Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 91: Anh vất vả rồi






Một tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Dương Vĩ cùng Tiểu Ái Nhi cuối cùng cũng họp xong cổ đông. Cuộc họp lần này không liên quan đến cơ mật của công ty, chỉ muốn nói cho các nhà đầu tư biết rằng Bạch gia và Tiểu gia vẫn sẽ hợp tác như bình thường.

Quyền lực của Bạch Dương Vĩ cũng được củng cố, đồng thời hắn cũng thừa nhận chuyện mình yêu người đồng giới. Dĩ nhiên là quang minh chính đại yêu đương, không phải như trong lời đồn nói Sở Hòa là tiểu tam.

Lần công khai này được phát sóng trực tiếp. Tiểu Ái Nhi và hắn ở trên sóng truyền hình cùng trước mặt cổ đông vẫn giữ mối quan hệ rất tốt, cô còn nói giúp đỡ hắn. Hy vọng mọi người đừng gây áp lực cho chuyện tình của hắn nữa.

Tin tức được chính chủ nhân đính chính, tay chân của Bạch Dương Vĩ cũng rất nhanh chóng tìm đến nơi những người viết báo không đúng sự thật để tính sổ từng người.

Ngay trong ngày hôm đó, tin tức Bạch Dương Vĩ công khai yêu đương mối quan hệ đồng giới được mọi người ủng hộ rộ lên. Những bài báo tiêu cực cũng bị gỡ bỏ không sót cái nào.

Địa vị của hắn ở công ty càng lúc càng củng cố. Bạch Dương Vĩ xem chừng đã dự tính từ trước.

Cuộc họp cổ đông kết thúc, truyền hình trực tiếp cũng ngưng phát sóng. Bạch Dương Vĩ nhìn đồng hồ, cũng đã gần một giờ trưa.

Hắn vội vã thu sếp tài liệu, mong muốn nhanh chóng quay về phòng làm việc của mình.

Rõ ràng hắn hứa với Sở Hòa rằng sẽ kết thúc cuộc họp trong một tiếng. Vậy mà giờ đây lại kéo dài hơn ba tiếng, gần một giờ trưa rồi...đã quá giờ cho Sở Hòa ăn cơm.

Thật ra Sở Hòa không phải trẻ nhỏ, càng không phải kẻ ngốc. Cậu có thể tự ăn cơm được, cậu vốn cũng chỉ là một người bình thường thôi mà.

Nhưng từ ngày ở chung với Dương Vĩ, hắn xem cậu như đứa con nít. Hết mực yêu chiều. Việc gì cũng phải tự tay hắn làm mới yên tâm.

Tiểu Ái Nhi đứng bên cạnh nhìn Bạch Dương Vĩ có vẻ vội vã, có chút buồn cười hỏi.

"Anh làm sao vậy? Lo lắng cho cậu ấy sao?

Bạch Dương Vĩ gật đầu, vừa đi vừa đáp.

"Đúng vậy! Quá giờ ăn cơm của em ấy rồi..."

"Anh không tính gặp bác trai và bác gái sao? Em nghe thư kí nói bọn họ đang chờ anh ở phòng tiếp khách vì văn phòng của anh bọn họ hiện tại cũng không thể tùy tiện xông vào được. Hai bác có vẻ rất tức giận..."

Bạch Dương Vĩ đứng khựng lại, vẻ mặt có chút khó xử.

Hắn biết cha mẹ đến là để gây khó dễ cho mình. Nhưng bản thân là phận làm con, hắn không thể để cha mẹ mình đợi.

Hơn nữa... Sở Hòa vẫn chưa ăn cơm, để em ấy đói thì thật không tốt...

Hắn đang phân vân, không biết nên giải quyết thế nào thì Tiểu Ái Nhi đã bật cười. Vỗ vai hắn nói.

"Em đùa đấy! Thư kí của em vừa gọi điện báo lúc vừa rồi khi anh phát truyền hình trực tiếp thú nhận và giải quyết tất cả mọi việc thì ông nội đã nhanh chóng gọi bọn họ về nói chuyện rồi...."

Nhắc đến ông nội, Bạch Dương Vĩ thoáng thở dài một hơi. Tiếp tục bước đi.

"Có ông nội thì tốt rồi, anh về đưa Sở Hòa đi ăn cơm đây!"

Tiểu Ái Nhi bĩu môi, chạy theo sau nói.

"Này...em dù gì cũng báo tin giúp anh mà. Không những thế còn giúp anh củng cố địa vị, không tính mời em và Nhậm Phi đi ăn một bữa sao?"

Bạch Dương Vĩ rất dứt khoác từ chối.

"Hai chúng ta đang trong giai đoạn yêu đương với người khác. Anh không thích làm bóng đèn giữa em và Nhậm Phi đâu, hai người tự mà đi ăn cùng nhau đi"

"Đồ Dương Vĩ keo kiệt"

Tiểu Ái Nhi ấm ức mắng, nhưng vẫn cùng Dương Vĩ nói chuyện cười đùa vui vẻ.

Xem ra hai người làm bạn, cuộc sống càng lúc càng tốt hơn nhiều.

Vừa về đến cửa văn phòng, Tiểu Ái Nhi đã lôi kéo Nhậm Phi đi ăn. Trả lại không gian riêng tư cho hai người kia.

Bạch Dương Vĩ bước vào nghỉ ngơi, đã thấy Sở Hòa ngồi trên giường.

Hắn nhẹ nhàng tiến đến ngồi xuống cạnh Sở Hòa.

"Hòa! Em có muốn đi vệ sinh không?"

Bạch Dương Vĩ sợ Sở Hòa cố gắng nhịn nên lo lắng hỏi thăm, cậu lắc đầu. Tỏ ý mình không muốn đi.

Hắn nắm tay Sở Hòa, áp nhẹ lên mặt mình. Có vẻ rất hối lỗi nói.

"Có phải rất đói bụng rồi không? Anh xin lỗi, vừa nãy cuộc họp kéo dài một chút. Bây giờ anh dẫ em đi ăn ngon nhé?"

Sở Hòa gật đầu, không làm ra động tác gì thêm.

Nhưng Bạch Dương Vĩ vẫn rất kiên trì tâm sự với cậu.

"Hôm nay ngồi ở phòng họp lâu quá, bây giờ cả người mệt mỏi muốn chết. Giá như được em ôm một cái nhỉ?"

Câu cuối cùng hắn nói ra vốn chẳng trông mong gì nhiều. Bởi vì Sở Hòa đến cả việc giao tiếp ngôn ngữ kí hiệu với hắn còn không muốn, việc được cậu ôm quá là xa vời.

Vậy mà Sở Hòa bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp đến lạ. Làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

"Anh vất vả rồi, có thể đến gần tôi một chút không ?"

Bạch Dương Vĩ có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng, cậu hôm nay lại quan tâm hắn. Tất nhiên Bạch Dương Vĩ không làm trái lời, tiến đến gần Sở Hòa.

Trước mặt Sở Hòa là bóng tối bao trùm, nhưng cậu vẫn cảm nhận được có người đang ở trước mặt mình. Một khoảng cách thật sự rất gần.

Cậu tiến đến, nhẹ vòng tay qua cổ Bạch Dương Vĩ. Ôm hắn một cái.

Bạch Dương Vĩ cảm thấy bây giờ nhảy xuống biển lửa vì Sở Hòa hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Cậu hôm nay chủ động ôm hắn, Bạch Dương Vĩ thích chết đi được.

Mặc dù sau khi họp trở về thì thái độ của Sở Hòa rất lạ. Không còn lạnh nhạt như trước, thay vào đó là sự ôn nhu...ấm áp của những ngày trước đây quay về.

Hắn nhận ra được sự khác lạ trong cậu. Nhưng Bạch Dương Vĩ lại không nghĩ nhiều đến thế, hắn vòng tay qua ôm cậu. Khẽ nói.

"Giá như chúng ta mãi mãi được như vậy, chắc chắn anh sẽ rất vui...."

Sở Hòa gác cằm lên vai hắn, nở nụ cười như có như không nghĩ trong đầu.

"Chúng ta chắc là sẽ không có mãi mãi..."