Khi Diệp Ngọc Tinh thức dậy từ trong trạng thái mê mang, Tả Khâu đã biến mất, cậu mở mắt ra, nhìn căn phòng tối tăm bằng đôi mắt sưng đau ê ẩm. Diệp Ngọc Tinh không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng cậu đói rồi.
Cậu giãy giụa chống tay ngồi dậy khỏi giường, đang định xuống giường thì lại ngã xuống vì thân dưới không có chút sức lực nào, nhưng cũng không có ngã xuống sàn nhà cứng rắn như trong tưởng tượng.
Diệp Ngọc Tinh túm lấy người đang ôm mình, cơ thể co rúm khẽ run lên:
“…… Tả Khâu?”
Đối phương hơi khựng lại, không lên tiếng, hắn ôm Diệp Ngọc Tinh lên giường rồi bật đèn.
Diệp Ngọc Tinh nhắm mắt lại dưới sự kích thích của ánh đèn, sau vài giây, cậu mở mắt ra và nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt mình.
—— là Lâm Chỉ.
–
Lâm Chỉ khẽ cau mày, sắc mặt khó coi đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn nhìn dáng vẻ chật vật của Diệp Ngọc Tinh, cả người đầy dấu vết làm tình, dấu hôn màu hồng nhạt và dấu răng trải dài từ bắp chân lên phía trước, lại kéo dài đến nơi không thể nhìn thấy:
“Cậu……”
Diệp Ngọc Tinh không thể chịu đựng nổi mà cuộn tròn người lại, cố gắng che đậy những dấu vết xấu hổ trên khắp người mình trong vô ích:
“Đừng nhìn……”
Lâm Chỉ há miệng thở dốc, hắn quay đầu nhắm mắt kiềm nén lửa giận dưới đáy lòng, rồi mới dùng cái chăn bên cạnh đắp lên cơ thể trần truồng của Diệp Ngọc Tinh.
Hắn bế cậu lên:
“…… Ra ngoài trước rồi nói.”
Diệp Ngọc Tinh nắm chặt tay áo của hắn, nhút nhát sợ sệt nói:
“Vậy Tả Khâu……”
Lâm Chỉ giận tới bật cười, hắn nhếch môi:
“Sao, cậu muốn đợi anh ta về à?”
Diệp Ngọc Tinh biết Lâm Chỉ giận rồi, cậu rút tay về, giờ cậu không dám tin tưởng ai cả, có lẽ đi cùng Lâm Chỉ cũng sẽ tệ như đi cùng Tả Khâu, nhưng bây giờ đã không còn lựa chọn nào khác nữa.
–
Lâm Chỉ đặt Diệp Ngọc Tinh lên giường của mình, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay đang ướt nhẹp vì dính chất lỏng chảy ra từ người Diệp Ngọc Tinh, sắc mặt phức tạp nhìn cậu:
“Tả Khâu không rửa sạch cơ thể cho cậu à?”
Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác lắc đầu. Cậu không biết, sau khi làm xong thì cậu cũng ngất rồi.
Lâm Chỉ thò tay vào chăn muốn ôm Diệp Ngọc Tinh ra ngoài, Diệp Ngọc Tinh theo bản năng nắm lấy cái chăn đang đắp trên người, sau khi nhìn Lâm Chỉ mặt không cảm xúc một lúc, lại buông chăn ra rụt tay về. Cậu được Lâm Chỉ bế vào phòng tắm, đặt vào trong bồn tắm. Khi tay Lâm Chỉ luồn vào giữa hai chân, cậu vô thức kẹp chặt chân rồi lại lúng túng buông ra.
Lâm Chỉ nhìn cậu một cái, không nói gì, hắn vói ngón tay vào lỗ sau vẫn còn mềm mại của Diệp Ngọc Tinh, một lát sau sắc mặt hắn trở nên xanh mét. Mí mắt giật giật, từ lỗ sau của Diệp Ngọc Tinh, hắn chậm rãi lôi ra một dải lụa dài màu đỏ ướt đẫm, vì không còn thứ gì bịt kín miệng huyệt, cho nên tinh dịch màu trắng ngà đã chảy ra ào ạt dọc theo kẽ mông, dính đầy mông Diệp Ngọc Tinh.
Diệp Ngọc Tinh ngẩn ra một lúc mới ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu không chịu đựng được mà đưa tay che mắt lại, cố kiềm lại tiếng khóc nức nở. Một lát sau, Diệp Ngọc Tinh được kéo vào một cái ôm ấm áp, giọng nói trầm ấm của Lâm Chỉ vang lên bên tai:
“Xin lỗi.”
Lâm Chỉ dùng bàn tay sạch sẽ còn lại vỗ vỗ lưng Diệp Ngọc Tinh:
“Muốn nghe hát ru không?”
Diệp Ngọc Tinh nắm lấy áo hắn và lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ phản chiếu ra gò má có phần mơ hồ của Lâm Chỉ:
“Tôi muốn ăn cơm……”
–
Diệp Ngọc Tinh cắn bánh mì mềm trên tay vài ngụm, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Chỉ đang ngồi ở một bên với ánh mắt vô định không biết đang suy nghĩ điều gì. Dường như đã chú ý đến ánh mắt của cậu, Lâm Chỉ quay đầu, Diệp Ngọc Tinh vội quay đầu lại trước khi đối diện với ánh mắt của hắn.
Lâm Chỉ cảm thấy kỳ quái nhìn cậu một cái:
“Có phải cậu có chút sợ tôi không?”
Diệp Ngọc Tinh không nói gì, cậu căng thẳng đặt bánh mì xuống, Lâm Chỉ tiếp tục hỏi cậu:
“Tại sao chứ?”
- Hết chương 48-