Có Một Dị Tộc Giữa Các Cậu

Chương 37




Do đã xác nhận thân phận của Tả Khâu rồi, cho nên lúc trưa Diệp Ngọc Tinh mang cơm về phòng thì tâm trạng cũng tốt lên thấy rõ, cậu vui vẻ đặt mớ đồ ăn đã đóng gói xuống trước mặt Tả Khâu:

“Không biết anh thích ăn gì, nên em mang về mỗi thứ một ít.”

Tả Khâu nở nụ cười ôn hòa:

“Không sao, anh không kén ăn.”

Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Ngọc Tinh, ánh mắt hơi trầm xuống:

“Trông em đang rất vui, có tìm được manh mối nào không?”

Diệp Ngọc Tinh đối diện với Tả Khâu, khẩn trương chớp chớp mắt, sau đó vẫn chọn giấu giếm chuyện về chiếc gương:

“À…… Vẫn chưa, em định chiều lại ra ngoài tìm tiếp.”

Tả Khâu:

“Cũng tốt, vậy tối nay em có thể từ thư phòng mang vài cuốn sách về cho anh không?”

Diệp Ngọc Tinh gật đầu:

“Đương nhiên có thể, anh muốn loại sách nào?”

Tả Khâu:

“Mấy quyển sách phiêu lưu là được, tốt nhất là giống quyển 《Nhật Ký Phiêu Lưu Của Hoàng Tử Loài Người Và Hoàng Tử Ác Ma Vực Sâu》 mà chúng ta đã cùng đọc hôm nay ấy.”



Diệp Ngọc Tinh tìm kiếm trong thư phòng rộng lớn, phát hiện trong đây vẫn còn rất nhiều sách cùng loại, cậu lấy đại một quyển xuống.

Trên bìa viết: 《Quý Ông Ác Ma Tự Phụ Và Cậu Vợ Nhỏ Đáng Yêu Của Mình》

Cậu còn chưa kịp mở ra xem nội dung, thì một bàn tay đã vươn ra từ phía sau cậu và lấy đi cuốn sách.

Diệp Ngọc Tinh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú của Adonis. Diệp Ngọc Tinh cảnh giác lùi lại hai bước, cậu vẫn chưa quên chuyện Adonis đã hố mình đâu.

Adonis mới chỉ lật vài trang sách trên tay đã mất hứng, y dùng đôi mắt xanh biếc kia nhìn Diệp Ngọc Tinh, khi nói chuyện vừa lịch thiệp vừa lễ phép, nở một nụ cười đúng chuẩn mực:

“Tiểu Tinh Tinh, em trốn chi vậy?”

Diệp Ngọc Tinh dùng ngón tay vịn vào kệ sách phía sau, cả giận nói:

“Anh nói xem? Đồ lừa đảo!”

Adonis hơi nhướng mày:

“Anh lừa em lúc nào cơ?”



Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại, mặt đỏ tai hồng vội vàng nói:

“Anh, rõ ràng anh đã hứa sẽ cho tôi ở trên!”

Adonis "à" dài một tiếng:

“Em nói chuyện hôm đó á hả, nhưng em thật sự đã ở trên mà?”

Diệp Ngọc Tinh bị sự ngụy biện của Adonis chọc tức:

“Hừ! Vậy tại sao anh không chịu dừng khi tôi đã bảo không làm?”

Adonis nhún vai, vô tội nói:

“Bảo bối, em kêu một người đàn ông đã cởi quần dừng lại trên giường, không khỏi làm khó người khác quá nha?”

Diệp Ngọc Tinh cướp lấy quyển sách trong tay Adonis, tức muốn hộc máu:

“Moore ngừng đấy thây!”

Adonis nghe vậy nụ cười trên mặt chợt tắt ngóm, sắc mặt lạnh lùng nhìn chăm chú vào mắt Diệp Ngọc Tinh, nhìn qua có chút đáng sợ. Diệp Ngọc Tinh muộn màng nhận ra mình nói hớ, ấp úng nói:

“Tôi, tôi đi trước……”

Thế nhưng Adonis đã nắm chặt lấy cánh tay cậu:

“Đi đâu?”

Diệp Ngọc Tinh lộ ra vẻ sợ hãi:

“…… Tôi phải về phòng.”

Adonis hừ lạnh một tiếng:

“Về phòng gì? Em thích Tả Khâu đến vậy luôn à?”

Y ấn Diệp Ngọc Tinh vào trong lồng ngực mình, ghé sát vào tai cậu:

“Thích anh có được không? Tiểu Tinh Tinh, em thích anh, anh cưới em, anh bảo đảm em có thể rời khỏi trò chơi này mà không mất một sợi tóc nào.”

Diệp Ngọc Tinh giãy giụa vài cái:

“Tôi với Tả Khâu không phải cái loại quan hệ mà anh nghĩ!”

Adonis cười khẽ:

“Vậy là tốt nhất. Em không trở về là vừa vặn. Tiểu Tinh Tinh, em đi theo anh đi.”



Diệp Ngọc Tinh thấy không thể thoát ra, hờn dỗi nói:

“Không muốn, Tả Khâu bị thương…… Anh buông tôi ra.”

Adonis cười lạnh một tiếng, giọng điệu kỳ lạ:

“Phải không?”

Y mặt không cảm xúc cúi đầu hôn gáy Diệp Ngọc Tinh, ở thời điểm cậu giãy giụa, liền nói bằng giọng điệu ôn hòa nhưng âm trầm:

“Đừng nhúc nhích, nếu không anh lập tức đi chém Tả Khâu thêm một đao.”

Diệp Ngọc Tinh nghe vậy quả nhiên không dám cử động nữa, cậu cảm thấy Adonis đang dùng đầu lưỡi ướt át liếm hôn cổ mình, sau đó lại dùng sức mút vài cái mới chịu buông cậu ra:

“Trở về đi.”

Khi Diệp Ngọc Tinh đã đi được vài bước, y lại giữ chặt tay cậu, hợp tình hợp lý bảo:

“Hôn anh một cái rồi hãy đi.”

Diệp Ngọc Tinh: “……”

Cậu nhút nhát sợ sệt tiến lên hôn một cái chụt lên mặt Adonis rồi xoay người chạy biến.



Trước khi trở về phòng, Diệp Ngọc Tinh đau đầu dùng gương soi cổ mình, sau khi nhìn thấy dấu hôn đỏ hồng hiện rõ trên đó, liền buồn rầu vò mái tóc xoăn ngắn của mình. Cậu dùng ngón tay xoa dấu hôn đó, kết quả là càng xoa nó lại càng đỏ hơn, Diệp Ngọc Tinh buồn bực trong chốc lát, đành phải dựng thẳng cổ áo để che đi dấu hôn.

Đến 7 giờ tối là lại phải bỏ phiếu, do Adonis đột nhiên nhảy ra nên Diệp Ngọc Tinh đành phải mang quyển 《Quý Ông Ác Ma Tự Phụ Và Cậu Vợ Nhỏ Đáng Yêu Của Mình》 kia về cho Tả Khâu trước, sau đó giữ tay Tả Khâu nửa đỡ anh đến phòng ăn.

Sau khi ăn cơm xong, còn một lúc nữa mới đến 7 giờ. Mọi người trầm mặc một hồi, rồi Eugene ho nhẹ một tiếng:

“Mọi người đã có ứng cử viên nào chưa? Nếu không, chúng ta thay phiên nhau bầu một lần, bầu phiếu không bỏ quyền ấy. Hôm nay bắt đầu từ tôi, tôi sẽ bầu cho mình. Có ý kiến gì không?”

Không ai phản đối đề xuất này cả.

Diệp Ngọc Tinh cau mày nhìn thoáng qua Eugene, cậu đã từng bầu cho Eugene, cho nên cậu biết Eugene không phải là dị tộc đó. Nhưng Eugene chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, để ngón trỏ ở trước môi, ra hiệu cậu đừng nói gì.

Kết quả là đúng như trong dự đoán, Eugene thờ ơ chọn đại một tấm thẻ. Ngay khoảnh khắc tấm thẻ biến mất, một mũi tên vàng đã lập tức bay vọt ra từ trong hư không, mặc cho Eugene tránh né rất nhanh, nhưng trên mặt cũng đã xuất hiện một vết thương nhỏ và nó đang rỉ máu.

Y mặt không cảm xúc quay đầu liếc nhìn mũi tên cắm trên tường, nó đang dần hóa thành phấn vàng và biến mất, y đưa tay chạm nhẹ vào vết thương trên mặt mình, hơi cau mày.

____ ____ ____

Đôi lời từ tác giả:

Lợi hại ghê, thế mà lại có người đoán được tại sao thẻ thân phận của Tả Khâu lại hiển thị là loài người. (dại ra)

- Hết chương 37-