Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 41: Mọi thứ đều mới






Đồ đạc của Sở Hòa từ trước đến nay không nhiều, mặc dù cậu ở chung với Bạch Dương Vĩ, tiền tiết kiệm cũng có. Nhưng quả thật căn phòng của cậu có rất ít vật dụng.

Sở Hòa không có bạn bè, lại chẳng có sở thích gì đặc biệt. Cậu càng ít đi ra ngoài đường nên chủ yếu lúc thu dọn chỉ có áo quần là một thùng lớn, thùng còn lại là những vật dụng linh tinh cùng chăn gối mền.

Cú đấm vừa nãy của Bạch Dương Vĩ khi đấm vào bụng của Sở Hòa khiến cậu bây giờ vẫn thấy khó chịu và buồn nôn. Sức lực ôm hai hai thùng lớn xuống dưới căn phòng kia cũng có chút khó khăn.

Sở Hòa chật vật mang thùng giấy đựng áo quần xuống trước. Cậu vội vội vàng vang để nó trước cửa, sau đó lại nhanh chân di chuyển về lại căn phòng cũ mang cái thùng còn lại đi.

Thật ra Sở Hòa không cần phải vội vàng, nhưng gì cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa của Bạch Dương Vĩ và Tiểu Ái Nhi, cậu sợ đụng mặt hai người bọn họ nên chỉ có thể lẩn tránh trốn ở trong phòng.

Thật ra chức vụ người giúp việc ở trong nhà này thường không phải tiếp xúc nhiều với Bạch Dương Vĩ. Hắn vốn đi trễ về sớm, đợi cậu dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ xong thì hắn cũng chưa về.

Nhưng làm đầu bếp thì lại khác, phải ở bên cạnh bàn ăn phục vụ cả bữa ăn. Việc chạm mặt là không thể tránh phải, dù gì hiện tại hắn cũng thấy cậu chướng mắt. Trốn tránh được chừng nào thì hay chừng đó vậy.

Sở Hòa mở cửa căn phòng mới của mình ra, một mùi ẩm mốc do quá lâu không ai sử dụng xộc lên mũi. Đồ đạc ở đây cũng không tính là cũ, chỉ cần thay chăn ga giường là được. Tủ quần áo cũng rất đơn giản, được làm từ gỗ...nhưng có lẽ là để quá lâu nên bám bụi rồi.

Căn phòng này không có tivi, cũng không có lò sưởi hay máy lạnh. Nó chỉ có một chiếc quạt nhỏ duy nhất. Cửa sổ lại gần với sân vườn nhất, nếu là mùa hè thì sẽ rất nóng, mùa đông thì lạnh đến muốn chết cóng.

Nhưng Sở Hòa không thấy khó chịu, cậu thích ứng rất nhanh. Dù sao có chỗ ăn chỗ ngủ còn đỡ hơn là ngủ bờ ngủ bụi, cuộc sống như thế còn khổ cực hơn.

Việc nhà khi sáng đã được thím Hoa làm rồi, hôm nay xem như là rãnh rỗi. Sở Hòa bắt đầu công việc dọn dẹp căn phòng.

Thím Hoa cùng quản gia Tuấn lén nhìn thân ảnh cô đơn của Sở Hòa lủi thủi dọn dẹp, bà thở dài thì thầm to nhỏ với nhau.

"Chậc! Cậu chủ cứ để cậu ấy trong căn phòng đó sớm muốn gì cũng sẽ sinh bệnh mất!"

Minh Tuấn nhìn về bóng lưng kia, vừa mạnh mẽ lại có chút cố chấp. Ông chỉ thẩn thờ đáp lại một câu.

"Nếu thật sự còn nghĩa tình thì sẽ thấy xót xa. Bà mau đi dọn thức ăn cho bịn họ đi, dù gì cũng gần đến giờ ăn cơm rồi. Đợi hai người bọn họ ăn cơm xong thì đến lượt chúng ta"

Thím Hoa gật đầu, nhanh chóng chạy vào bếp bày biện thức ăn ra.

Chưa đến nửa giờ đồng hồ sau, Bạch Dương Vĩ và Tiểu Ái Nhi đã tình từ đi xuống. Tiểu Ái Nhi nhìn một bàn thức ăn ngon miệng không phải do Sở Hòa làm lập tức vui vẻ nói.

"Thức ăn hôm nay trông ngon quá"

Thím Hoa cười tươi gật đầu đáp.

"Ta cũng từng là đầu bếp khi còn trẻ mà. Cô chủ yên tâm, đây đều là thức bổ do ông chủ căn dặn làm cho cổ".

Tiểu Ái Nhi cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền gật đầu cảm ơn thím Hoa, sau đó nói với Bạch Dương Vĩ.

"Chúng ta mau ngồi vào ăn cơm nhé?"

Bạch Dương Vĩ gật đầu, còn tự tay múc cho cô một chén canh cá.

"Chẳng phải là em thích ăn cá sao? Mau ăn cơm đi, đây là canh cá em thích nhất!"

Tiểu Ái Nhi cười đến tít cả mắt, trong lòng có chút vui vẻ khi không thấy Sở Hòa nữa. Còn tiện tay gắp một con tôm to bỏ vào chén Dương Vĩ.

"Anh cũng thích ăn tôm nhất còn gì ? Mau ăn đi!"

Bạch Dương Vĩ nhìn con tôm đỏ chưa lột vỏ, theo thói quen hỏi.

"Sao lại chưa lột vỏ thế này?"

Chỉ một câu hỏi thoáng chốc khiến thím Hoa sững người, một lúc sau bà mới lúng túng đáp.

"Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi vào bếp của nhà này nên không biết chuyện cậu chủ không thích ăn vỏ tôm. Lần sau sẽ chú ý hơn"

Tiểu Ái Nhi nói rằng không sao, thức ăn đều rất ngon. Còn tự tay gắp thật nhiều thức ăn vào chén của Bạch Dương Vĩ.

Quả thật, thím Hoa nấu ăn không thua gì Sở Hòa. Tiểu Ái Nhi ăn rất ngon miệng.

Nhưng Bạch Dương Vĩ lại khác, hắn vừa gắp một chút thức ăn bỏ vào miệng liền nhíu mày.

Mùi vị có chút lạ lẫm, hắn không thể quen được. Không phải là thức ăn không ngon...nhưng hương vị này không đúng lắm.

Bình thường Bạch Dương Vĩ ăn rất nhiều, thường phải đến ba chén cơm. Vậy mà hôm nay chỉ vừa ăn nửa chén kèm chút thịt hắn đã buông đũa, đến cả món tôm hắn thích nhất cũng không muốn đụng đũa vào.

Bạch Dương Vĩ mất hứng, ăn không ngon miệng nên máy móc đáp.

"Anh ăn xong rồi..."

Cảm giác mùi vị không quen này thật lạ lẫm.