Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 40




Diệp Ngọc Tinh ngơ ra nhìn Percy đi đến sau lưng mình nhấc ghế lên, rồi ấn vai của cậu ra hiệu ngồi xuống:

“Ngọc Tinh, rốt cuộc là làm sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác nhìn Percy, đôi mắt đẹp của Percy như được phủ lên một tầng ánh sáng dưới ánh đèn vậy, cậu ấp úng nói:

“Không có gì…… Tôi không ăn nữa, tôi về trước.”

Diệp Ngọc Tinh đang giấu chuyện trong lòng, cậu có chút hoảng hốt đi về phía cửa, sau đó mới nghĩ đến liệu mình có nên tìm Percy thương lượng một chút không, cậu quay lại, nhưng rồi lại sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Sáu cặp mắt nhìn thẳng vào cậu không chớp mắt, ai ai cũng mặt không cảm xúc dừng lại hành động đang làm, cảnh tượng trước mặt giống như một bức tranh cuộn tà ác nào đó thời Trung Cổ vậy, tràn ngập sự cổ quái. Sau khi Diệp Ngọc Tinh quay đầu lại, bọn họ mới bắt đầu sống lại như một cổ máy được vận hành, khôi phục cảnh ăn sáng bình thường.

Trong lúc hoảng hốt, Diệp Ngọc Tinh nghe thấy giọng nữ thông báo trò chơi đã phát ra vài tiếng cười “hì hì hì” đầy ác ý trong đầu mình, nhưng dường như những người khác đều không nghe thấy.

Percy lo lắng nhìn cậu:

“Ngọc Tinh, làm sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh vừa định trả lời, liền nhìn thấy vài tia sáng vẫn chưa biến mất hoàn toàn trong đôi mắt màu nâu nhạt của Percy, tia sáng đó giống như những sợi tơ vàng vậy, cậu trợn to mắt, lời muốn nói mắc kẹt lại ngay cổ họng.

Diệp Ngọc Tinh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cậu hốt hoảng chạy men theo hành lang trở về, đầu óc trống rỗng.

Sao lại thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bọn họ lại kỳ lạ như vậy?

Diệp Ngọc Tinh vội vàng chạy về phòng, như thể đang có người đuổi giết sau lưng mình mà lật đật mở cửa chạy vào, cậu dựa vào cửa thở dồn dập vài cái mới ổn định lại được nhịp thở.

Tả Khâu vừa mới từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh sắc mặt hốt hoảng, anh sửng sốt một chút, chưa kịp nói gì đã bị Diệp Ngọc Tinh nhào lên ôm lấy:

“Tả Khâu! Tả Khâu!”

Diệp Ngọc Tinh thở dồn dập hai cái, ôm chặt lấy anh, do không kiềm được nỗi sợ hãi mà trong mắt trào dâng nước mắt, nói năng lộn xộn lặp đi lặp lại:

“Bọn họ lạ quá, em sợ quá! Em sợ lắm!”

Tả Khâu đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu, nhẹ giọng an ủi cậu:

“Sao vậy? Đừng sợ, anh ở đây.”

Diệp Ngọc Tinh ôm một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại trong giọng nói dịu dàng của Tả Khâu, cậu có chút xấu hổ buông anh ra, lại nghĩ đến vết thương trên người anh, sắc mặt có chút trắng bệch:

“Vết thương trên người anh không sao chứ? Thực xin lỗi.”

Cậu lại nghĩ đến lúc nãy Tả Khâu mới ra khỏi phòng tắm một mình, cậu ngập ngừng liếc nhìn về hướng phòng tắm:

“Tả Khâu, anh đã có thể đi lại một mình rồi sao?”

Tả Khâu dừng một chút:



“Ngọc Tinh, có một chuyện anh chưa nói với em.”

Anh nói trong ánh mắt khó hiểu của cậu:

“Chẳng phải lúc trước anh có rút thẻ một lần sao? Anh đã rút được một tấm thẻ chữa bệnh.”

Nói tới đây, anh dừng một chút, rồi có chút lúng túng nói tiếp:

“Anh vốn…… Vốn muốn em sẽ vì áy náy mà chăm sóc cho người bị thương như anh, muốn em có thể gần anh hơn một chút. Nhưng mà, nếu em đã thích người khác rồi, có lẽ anh cũng không nên gây thêm rắc rối cho em.”

Tả Khâu thần sắc ảm đạm, Diệp Ngọc Tinh muốn lên tiếng an ủi anh, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng may mắn thay, ngay sau đó tiếng gõ cửa đã cắt ngang bầu không khí xấu hổ này.

Diệp Ngọc Tinh thở phào nhẹ nhõm, Tả Khâu để cậu ngồi lên giường, nhẹ giọng nói:

“Ngọc Tinh, để anh đi mở cửa.”

Tả Khâu xoay người đi mở cửa, khi nghe thấy thanh âm truyền đến từ cửa, Diệp Ngọc Tinh lại căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng.

—— là Percy.

Do thiết kế của căn phòng, Percy không thể trực tiếp nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh đang ngồi trên giường trong phòng được, vì vậy y chỉ lễ phép hỏi Tả Khâu:

“Ngọc Tinh đã trở lại chưa?”

Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy Tả Khâu quay lại liếc mắt nhìn mình một cái, cậu lắc đầu kịch liệt với anh, trên mặt lộ ra vẻ đã hoảng sợ lại sợ hãi.

Tả Khâu dừng một chút, quay đầu:

“Không có, em ấy đi ra ngoài tìm manh mối rồi.”

Diệp Ngọc Tinh nghe được Percy “a” dài một tiếng:

“Như vậy à, vậy thì cậu chuyển lời cho em ấy giúp tôi, tôi có lời muốn nói với em ấy.”

Diệp Ngọc Tinh nghe thấy tiếng đóng cửa, tấm lưng đang thẳng đứng cứng đờ vì khẩn trương lập tức thả lỏng lại, cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, hoàn hồn, mãi đến khi nhìn thấy đôi chân của Tả Khâu xuất hiện trước mặt mình mới ngẩng đầu.

Tả Khâu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Diệp Ngọc Tinh:

“Ngọc Tinh, có chuyện gì vậy?”

Anh ôn hòa nhìn cậu:

“Em với Percy xảy ra mâu thuẫn à?”

Diệp Ngọc Tinh:

“…… Không có.”

Tả Khâu nhìn cậu, như thể Diệp Ngọc Tinh là một đứa trẻ không hiểu chuyện, anh lộ ra nụ cười dung túng:



“Nếu có mâu thuẫn, tốt hơn là nên nói rõ ra.”

Anh đứng lên:

“Thôi để anh kêu Percy quay lại.”

Diệp Ngọc Tinh ôm chặt chân anh:

“Không! Không! Không! Tả Khâu, đừng đi!”

Tả Khâu cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng nói:

“Tại sao? Anh còn tưởng rằng em thích Percy.”

Diệp Ngọc Tinh hoảng sợ lắc đầu:

“Không! Không, em không thích!”

Bây giờ cậu còn chẳng biết Percy là người hay quỷ, thì làm sao còn dám thích Percy.

“Phải không?”

Tả Khâu nhìn cậu trong chốc lát, sau đó gở bàn tay đang ôm lấy mình của cậu ra:

“Nhưng cho dù như vậy. Ngọc Tinh, anh nghĩ kỹ rồi, nếu em không thích anh, vậy chúng ta tách ra đi. Anh không có cách nào khống chế được tình cảm mà mình dành cho em, anh sẽ mang đến rắc rối cho em.”

Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của Tả Khâu:

“Anh muốn tách ra không ở với em nữa sao?”

Cậu ấp úng nói:

“Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.”

Tả Khâu nhìn cậu, lắc đầu:

“Ngọc Tinh, như vậy quá tàn nhẫn đối với anh.”

____ ____ ____

Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:

[Hộp đen]: Tôi không thể chờ nữa!! Mau giết bọn họ! Giết bọn họ đi!

[Hộp đen]: Tôi sẽ thắng! Hì hì hì!

- Hết chương 40-