Bạch Sở Khiết đến với Sở Hoà và Bạch Dương Vĩ như một món quà, ban đầu là hắn không muốn nuôi đứa bé này, không phải là vì hắn nhẫn tâm, cũng không phải là hắn ghét con nít, chỉ là hắn nghĩ rằng nhiều năm qua Sở Hoà chịu nhiều thiệt thòi, bản thân muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho câun trước tiên.
Vậy mà Sở Hoà lại đi giận dỗi hắn chỉ vì không nhận nuôi Bạch Sở Khiết, vì sợ vợ yêu bé nhỏ giận mình không thèm nói chuyện, Bạch Dương Vĩ đành thoả hiệp nhận nuôi Sở Khiết.
Và thế là, hai nam nhân bỗng chốc trở thành hai ông bố trẻ.
Sở Khiết rất ngoan, khi còn là trẻ sơ sinh, dường như bé con hiểu mình đã từng bị bỏ rơi một lần. May mắn có cơ hội được nhận nuôi lại một lần nữa thì phải ngoan cho nên rất ít quấy khóc. Ngoại trừ mọc răng hoặc những lần quá đói bụng, Sở Khiết sẽ khóc toáng lên. Còn lại khi bình thường, chỉ cần chui rúc trong lồng ngực ba Hoà thì sẽ ngủ rất ngoan.
Ba Vĩ cũng rất tốt, suốt ngày hết thay tã cho bé lại đến đút cho bé ăn. Lắm lúc còn mang cả con trai nhỏ lên công ty, vừa chăm cho cả ba nhỏ lẫn con trai nhỏ ngủ vừa giải quyết công việc.
Không phải là hắn không muốn thuê bảo mẫu, mà là bởi vì hắn cảm thấy hai người tự nuôi một đứa bé sẽ giống một gia đình hơn là ai đó nhúng tay vào. Ông bố trẻ Bạch Dương Vĩ bận rộn hơn bao giờ hết.
Lên bảy tuổi, Sở Khiết vì mắc bệnh khiếm khuyết ở mắt mà đôi lúc nhìn mọi thứ cũng có chút bất tiện. Dù đã được hai ba ba mang đi chạy chữa, nhưng vì đây là mắc bệnh bẩm sinh nên không thể làm gì được.
Lớn hơn chút nữa, Bạch Sở Khiết càng thu mình lại với thế giới bên ngoài. Cậu nhóc tự ti về khiếm khuyết của mình, cậu ở trường bị cô lập, đến cả tóc mái cũng không thèm cắt. Cứ để dài qua một bên để che đi đôi mắt bị vẫn đục kia.
Nhìn con trai bé bỏng của mình tính tình nhút nhát ngại giao tiếp với người lạ. Sở Hoà và Bạch Dương Vĩ đau lòng muốn chết, hai người liên tục dỗ dành con trai. Chỉ tiếc là... Bạch Sở Khiết chỉ cười trừ một cái rồi đâu lại vào đấy.
Lên năm lớp mười một, vào một ngày đẹp trời. Trong khi hai ba ba đang lớn đang cùng nhau làm bếp thì Bạch Sở Khiết đi xuống, vừa cười vừa ngập ngừng hỏi.
"Con...con có thể phụ hai người không?"
Bạch Dương Vĩ vừa luộc gà, vừa đáp.
"Ba nhỏ đang băm cà chua, hay là con giúp ta cắt hành tay được không. Ta sợ ba nhỏ của con cắt hành tay sẽ cay mắt"
Từ sau khi phẫu thuật, chỉ cần chuyện gì làm ảnh hưởng tới mắt của Sở Hoà thì Bạch Dương Vĩ nhất định sẽ không cho cậu chạm vào.
Mà Bạch Sở Khiết cũng rất hiểu chuyện, vừa cắt hành tây vừa nói.
"Ba...ngày mai sau khi tan học con có thể về trễ không?"
Sở Hoà nghiêng đầu, tò mò mong chờ lí do con trai nói ra, Bạch Sở Khiết ngượng chín mặt nói nhỏ.
"Có một người bạn học chung trường muốn con sau khi tan học thì cùng nhau đi coi phim và ăn tối...con có thể không?"
Tất nhiên là Sở Hoà rất vui, con trai nhỏ khó khăn lắm mới chịu tiếp xúc với thế giới xung quanh. Sở Hoà ủng hộ con, còn làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Có phải là đi hẹn hò không?"
Bạch Sở Khiết cũng không có ý định giấu diếm, hai má ửng đỏ gật lời đáp.
"Cậu...cậu ấy là con trai, cách đây hai ngày vừa tỏ tình với con. Hôm nay là lần đầu hẹn hò"
"Cái gì? Ui da"
Bạch Dương Vĩ như dẫm phải đinh, vừa nghe con trai nói hẹn hò liền thiếu điều muốn đào mộ mười tám đời tổ tông của thằng con ranh con nào dám tán tỉnh con trai hắn lên hỏi kĩ về lai lịch. Bởi vì hắn sợ...sợ rằng con trai sẽ gặp một thằng khốn giống hệt hắn vào năm xưa.
Nhưng Sở Hoà lại khác, nhìn con trai chịu mở lòng. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu, còn cổ vũ con trai rất nồng nhiệt khiến cho tâm tình Bạch Sở Khiết vui đến độ nở hoa.
Thế là qua ngày hôm sau, trong khi con trai cưng nhà họ Bạch vừa tan học đi hẹn hò thì không hề hay biết rằng có hai cái đuôi đang lén lút bám theo sau mình.
Bạch Dương Vĩ nhìn thằng nhãi đẹp trai cao ráo nào đó đang nắm tay con trai cưng, hắn liền tức đến độ như muốn nhào đến chặt đứt cái vuốt sói kia đi. Cũng may Sở Hoà ở một bên lôi kéo hắn lại, nếu không hắn đã làm thật.
Chứng kiến cảnh con trai vào buổi tối hôn môi người ta, Bạch Dương Vĩ chính thức suy sụp. Còn tự lẩm bẩm mình sắp phải gả Bạch Sở Khiết đi rồi. Làm cho Sở Hoà dở khóc dở cười.
Chuyện tình yêu của Sở Khiết diễn ra được một năm, nhưng cậu vẫn chưa ra mắt người kia với hai ba ba. Cho đến một ngày trời mưa tầm tã, khi Sở Hoà và Bạch Dương Vĩ đang cùng nhau uống trà ngắm mưa thì Sở Khiết mang một thân ướt đẫm về nhà.
Cậu bé ấy hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng đau khổ nhìn hai ba ba. Sau đó cầu xin hai người có thể cho cậu đi nước ngoài đi du học. Còn thề rằng bản thân sẽ chẳng yêu ai.
Ngày đó Sở Khiết khóc nhiều lắm, Sở Hoà và Bạch Dương Vĩ cũng hiểu ra vấn đề, thay vì làm náo loạn lên, hai người lại nhẹ nhàng đến ôm con trai nhỏ an ủi. Sau đó còn thoả thuận cho cậu sang Pháp du học, để cho Bạch Sở Khiết chạy trốn với hiện thực.
Ngày Sở Khiết đi du học, Sở Hoà đã khóc rất nhiều. Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua hai tháng. Bỗng nhiên vào một ngày thằng nhãi con năm xưa xuất hiện trước biệt thị Bạch gia, còn quỳ xuống cầu xin hai người bọn họ cho y biết chỗ của Sở Khiết đang ở. Vậy mà nhãi con xui xẻo đó bị Bạch Dương Vĩ đánh cho một trận rồi đuổi đi.
Vậy mà trôi qua thêm năm năm nữa, ngày Bạch Sở Khiết về nước ấy thế mà lại còn dẫn theo một người. Mà người đó chính là thằng nhãi năm xưa, con trai cưng vừa về đến nhà đã đề cập đến chuyện kết hôn với thằng nhãi kia. Còn đưa bàn tay đã đeo nhẫn ra, còn nói là đã nhận lời kết hôn của người ta.
Sở Hoà vẫn còn nhớ như in vào khoảnh khắc Sở Khiết đòi kết hôn, Bạch Dương Vĩ- một nam nhân với tinh thần thép, nổi tiếng tàn ác trên thương trường lần đầu tiên sốc đến độ ngất xĩu.
Ông bà nội thì ôm cháu trai khóc thương vì cho rằng Sở Khiết bị lừa rồi.
Càng khỏi phải nói đến ông cố, vừa hay tin cháu trai sắp kết hôn thì tức đến độ dù đã gần một trăm tuổi vẫn cố sức vung gậy đòi đánh chết thằng ranh con dám dụ dỗ thằng cháu cưng của mình.
Sở Hoà nhìn cảnh gà bay chó sủa trong nhà thì mỉm cười, tiếp tục bình thản uống trà như đã quen với việc này. Trong lòng cậu còn nghĩ.
"Chà! Sau này nhà chúng ta lại thêm một thành viên mới rồi. Hay là đổi một bộ chén ăn cơm mới nhỉ? Sắp tới phải đổi giường của Sở Khiết từ giường đơn sang giường đôi rồi! Chậc chậc!"