Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh

Chương 27: Trở về






Tiểu Ái Nhi bước vào nhà, những người làm khi trước không thấy đâu, chỉ còn mỗi Sở Hòa. Cô nghi hoặc hỏi.

" Những người làm kia đi đâu hết rồi!"

Sở Hòa biết Tiểu Ái Nhi không hiểu ngôn ngữ kí hiệu của mình, đành dùng điện thoại gõ từng chữ với cô.

" Cậu chủ cho mọi người về quê đón trung thu rồi"

" Chỉ còn mình cậu và Bạch Dương Vĩ ở đây"

Sở Hòa ngoan ngoãn gật đầu.

" Vậy bây giờ anh ấy đâu rồi ?"

" Cậu chủ đã đi làm từ sớm rồi"

Tiểu Ái Nhi hỏi một câu, Sở Hòa trực tiếp trả lời lại một câu. Sau đó, cậu nhắn tin truyền đạt câu nói của mình.

" Cô chủ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Em sẽ đi pha trà và lấy đồ ăn lót dạ ra cho cô"

Tiểu Ái Nhi nhìn xung quanh căn nhà, kết cấu cũng không có gì thay đổi. Lại nhìn đến dòng chữ trong điện thoại của Sở Hòa, cô nhếch mép đi đến gần cậu, dùng giọng nói có phần uy hiếp hỏi.

" Cậu cũng nhận ra tôi là chủ nhân của ngôi nhà này sao? Làm sao? Thấy tôi về nhà liền không vui sao? Rất ghét tôi có đúng không ?"

Ánh mắt của Tiểu Ái Nhi luôn thù ghét Sở Hòa, từ nhỏ cô đã khinh thường cậu. Dù cho cậu không làm gì, cô vẫn sẽ chán ghét Sở Hòa. Lí do cũng rất đơn giản, bản tính cao ngạo của Tiểu Ái Nhi khiến cô không để những người bần hàn vào mắt, thậm chí là được Bạch Dương Vĩ năm lần bảy lượt giữ lại bên mình.

Sở Hòa nhận ra ý tứ thù địch của Tiểu Ái Nhi trong mắt, lập tức xua tay ghi tin nhắn.

" Không có, em không hề ghét cô chủ!"

Đúng vậy! Đây là sự thật, cậu chưa từng ghét Tiểu Ái Nhi chút nào. Chỉ cần những thứ Bạch Dương Vĩ yêu thích, cậu nhất định cũng sẽ quý trọng nó thay hắn.

Huống hồ Tiểu Ái Nhi là người mà Bạch Dương Vĩ sau này sẽ cưới về làm vợ, tuy cô gái này chưa từng thích cậu nhưng cậu vẫn rất quý cô ấy. Bởi vì...đó là người mà Bạch Dương Vĩ yêu.

Tình yêu của Sở Hòa là thứ tình yêu cuồng nhiệt, nhìn cậu yếu đuối ở vẻ bề ngoài nhưng thật ra bên trong cậu rất mạnh mẽ. Thậm chí, nếu chỉ cần Bạch Dương Vĩ muốn, hắn có chết cũng sẽ bảo vệ tính mạng người con gái này.

Nhưng Tiểu Ái Nhi không hiểu, trong ánh mắt của cô rất thù ghét con người này. Cũng không biết có phải là lòng đố kị từ con gái hay không, cô luôn cảm thấy Bạch Dương Vĩ luôn thiên vị người này.

Linh cảm của con gái quả thật không sai, nhưng Sở Hòa cũng chưa từng làm gì quá phận. Cũng hiểu rõ ranh giới của hai người, và cũng thừa biết Bạch Dương Vĩ ghét đồng tính.

Tiểu Ái Nhi đi đến nắm lấy cổ tay Sở Hòa, nhân lúc không có ai ở đây liền lộ ra bộ dạng hung dữ của mình. Ánh mắt cô gái này chứa rõ sự thù ghét, không những thế bàn tay cô ấy nắm lấy tay Sở Hỏa rồi siết chặt, từng câu từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

" Cậu không ghét tôi nhưng tôi ghét cậu. Tôi ghê tởm cậu, cậu đừng tưởng tỏ vẻ đáng thương thì ai cũng sẽ bênh vực cậu. Nhớ kĩ lời tôi nói... Tiểu Ái Nhi này nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi căn nhà này"

Lời này Tiểu Ái Nhi đã nói nhiều năm, Sở Hòa sớm cũng không để bụng nữa. Chỉ là... Cậu cũng không muốn rời xa căn nhà này.

Sở Hòa bị siết cổ tay đến đau, vội vã dùng chút lực tách ra khỏi Tiểu Ái Nhi. Vẻ mặt hiện tại mang theo chút sợ hãi nhắn tin an ủi cô.

" Ái Nhi, cô chủ không cần giận. Tôi nhất định sẽ tránh xa khỏi tầm mắt của cô. Cô mới từ nước ngoài trở về, đừng để tâm trạng không vui ảnh hưởng đến bản thân. Tôi đi chuẩn bị mọi thứ cho cô."

Sở Hòa rõ ràng muốn tránh mặt cô, chỉ tiếc là Tiểu Ái Nhi không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy.

" Tôi nghe nói cậu còn được Dương Vĩ đưa đi biển. Bây giờ tôi về rồi, cậu đừng hòng chiếm thêm một chút gì của tôi. Tên ngốc khuyết tật"

Nói rồi Tiểu Ái Nhi xoay người ngẩng cao đầu bỏ lên lầu, Sở Hòa một mình đứng bơ vơ giữa căn phòng rộng lớn. Những tháng ngày tiếp theo của cậu chắc chắn sẽ không mấy tốt đẹp.

Tính tình Ái Nhi cậu hiểu, chỉ hy vọng Bạch Dương Vĩ đừng vì những chuyện này mà đuổi cậu đi là được.

Tiếc rằng, tương lai còn dài ở phía trước không những chỉ có một người gây khó dễ cho Sở Hòa là Tiểu Ái Nhi, còn có một người khiến khóc không được mà chết cũng không xong. Một người khiến trái tim của cậu phải chết lặng.

Quãng đường dài phía trước của Sở Hòa thật cô độc.

Người cậu tin tưởng hiện tại, liệu sau này sẽ còn tin tưởng cậu nữa chứ ?