Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 54




Diệp Ngọc Tinh không có thời gian để trả lời câu hỏi này, bởi vì người quản gia cao lớn giống như người khổng lồ xông vào từ cửa đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Sắc mặt của bé Percy đột nhiên thay đổi, đẩy cậu ra khỏi phòng:

“Chạy!”

Trong lúc chạy vội, Diệp Ngọc Tinh đã làm rơi hoa hồng trên mặt đất, nhưng cậu còn chưa kịp xoay người lại nhặt thì đã nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên sàn nhà lớn đến mức chấn động vang ở bên tai. Diệp Ngọc Tinh liếc nhìn hầu gái khổng lồ có khuôn mặt dữ tợn đang đuổi sát sau lưng mình, cậu cắn răng một cái tiếp tục chạy ra ngoài.

Đến khi cậu quay lại nhìn, những bông hoa hồng trên mặt đất đã bị giẫm nát hết cả rồi.



Thời điểm Diệp Ngọc Tinh choáng váng nằm trên nền đất đen như mực, cậu mới hiểu được “vượt qua ranh giới của những giấc mơ sẽ có nhắc nhở” mà Maggie nói là có ý gì. Lúc nãy khi cậu nhảy ra khỏi hoa viên của lâu đài, mặt đất vốn bằng phẳng đột nhiên lún xuống, Diệp Ngọc Tinh theo quán tính ngã lăn mấy vòng mới dừng lại, cùng lúc đó thì tiếng nhắc nhở đinh tai nhức óc cũng vang lên trong đầu.

Cậu nằm trên đất trong chốc lát, mới chống tay bò dậy, quan sát khung cảnh xung quanh một lúc.

Hình như cậu đang ở trong một cái hang rất lớn, xung quanh là bóng tối vô tận và sự im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước rơi "tí tách" truyền ra từ sâu trong hang động. Diệp Ngọc Tinh do dự một chút, rồi mò mẫm vịn vào vách hang không mấy bằng phẳng đi về phía trước.

Một lát sau, nhân lúc Diệp Ngọc Tinh không để ý, một vật nhẵn nhụi lạnh lẽo đã nhanh chóng quấn lấy eo cậu, Diệp Ngọc Tinh còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào sâu trong hang. Chờ đến khi Diệp Ngọc Tinh cúi đầu nhìn thấy thứ đang quấn lấy eo mình, cậu kinh hoàng hét lên, chân cũng bắt đầu vùng vẫy. Nhưng sự giãy giụa này cũng không có tác dụng gì, Diệp Ngọc Tinh quỳ rạp trên mặt đất ngẩng đầu, trông thấy nguồn gốc của tiếng nước nhỏ giọt —— một cái hồ lớn nằm sâu trong hang động.

Mà cái đuôi rắn đang quấn trên người mình thì kéo dài xuống cả cái hồ.



Diệp Ngọc Tinh nắm chặt cái đuôi màu đen đang quấn quanh eo mình, há to miệng thở dốc, phát ra tiếng thút thít đáng thương do sợ hãi.

—— cậu sợ rắn.

Hồ nước trước mặt đột nhiên xuất hiện gợn sóng, một lát sau, một bóng người cao lớn hiện ra từ trong đó.

Mái tóc đen ướt sũng dán sát vào vai, xõa xuống xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng như tuyết do quanh năm không thấy ánh sáng ấy như có thể phát sáng trong môi trường mờ tối. Những giọt nước trong vắt trượt xuống làn da không tỳ vết như bạch ngọc, rồi nhỏ xuống mặt hồ, để lại những vòng tròn gợn sóng nho nhỏ.

Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của người trong nước. Đôi mắt đó giống như một bầu trời đầy sao rộng lớn vô tận trong đêm mưa vậy, có một nốt ruồi nhỏ màu đen nằm ở đuôi mắt trái, trông bí ẩn đẹp đẽ lạ thường. Đôi môi trắng bệch chẳng chút hồng hào, lúc này đang khẽ mím lại làm cho y trông vừa lạnh nhạt vừa cô đơn.

Môi Diệp Ngọc Tinh hơi run lên, nói với vẻ không chắc lắm:

“…… Eugene?”

Eugene khẽ nheo mắt nhìn Diệp Ngọc Tinh, một lát sau quơ tay bơi lại gần, để cậu nhìn thấy rõ gò má của y, cũng để cho cậu có thể nhìn thấy rõ cái đuôi rắn màu đen nối liền với làn da trắng như tuyết của y.

Diệp Ngọc Tinh cứng người, cùng lúc đó cậu cũng cảm nhận được cái đuôi rắn quấn trên người mình hơi vặn vẹo, nâng mình lên khỏi mặt đất và kéo đến gần Eugene, gần như là mặt chạm mặt với y vì chỉ cách nhau một tầng không khí mỏng mà thôi.

Nhìn Eugene đang không có một chút biểu cảm nào, Diệp Ngọc Tinh sợ tới mức run tay nuốt một ngụm nước miếng.

Eugene nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ giọng nói:



“Tại sao em lại biết tên của ta?”

Y chạm vào một bên mặt cậu bằng những ngón tay lạnh lẽo:

“Em là con người, tại sao lại có thể đến đây được vậy.”

Tay y chạm vào giữa môi cậu, rồi len lỏi giữa hai cánh môi vói ngón tay vào trong cái miệng mềm mại ướt nóng.

Eugene khẽ nheo mắt:

“Ấm áp.”

Y đối diện với Diệp Ngọc Tinh bằng đôi mắt đen láy:

“Em là đồ ăn của ta sao?”

____ ____ ____

Eugene (mỉm cười): Tôi có một cái đuôi rắn, nhưng tôi không phải rắn.

- Hết chương 54-