì thân phận của Du Hạ Hạ mà bất bình không.
"Về Hạ Hạ..."
"Con không nói về cô ấy, cô ấy đúng là không được." Thương Thiệu cắt ngang, "Ý của con là, nếu Lục Lục ở địa vị của con, là trưởng tử kế thừa, ba me vẫn sẽ cho phép em ấy ở bên Kha Dụ chứ?"
Cách hỏi của anh đủ tế nhị, nhưng Ôn Hữu Nghi lại nhầm, sắc mặt cũng không đúng: "Leo... Con cũng thích người đàn ông à?"
Thương Thiệu bị sặc cà phê.
Ôn Hữu Nghi trách móc liếc anh một cái: "Con nghĩ mẹ chưa nghe người khác nói gì sao? Ban đêm ngủ mẹ cũng bị tỉnh dậy, lo sợ có ngày con cũng đưa một người đàn ông về."
Thương Thiệu lau miệng bằng khăn ăn, ánh mắt hơi cúi xuống, sắc mặt lãnh đạm: "Vấn đề hôn nhân của con khó định là vì ba mẹ có yêu cầu của mình, không được là đàn ông, không được là ngôi sao, không được là người xấu, không được có gia thế không phù hợp, học vấn không đủ cao, tìm đi tìm lại, cũng chỉ là con gái của nhà này hay cô chủ của nhà kia."
"Làm gì có?" Ôn Hữu Nghi phủ nhận.
Thương Thiệu khẽ cười mỉa mai, ánh mắt thẳng thắn: "Nếu một ngày con đưa một ngôi sao về, mẹ có đồng ý không?"
Ôn Hữu Nghi mở miệng. Không biết có phải là cảm giác của bà không, nhưng khoảnh khắc này, bà gần như bị anh ép khiến trái tim thắt lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Nhưng bà đã chịu đựng được áp lực, trả lời một cách bảo thủ: "Ngôi sao cũng phải xem là loại ngôi sao nào. Như Kha Dụ, trong sáng, phẩm hạnh tốt, tính cách kiên cường ngoại hình tốt, tại sao không được? Mẹ sợ nhất là những ngôi sao trong ngành giải trí đã quen với cuộc sống tự do buông thả, lắm dục vọng và... thiếu tự giác về mặt đạo đức thì chắc chắn không được."
Bà nhìn Thương Thiệu với ánh mắt dịu dàng: "A Thiệu, con là người sẽ đứng đầu gia đình trong tương lai, vợ của con phải làm những việc mẹ đang làm, mọi hành động, phẩm hạnh và tư cách của cô ấy đều sẽ được người khác soi xét kỹ lưỡng. Nếu con cưới một ngôi sao tai tiếng, hoang phí thì hình ảnh của gia đình sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nếu hình ảnh của gia đình không quan trọng thì tại sao con không đi chơi với người mẫu hay huênh hoang đến câu lạc bộ đêm, nuôi ba bốn tình nhân? Trong những người cùng con lớn lên có ai không như vậy?"
Để bảo vệ hình ảnh của gia đình, ngay cả các hoạt động giải trí và cờ bạc đều phải đổi tên thành "Kỳ Lệ" để phân biệt với Tập đoàn Thương Vũ.
Thương Thiệu gật đầu: "Người phẩm hạnh tốt, trong sáng, thông minh, kiên cường, ngoại hình tốt, đúng không?"
Anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại: "Con hiểu rồi."
"Con hiểu cái gì?" Ôn Hữu Nghi không rõ, cảnh giác hỏi: "A Thiệu, con đang gài mẹ đấy."
Thương Thiệu cười mỉa: "Không có, không dám."
Anh đẩy ghế ra, khẽ gật đầu với mẹ: "Mẹ đừng nghĩ nhiều. Con còn việc, xin phép đi trước."
Thương Thiệu nhìn đồng hồ, đứng lên bước đi.
Về đến phòng ngủ, Ứng Ẩn đang ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, mặc chiếc váy ngủ lụa màu đen anh mua, nhìn rất đáng yêu.
Ứng Ẩn vừa ăn sáng xong đã quay lại giường để ngủ bù.
Tối qua cô đã thức khuya, cảm xúc dao động mạnh mẽ cộng với sự lười biếng từ tận đáy lòng. Khi Thương Thiệu ôm cô vào lòng, cô vẫn ngủ gật thêm một lúc nữa.
"Anh đã về rồi sao?"
Thương Thiệu nhìn vẻ mặt mơ màng của cô lại cảm thấy buồn cười. Anh nghĩ không biết tối qua cô đã làm gì.
"Em mệt đến thế sao?" Anh hôn nhẹ lên môi cô.
Sáng nay tinh thần anh hứng phấn, nhưng giờ đây đôi mắt tối lại, môi anh lướt qua bên tai cô, giọng nói vừa như ra lệnh vừa như dỗ dành: "Đưa lưỡi cho anh."
Ứng Ẩn đặt đầu lưỡi mềm mại của mình vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn mở miệng. Sau khi bị anh hôn sâu khoảng nửa phút, cô cũng tỉnh táo hơn, hai chân dài quấn chặt lấy nhau rồi nhẹ nhàng cọ xát.
Thương Thiệu vuốt ve cô, vừa chơi đùa vừa hỏi: "Còn bao nhiêu ngày nữa?"
"Hai ba ngày." Ứng Ẩn mở mắt, ánh mắt mơ màng rưng rưng, môi mím chặt, mặt đỏ bừng đến tận đuôi mắt mà nhìn anh.
Thương Thiệu cười một tiếng, dù biết rõ vẫn hỏi: "Làm gì vậy?"
"Rõ ràng biết là không được..." Ứng Ẩn không nói gì thêm đã bị Thương Thiệu kéo chặt vào lòng.
Anh cảm thấy cổ họng mình rung động mạnh mẽ, hơi thở nóng bỏng lên, vừa là người khởi xướng, vừa là tự mình chịu đựng, bây giờ anh lại cười nhẹ rồi thở dài: "Rốt cuộc ai đã sai bảo em đến để thử thách anh đây?"
Cô ngủ bù đến chiều. Sau khi nghe người hầu báo cáo Ôn Hữu Nghi đã đi dự tiệc trà chiều, anh mới yên tâm dẫn Ứng Ẩn đi dạo một vòng.
Giới thiệu Ứng Ẩn với ba mẹ là một chuyện cần suy tính kỹ lưỡng. Anh vừa sợ làm cô sợ hãi, lại lo lắng hai người mới bắt đầu nảy sinh tình cảm lại gặp phải rắc rối, vậy nên anh rất cẩn trọng từng bước. Nhưng sự nổi loạn của anh vẫn thỉnh thoảng xuất hiện khiến anh làm những việc ngây ngô, ví như đưa người về nhà mà không để ai hay biết.
Ngôi nhà của gia đình anh chiếm trọn một ngọn núi, mỗi bước đi đều là một cảnh đẹp, con đường quanh co nhỏ hẹp, trong khu rừng dày đặc có một câu lạc bộ dành riêng cho tiệc tùng và sum họp gia đình, câu lạc bộ nằm cạnh hồ, giữa hồ có một đảo nhỏ, nuôi hàng trăm con hồng hạc. Đây là món quà Thương Cảnh Nghiệp tặng Ôn Hữu Nghi. Hồng hạc là loài chim trung thành, cả đời chỉ có một bạn đời.
Không ai ngờ, sau khi cho chim ăn, vừa quay lưng lại, dưới mái hiên mà Thương Cảnh Nghiệp dùng để tránh mưa tĩnh tọa lại xuất hiện bóng dáng của ông.
Hai cha con đều không có biểu cảm, chỉ có Ứng Ẩn là bị hoảng sợ.
Cô đang được Thương Thiệu nắm tay.
Cô không trang điểm, trông giống hệt như hôm ở biệt thự ven biển.
Mặt cô tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, liên tục nuốt nước bọt, phản ứng đầu tiên là rút tay ra khỏi tay Thương Thiệu.
Nhưng Thương Thiệu không nhúc nhích cũng không không buông tay.
Thương Cảnh Nghiệp nheo mắt nhìn một lúc, ánh mắt từ tay của hai người chuyển sang đáy mắt Thương Thiệu rồi lại liếc nhìn Ứng Ẩn.
Hình ảnh cô lái chiếc xe đồ chơi nhỏ xuống núi vẫn còn rất rõ nét.
Thương Cảnh Nghiệp lúc đó cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.
Cậu con trai cả vốn luôn nghiêm túc, được giáo dục chu đáo, giờ đây lại đang chơi đùa với người phụ nữ đẹp như vậy.
Ông nhìn Thương Thiệu với vẻ lạnh lùng, cuối cùng chậm rãi nói từng chữ: "Con, giỏi lắm."