Ứng Ẩn chỉ nghe được nửa câu đầu.
Cô kinh hãi: "Anh Thương bảo em quên một tỷ nghĩa là gì? Anh muốn quỵt nợ à?"
Thương Thiệu: "..."
Im lặng vài giây, anh nói với giọng phức tạp: "Ứng Ẩn, em khá biết bắt trọng điểm đấy."
Ai mà ngờ được người phụ nữ này vẫn còn đang rơi nước mắt? Bây giờ xem ra không phải là nước mắt cá sấu.
Ứng Ẩn bắt đầu thấy tiếc rẻ: "Vậy ba trăm triệu ban đầu có phải cũng phải trả lại anh à?"
Thương Thiệu nói với giọng sâu xa: "Em nghĩ sao?"
Ứng Ẩn trăn trở một lúc, cuối cùng chỉ có thể lùi một bước mà nói: "Vậy thì mấy ngày đi làm, anh phải trả tiền cho em."
Nói xong, cô nhanh chóng bổ sung bằng giọng nhỏ: "Mỗi ngày là hai mươi bảy triệu ba trăm chín — em đã bỏ qua số lẻ rồi. Còn lần trước anh gia hạn hai mươi phút ôm và hôn ở thủy cung cá voi..."
Cô nhìn anh, giơ tay làm dấu chữ "V": "...hai trăm triệu."
Thương Thiệu nhìn cô một lúc lâu, sau đó bất ngờ đưa tay lên sờ trán cô.
Khá nóng.
Anh tìm được lý do, gật đầu: "Sốt quả nhiên chưa hạ, uống thêm thuốc đi."
Ứng Ẩn vẫn có thể phân biệt được lời tốt lời xấu. Cô nhăn mũi: "Anh đang mắng em à?"
"Không nỡ."
Ứng Ẩn nghẹn lời, một tia đỏ từ sắc mặt nhợt nhạt dần dần hiện lên.
"Anh không có thói quen bắt nạt người bệnh." Thương Thiệu thản nhiên bổ sung, đưa tay ra: "Đưa hộ chiếu cho anh."
"Không đưa."
"Còn muốn chạy?" Thương Thiệu hơi cúi đầu, ánh mắt khóa chặt cô.
Ứng Ẩn hoảng hốt: "Em không chạy, thật sự không chạy... Hộ chiếu có thể không đưa cho anh được không?"
Cô nắm chặt hộ chiếu trong lòng bàn tay. Rõ ràng là mới đổi, đáng lẽ phải mới tinh nhưng bìa đỏ sẫm đã bị cô nhàu nát chỉ trong vài phút.
Cảm thấy xấu hổ khi đưa ra cuốn hộ chiếu hoàn toàn phản bội cảm xúc của mình, Ứng Ẩn đành phải nhượng bộ.
Thương Thiệu vẫn đưa tay ra, bàn tay đeo găng da cừu màu đen hướng lên trên: "Đưa cho anh, anh không muốn quay lại mà không thấy em."
Ứng Ẩn sững người, cảm giác chua xót trong lòng dâng trào, cô bất đắc dĩ, ngập ngừng, không nỡ lấy hộ chiếu ra, mắt không dám nhìn anh.
Trước mặt anh, cô còn có sự lựa chọn nào sao? Mỗi ánh nhìn, mỗi hơi thở, mỗi lời nói cứng đầu trái ngược, bây giờ ngay cả một cuốn hộ chiếu cũng không thể giữ được bí mật cảm xúc của mình.
Thương Thiệu nhận lấy nhưng không vạch trần bí mật cuốn hộ chiếu đã cũ đi nhanh chóng mà bỏ thẳng vào túi áo khoác rồi nhếch môi: "Còn một chuyện nữa."
"Gì?"
"Em vẫn chưa gọi tên anh."
"Anh..." Ứng Ẩn cố gắng, nhưng chữ cuối cùng chỉ vang lên như một tiếng thở nhẹ: "Thương."
"Hai chữ đó rất khó nghe, hay em khó nói?" Thương Thiệu hỏi một cách bình thản.
Anh thật tệ, rõ ràng biết hai chữ đó không khó nghe, cũng không khó nói nhưng muốn nghe cô tự miệng phủ nhận.
"Không, nghe hay lắm," Ứng Ẩn quả nhiên mắc bẫy: "Thương Thiệu Thương Thiệu..." cô thì thầm hai lần, cười tươi: "Rất dễ nói."
Thương Thiệu nhướng mày.
Ứng Ẩn bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến cơ thể cô căng thẳng, nhận ra mình đã thật sự gọi tên anh, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
"Bình thường có ai gọi anh là Thương Thiệu không?" Cô lảng tránh, muốn tìm một đồng minh giống mình.
Nhưng cô không có đồng minh.
"Rất ít người gọi thẳng tên anh."
"Vậy họ gọi anh là gì?"
"Anh Thương, Mr. Shang, Sếp Thiệu, Leo."
"Còn A Thiệu." Ứng Ẩn thêm vào: "Lần trước bạn học của anh gọi anh như vậy. Các bạn học đều gọi anh là A Thiệu à?"
Thương Thiệu nhếch môi, cảm xúc lạnh nhạt: "Bạn học gọi tôi là Leo, còn A Thiệu thì người thân trong nhà gọi nhiều hơn, em muốn gọi à?"
"Em không muốn, lỡ anh coi em là người thân."
Thương Thiệu cười mỉm: "Em bao nhiêu tuổi hả bé? Muốn làm người thân của anh, trừ khi nhà anh có ai đó kết hôn lần hai, hoặc... lần ba?"
Ứng Ẩn hừ một tiếng.
"Vậy thì anh phải gọi em là dì rồi."
Ứng Ẩn lập tức trợn to mắt: "Không được!"
Thương Thiệu bật cười: "Em có muốn anhcũng không đồng ý."
Ứng Ẩn nói chuyện với anh vài câu, chỉ cảm thấy mồ hôi đổ đầy người, chắc là cô mặc đồ kín mít, không thể chịu nổi trong phòng có máy sưởi. Cảm giác khô miệng khô lưỡi từ tận đáy lòng, từ chân, từ lòng bàn tay không ngừng dâng lên, như kim châm, ngứa ngáy khó chịu.
"Cứ gọi anh là Thương Thiệu." Anh kết thúc câu chuyện cho cô.
"Tại sao? Không ai gọi anh như vậy, anh có nghe quen không?"
"Có tên nhưng không ai gọi thì thật đáng tiếc, anh nên cảm ơn em vì sẵn lòng gọi tên anh."
Anh nói gì cũng với vẻ hờ hững, nhưng giọng điệu lại nhã nhặn, âm lượng vừa phải để giữ trong tầm nói chuyện thì thầm khiến người nghe có cảm giác anh chỉ thích nói riêng với mình.
Ứng Ẩn nghĩ, anh là một bậc thầy về lời nói tình cảm tự nhiên.
"Thương Thiệu." Cuối cùng cô gọi đầy đủ tên anh, trong lúc hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh mắt vội vàng lướt qua rồi quay lại nghiêm túc dưới ánh nắng yên tĩnh giao nhau với anh.
Hoa trên thảm là hoa trà trắng, dưới ánh nắng mùa đông nhạt phủ lên họa tiết. Áo khoác của cô màu xanh lục, váy xòe eo, mặt cô trắng, môi và đầu mũi nhuốm hồng nhạt, khiến cô trông như bông hoa xuân trắng nở giữa mùa đông Đức.
Chỉ vì chiếc áo khoác này, Thương Thiệu nghĩ nên thưởng thêm cho Anna.
Không ai nói gì, nhưng ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, không khí trở nên khó chịu, khiến người ta muốn tránh.
Dịch vụ ăn uống của khách sạn đến đúng lúc, tiếng chuông cửa không biết giải cứu ai.
Ứng Ẩn đã đói gần hai ngày, ăn một bát súp đậm đà kiểu Pháp lập tức cảm thấy từ trong ra ngoài đều ấm áp hơn. Khi uống thuốc, cô nhìn thấy mẩu giấy nhắn Thương Thiệu để lại, trên hộp thuốc cũng được anh cẩn thận ghi cách dùng và liều lượng.
"Cô Ứng, cô là bạn gái đầu tiên Sếp Thiệu mang ra ngoài đấy." Anna nói lời dễ nghe để cô vui.
"Tôi không phải..." Phản ứng đầu tiên của Ứng Ẩn là phủ nhận, nhưng nghĩ đến điều khoản hợp đồng, cô im lặng nuốt lại, hỏi: "Bạn gái trước của anh ấy, cô chưa từng gặp sao?"
"Có gặp, nhưng không được đón tiếp như cô." Anna nói nhỏ: "Cô ấy không đẹp bằng cô, kém xa lắm."
Ứng Ẩn mím môi, không giấu nổi nụ cười, cuối cùng vẫn cười tươi.
Đương nhiên, cô được công nhận là đẹp nhất trong số những hoa đán thế hệ này, các tài khoản tiếp thị nói nhan sắc của cô đánh thẳng vào bản năng sinh học của nam giới, dù là tin bài mua từ Mạch An Nghiêm nhưng người ngoài cũng rất đồng tình.
"Nhưng anh Thương bảo vệ bạn gái trước rất tốt, sao cô lại gặp được?"
"Một lần anh ấy đến Đức khảo sát đối tác, bạn gái chắc từ Anh bay qua tìm anh ấy nhưng Sếp Thiệu rất bận, cô ấy giả làm nhân viên bên cạnh anh ấy. Sếp Thiệu tưởng chúng tôi không nhận ra, nhưng thực ra ai cũng biết."
Ứng Ẩn vẫn giữ nụ cười: "Nghe có vẻ lãng mạn."
"Không lãng mạn." Anna nghiêm túc sửa lại: "Sếp Thiệu rất nghiêm túc với công việc, không có chuyện đó. Hai người cãi nhau, tối đó bạn gái giận bỏ đi."
Ứng Ẩn không ngờ chuyện lại như vậy, không kìm được hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không biết," Anna nhún vai: "Có lẽ bay về Anh để dỗ cô ấy."
Cô không hỏi tiếp, uống thuốc xong rồi nằm trên giường ngủ một tiếng, khi tỉnh dậy, nhân viên bán hàng đã đến, đang chờ ở phòng khách và ngoài hành lang.
Anna đã đưa danh sách nhưng tối qua cô đâu có tâm trạng xem? Lúc này nhìn thấy cảnh tượng mới hốt hoảng.
Những túi chống bụi, túi giấy, hộp giày in logo các hãng chất đầy phòng khách, gần như không có chỗ đặt chân, váy áo lụa tơ tằm, lụa bóng, voan phồng, đính kim sa phủ kín ghế sô pha, giày cao gót xanh thẫm, xanh ngọc, đỏ mận, đen thiên nga, xanh ngọc bích, bày hai hàng trên thảm, đồ trang sức đính kim cương sáng lấp lánh, trang trọng trong hộp nhung.
Máy là hơi cầm tay mở ra vài cái, nhân viên bán hàng đang là phẳng những nếp nhăn do vận chuyển, có những nếp gấp sống động, đòi hỏi kỹ thuật và sự tỉ mỉ.
"Đây là lô đầu tiên, ba giờ có lô thứ hai, năm giờ có lô thứ ba, tổng cộng hai mươi thương hiệu." Anna giới thiệu.
Ứng Ẩn hoàn toàn choáng váng.
Phòng của cô đã ngập trong váy áo lộng lẫy. Cô phải thử đến khi nào? Để một bệnh nhân thử những thứ này, có phải là làm việc khi bệnh không? Sẽ mệt đến phát bệnh mất!
Anna nhìn đồng hồ: "Vì thời gian hạn chế, thêm nữa cô còn bệnh, chúng ta không thử từng cái, thích cái nào thì thử, nếu lười thì có thể lấy tất cả."
"Đừng đừng đừng..." Ứng Ẩn ngăn cô lại, rất quyết đoán nói: "Cảm giác lấy tất cả, tôi không cần."
Anna nhướng mày: "Wow, ngưỡng mộ."
Ứng Ẩn thực sự không có sức, dù hết sốt nhưng cơ bắp vẫn còn đau. Cô ngồi trên ghế ở đuôi giường, vừa xem lookbook, vừa hỏi: "Tại sao anh Thương lại bảo tôi mua lễ phục? Anh ấy có nói gì không?"
Anh không thể nào tặng cô những bộ này để tham gia lễ thời trang đúng không? Những bộ này tuy đẹp và cao cấp nhưng xét về đẳng cấp so với thời trang cao cấp thì kém xa, Thương Thiệu hoàn toàn không cần phải đưa cô đi một chuyến thế này.
"Liên quan đến hành trình tiếp theo của cô ở Pháp, cụ thể tôi không rõ, nhưng Sếp Thiệu nói, chọn như đi dự tiệc cocktail, after party, đẹp và thoải mái là được."
Ứng Ẩn gật đầu. Cô có thân hình đẹp, đường cong đẹp, khí chất thoải mái, không thích những kiểu dáng hoa hòe, huống hồ trong làng giải trí bao năm, cô tự tin vào gu thẩm mỹ của mình, vì vậy chọn lựa rất nhanh chóng, không chút do dự.
Chọn xong kiểu dáng, bắt đầu thử. Cô tháo chiếc chăn mỏng đang quấn trên người, lộ ra chiếc váy ngủ màu trắng. Anna giúp cô mở một chiếc áo ngực mới, Ứng Ẩn mặc vào, cảm giác mềm mại nặng nề khiến cô chợt nhớ ra một điều —
Khoan đã, đêm qua, cô có mặc áo ngực không?
Nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, Anna không hiểu: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Giây sau, mặt Ứng Ẩn đỏ bừng như nở rộ một mảng phấn hồng, đậm nhạt không đều, không nỡ nhìn.
Cô thực sự không mặc áo ngực!!
Cứu! Tối qua cô đã làm gì?!
Mảnh ký ức hỗn loạn, lúc này như đèn kéo quân quay cuồng.
Cô ôm anh... quấn lấy anh... nằm trong lòng anh... dụi vào tay anh... đè lên đùi anh... áp vào ngực anh...
Anna cố lay cô, người đang gần như hóa đá: "Cô Ứng?"
Ứng Ẩn giật mình tỉnh dậy, một tay ôm lấy ngực mình, nghi ngờ bóp thử.
Anna: "..."
"Anna... tôi hỏi cô một câu được không?" Ứng Ẩn mơ màng nói.
"Cô nói đi."
"Cô đã từng... cái đó chưa? Cái đó, là, bạn trai, cái đó...?"
Anna: "Lên giường?"
"Suỵt suỵt suỵt," Ứng Ẩn hạ giọng: "Cái đó, ngực, có đau không? Nếu có ai đó, ừm... đã chạm vào?... hơi mạnh?"
"Cô muốn nói đến việc xoa nắn?"
"Jesus! Cô hiểu ý tôi rồi mà! Đừng nói ra!"
Anna gật đầu: "Có chút đau, điều này còn tùy vào... kỹ thuật và lực..."
Cô cũng bị lây ngôn ngữ rối rắm của Ứng Ẩn, bắt đầu lắp bắp, "...kỹ, kỹ thuật và lực..."
"Ôi trời."
Ứng Ẩn hít sâu một hơi, cẩn thận xoa quanh, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Có vẻ vẫn ổn."
Anna thật sự phục cô: "Cô Ứng, cô chưa có kinh nghiệm gì về chuyện đó sao?"
"Chưa từng."
"Cô đã hai mươi tám tuổi rồi, đúng không?" Anna khá ngạc nhiên.
"Tôi bước vào ngành giải trí từ khi mười sáu tuổi, thế giới giải trí rất hỗn loạn, tôi bệnh, không thể yêu cầu kiểm tra sức khỏe trước khi lên giường được!" Ứng Ẩn nghiêm túc nói: "Hơn nữa, nếu anh ấy có ý đồ xấu thì sao? Chụp ảnh, quay video rồi tống tiền tôi, phải làm sao? Sẽ làm tôi mất hết sự nghiệp!"
Anna có vẻ mặt phức tạp: "Cô có phải bị chứng hoang tưởng không..."
"Không phải chứ?" Ứng Ẩn nhìn với ánh mắt vô tội: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vì đàn ông mà hủy hoại sự nghiệp, quá không đáng!"
Anna vỗ trán, giơ ngón cái: "Làm tốt lắm."
"Đúng không?" Ứng Ẩn tự hào.
"Vậy còn với Sếp Thương?" Anna hỏi nhỏ.
Ứng Ẩn ho hai tiếng: "Giữa chúng tôi, chắc anh Thương còn sợ tôi tống tiền anh ấy hơn?"
Anna mặt không cảm xúc, nghĩ thầm không, anh ấy hoàn toàn không cần phải sợ.
Ứng Ẩn không nói thêm về chuyện đó, tập trung thử đồ. Nhưng mỗi lần nâng miếng đệm ngực lên, trong đầu cô không thể không hiện ra bàn tay của anh khi tháo khóa áo ngực cô.
Trong ánh sáng xanh đậm của bể cá voi, bàn tay anh dài mảnh như cánh quạt bằng ngọc.
Thử đồ khoảng một giờ, Ứng Ẩn chọn một chiếc váy dài đen kiểu Hy Lạp với dây đeo vai đính ngọc trai, một chiếc váy đuôi cá màu lục nhạt và một chiếc áo choàng trắng thoải mái. Đồ trang sức và giày cô không thử, để nhân viên tự chọn.
Hoàn thành nhiệm vụ này, Anna thông báo lịch trình tiếp theo: "Sếp Thương sẽ xong việc vào khoảng tám giờ, sẽ không quay lại khách sạn, tôi sẽ đưa cô ra sân bay gặp anh ấy, chuyến bay lúc chín giờ sẽ đi Pháp."
Ứng Ẩn không có ý kiến, đầu cô nặng trĩu vì thuốc cảm, cô rất muốn ngủ. Cô nằm xuống giường, khi sắp ngủ chợt ngồi bật dậy nhớ ra—đêm qua còn có bác sĩ đến!
Bác sĩ có nhìn thấy gì không?!
Chứng hoang tưởng của ngôi sao nữ trỗi dậy, cô vội rút điện thoại ra, không quan tâm làm phiền, nhắn tin cho Thương Thiệu: "Anh Thương, tối qua em có bị lộ không?"
Lúc đó, Thương Thiệu đang ở phòng nghỉ giữa cuộc họp, vừa xong một buổi phỏng vấn ngắn. Trợ lý tiễn phóng viên ra ngoài, đưa cho anh một chai nước đã mở nắp và xác nhận tài liệu cho cuộc họp tiếp theo.
"Chờ chút." Anh mở điện thoại, thấy dòng tin nhắn đó.
Dù Thương Thiệu nổi tiếng là người điềm tĩnh nhưng chai nước trong tay anh vẫn bị siết chặt.
Nước tràn ra ngoài, anh đặt chai nước xuống, đứng dậy đi tới cửa sổ, ho nhẹ để che giấu.
Trợ lý: "?"
Có vấn đề gì không? Nhiệt độ trong phòng có cần phải để cao như vậy không? Có phải hơi lãng phí khí đốt không? Thương Thiệu xắn tay áo, quạt quạt vài cái rồi nhanh chóng nhận ra hành động không thích hợp, đành phải chịu đựng, hai tay đặt lên eo, hít thở sâu nhiều lần.
Cô ấy thực sự có hơi lộ.
Dây áo dài như vậy, váy ngủ lại rộng, tối qua cô cứ quấn lấy anh, dù anh không muốn nhìn cũng có thể nhìn thấy hết. Vì không có nội y hỗ trợ, đường cong không còn đầy đặn như lúc trên máy bay, nhưng.
Lại càng làm người ta khô miệng.
Anh thực sự không muốn nhìn sao? Trong lòng anh có hàng trăm Thương Thiệu nhắc nhở không được nhìn nhưng chỉ cần có một kẻ phản bội, anh sẽ thua hoàn toàn.
"Điều này gọi là đạo," anh thầm nghĩ, "không thể rời khỏi đạo dù chỉ trong chốc lát. Quân tử luôn phải thận trọng dù không ai nhìn thấy."
Trợ lý nhìn thấy bóng lưng anh cũng đoán được anh đang phiền muộn, không hiểu sao mới đây anh còn rất bình thản.
Nghĩ anh là người Hồng Kông, lại học ở Anh, có lẽ không quen với mùa đông ở Đức. Rất quan tâm hỏi: "Anh có bị nóng không? Để tôi lấy thuốc hạ nhiệt cho anh."
Thương Thiệu: "..."
Anh ho nhẹ một lần nữa, lấy lại vẻ nghiêm nghị lạnh lùng: "Không cần."
Ứng Ẩn nhai móng tay chờ đợi, cuối cùng nhận được tin nhắn của anh: "Không."
Ứng Ẩn: "Không thể nào!"
Thương Thiệu mở danh bạ, rồi lại đóng lại. Lúc này gọi điện thoại có lẽ không phải ý hay.
Anh thản nhiên hỏi: "Em muốn nghe câu trả lời gì?"
Ứng Ẩn truy vấn: "Em có bị bác sĩ nhìn thấy không?"
Hóa ra là hỏi điều này.
Thương Thiệu thở phào, trấn an cô: "Thực sự không có, lúc bác sĩ đến anh đã đắp chăn cho e, rồi."
Anh. Đã. Đắp. Chăn. Cho. Cô.
Ứng Ẩn rơi đầu xuống giường.
"Anh Thương," cô tuyệt vọng, nhưng không chịu từ bỏ: "Vậy lúc bác sĩ chưa đến thì sao?"
Thương Thiệu dứt khoát nói: "Xin lỗi."
Tin nhắn gửi đi, như đá chìm đáy biển.
Cuộc họp sắp bắt đầu, anh lần đầu tiên mang theo điện thoại vào. Tâm trí rối bời, anh cẩn thận soạn tin: "Coi như em đã mặc bikini."
Màn hình hiện dấu chấm đỏ, báo tin nhắn đã gửi nhưng bị từ chối.
Thương Thiệu: "..."
Một lúc sau, người phụ nữ xóa anh khỏi danh sách bạn bè, đổi nickname thành:
【Ứng Ứng bị thương...】
Thương Thiệu mặt đen lại, hội trường sáng sủa yên tĩnh, nhưng tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên.
Ống kính bắt được vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của anh, ai biết rằng trong tin nhắn anh viết là:
"Em muốn bồi thường thế nào?"